Chương 25
Trăng tròn khiến thủy triều dâng cao.
Cô ngủ thật sự không an ổn, giấc mơ hỗn loạn không ngừng.
Chỉ là mơ thôi, cô biết, nhưng nó vẫn quấy nhiễu cô.
Cô cảm thấy rất nóng, miệng rất khô, mồ hôi thấm ướt áo ngủ của cô.
Nóng quá. . . . . .
Cô muốn đứng dậy bật điều hòa hoặc vào phòng tắm tắm nước lạnh. Ý nghĩ này vừa xẹt qua, cô chợt phát hiện mình đang ở trong phòng tắm, nằm trong bồn tắm lớn, nhưng nước trong bồn lại ấm.
Có người đàn ông cường tráng từ phía sau ôm cô, bàn tay to ngăm đen phủ lên bộ ngực mẫn cảm của cô. Cô có thể cảm nhận được ngực anh dán vào lưng cô.
Tim đập, hô hấp, môi lưỡi ẩm nóng khiêu khích.
Hỏng bét. . . . . . Như vậy không tốt. . . . . .
Cô kinh hoàng nghĩ, cô không nhìn thấy người đàn ông kia, nhưng cô biết đó là ai. Vòng cổ của anh rủ trước ngực, kề sát lưng cô. Cô muốn rời khỏi giấc mộng này, nhưng thân thể cong lên phản bội cô, tiếng rên rỉ nho nhỏ bật ra khỏi miệng.
Dòng nước ấm áp vây quanh cô.
Cảm giác kỳ lạ chồng chất ở trong bụng, cô nhẹ nhàng thở dốc, thân thể khó nhịn vặn vẹo.
Như vậy. . . . . . Không đúng. . . . . .
Người đàn ông vừa nhẹ nhàng cắn cắn cổ cô, ɭϊếʍƈ hôn giọt nước trên cổ cô. Sau đó, khi cô quay đầu, hôn lên môi cô. Cô thích nụ hôn của anh, dịu dàng lại khêu gợi.
Cô cảm nhận được dục vọng cứng rắn của anh đâm vào cô. Trong nháy mắt, cô có một chút kinh hoàng, nhưng cô biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, anh sẽ dừng lại.
Cô cho rằng anh sẽ dừng lại, cô bị mất phương hướng vài giây, cảm nhận được môi lưỡi mê người, bàn tay to thô ráp nóng bỏng của anh.
Nhưng đây là mơ, anh không dừng lại. Cô phát hiện mình mê loạn hôn trả anh. Khi tay anh luồn vào giữa đùi cô qua lại ma sát, cô phát run rên rỉ ra tiếng, kẹp chặt hai chân, cũng kẹp chặt tay anh.
Nhưng nó không thể ngăn cản anh, một ngón tay tiến vào thân thể của cô, chậm rãi bắt chước động tác làʍ ȶìиɦ. Thoát ly hiện thực vốn có, nhưng cô không thể khống chế. Cô định lùi ra sau, nhưng anh ở ngay phía sau, cô không có nơi nào để lùi. Cô ở trong lòng anh thở dốc rên rỉ, tay anh là ngọn lửa tà ác, cô cảm thấy mình bị thiêu đốt, chỉ có thể nắm chặt đầu gối của anh, chỉ có thể để tay anh trêu chọc.
A, không, thế này hơi quá. . . . . .
A Lãng đột nhiên mở mắt ra, mồ hôi đầm đìa, tỉnh lại khỏi giấc mơ.
Trong phòng tối đen, chỉ có đèn đường mờ ảo từ ngoài cửa sổ hắt vào.
Cứt chó. . . . . .
Một cái chớp mắt trước anh còn ở trong bồn tắm lớn, ôm người phụ nữ trần trụi ấm áp, cam tâm tình nguyện. Anh biết đó là mơ, anh muốn làm xong nó, nhưng một giây sau, đã không thấy cô đâu, chỉ còn lại một mình anh ở trong mơ, vừa đau vừa cứng, dục hỏa ngùn ngụt.
Anh ngồi dậy, tức giận xuống giường. Dục vọng giữa hai chân vẫn nặng nề cứng rắn như cũ.
Tại một phần ngàn vạn giây kia, anh rất muốn mở cửa, đi tìm người phụ nữ kia. Cô ở ngay phòng đối diện anh, không đến mười mét.
Có lẽ cô cũng gặp mộng xuân, nhưng cũng có khả năng cô sẽ bị anh hù ch.ết. Làm không tốt để cô cảm ứng được mộng xuân của anh lúc này, cô sẽ sợ tới mức tỉnh lại, vội vàng đẩy bàn ra chặn cửa.
Anh dám cá cô còn trong trắng, nụ hôn của cô vừa trúc trắc vừa thẹn thùng sợ sệt.
Ý nghĩ này chỉ làm cho anh càng trở nên cứng hơn.
Anh khẽ chửi bậy một tiếng, tức giận không nhìn cánh cửa kia nữa, đi vào phòng tắm lấy nước dội lên đầu, đứng dưới vòi hoa sen để nước lạnh dập tắt dục hỏa của anh.
Nói đi nói lại, lúc cả đầu anh đều nghĩ đến muốn cô, dù cô có biết anh đang nghĩ cái gì thì cũng có sao chứ?
Người phụ nữ kia thích anh.
Anh tin cô muốn anh nhiều hơn muốn Phượng Lực Cương.
Trải qua vài ngày ở chung, anh quan sát biểu cảm của cô, dần dần phát hiện ra bí quyết. Khi suy nghĩ thì không nên chạm vào cô, còn khi chạm vào cô thì mở miệng dời lực chú ý của cô đi, hoặc không nghĩ gì cả. Cũng có lẽ lần sau anh có thể thành thật để cô biết anh muốn cô đến mức nào.
Cô có lẽ sẽ có chút thẹn thùng, nhưng anh tin mình có thể thuyết phục, dụ dỗ cô cam tâm tình nguyện nằm xuống, mở hai chân ra, đón nhận anh, nghênh hợp anh, mắt sáng khép hờ, môi đỏ mọng khẽ nhếch, ở dưới thân anh thở gấp rên rỉ. . . . . .
Anh dùng lực đấm lên tường, đuổi hình ảnh kia đi.
Mẹ nó! Nếu anh thật sự làm như vậy, anh sẽ biến thành một tên khốn kiếp thật sự!
Ngẩng đầu, anh nhắm mắt lại, để nước lạnh gột rửa toàn thân, nhưng tắm nước lạnh không hữu dụng.
Mười phút sau, anh phát hiện anh phải nghĩ cách tiêu hao thể lực.
Sương mù tan rồi.
Cô nghe được tiếng còi tàu xuyên qua cửa sổ văng vẳng trong đêm.
Mặc dù cảm nhận được nhiệt độ không khí ban đêm giảm xuống, cô vẫn cảm thấy nóng, chỉ có thể cuộn mình trên giường, run rẩy thở dốc ôm lấy mình. Thân thể vẫn vì tiếp xúc quá mức thân mật trong mộng kia mà khẽ run, nơi mềm mại giữa hai chân bị anh chạm vào vẫn ẩn ẩn rung động.
Sau đó, cô nghe được tiếng mở cửa rất nhỏ.
Cô cứng đờ, ngừng thở.
Không phải cửa của cô, là của anh, anh mở cửa.
Cô ở trong bóng đêm, miệng khô lưỡi khô nhìn chằm chằm cánh cửa khép chặt. Cô biết anh ở ngay phía sau cửa, đứng trên hành lang. Đầu lưỡi của cô gần như có thể nếm được hương vị trên người anh.
Tiếng tim đập thình thịch dồn dập bên tai không ngừng.
Như Nhân nhìn chằm chằm cửa. Trong nháy mắt, khát vọng khó có thể ngăn chặn cùng với dục vọng mãnh liệt mênh mông dâng lên như thủy triều, bao phủ cô.
Cô không rõ đó là cảm giác của anh hay là của cô.
Một giây sau, anh rời đi.
Cô thở khẽ, cảm thấy anh đi xuống tầng, nhưng dục vọng và khát vọng này vẫn thiêu đốt cô.
Cô nhắm mắt lại, tiếp tục nằm ở trên giường, không hề động đậy, chờ chúng nó đi qua.
Nhưng cảm giác kia không rời đi, ngược lại chậm rãi dâng lên, vây quanh siết chặt lấy cô.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô có thể nghe được kim giây đồng hồ phát ra tiếng tích tắc máy móc trong phòng, mỗi một lần âm thanh càng lúc càng lớn.
Khi cô phát hiện thì cô đã xuống giường, mở cửa.
Hành lang yên tĩnh; trên cầu thang không một bóng người.
Nhưng cô biết anh ở đâu, cô có thể cảm nhận được anh. . . . . . Vĩnh viễn cũng có thể cảm nhận được anh. . . . . .
Cô giống như mộng du đi trong bóng tối, đi qua tầng ba, tầng hai, tầng một, đi tới phòng tập thể thao dưới tầng hầm ngầm.
Anh ở đó, chỉ mặc một chiếc quần nỉ trắng, nhảy những động tác vũ đạo sinh động hữu lực. Anh không bật nhạc, nhưng cô có thể nghe thấy tiết tấu mãnh liệt kia.
Động tác đó mềm mại lại kịch liệt, như là dung hợp giữa Hip-hop và võ thuật, nhưng lại không giống lắm. Anh đứng chổng ngược, lộn nhào, bay lượn trong không trung, có khi dùng một tay hoặc hai tay chống đỡ thân thể, hai chân luân phiên trong không trung. Động tác lúc nhanh lúc chậm, tư thái tao nhã lại có lực.
Vòng cổ của anh vẽ ra ánh bạc trong không trung. Anh như muốn thoát khỏi nhà giam nào đó, mồ hôi rơi trong không khí, cơ bắp dưới làn da phập phồng. Người đàn ông trước mắt, dường như đang thiêu đốt sinh mệnh, dùng tất cả nhiệt tình vào điệu nhảy kia. Nó trào dâng mà nhiệt liệt, cô bị mê hoặc, không thể nhúc nhích, cũng không dám tới gần.