Chương 142: Bố trí tử lộ
Sau khi Nguyên Khải ch.ết, Duệ vương phủ càng tĩnh mịch, Long Y Hoàng không còn nhìn thấy Phượng Ly Uyên, mà hắn, dường như suy sụp tinh thần cũng vì cái ch.ết của con trai, cả ngày không ra vương phủ, chứ đừng nói đến vào cung, đối với chuyện thi đấu càng không có động tĩnh.
Bởi vì hắn bỏ quyền thi đấu, nên cuộc thi qua loa kết thúc, người giành thắng lợi không ngoài suy đoán của mọi người, Long Y Hoàng phí công tốn sức cũng không giải quyết được gì.
Hắn có thể dựa nào cơ hội này mà lật ngược tình thế, nếu hắn thắng, giang sơn này là của hắn, nhưng hiện tại, hắn thua, chờ sau khi Phượng Trữ Lan đăng cơ, tính mạng của hắn liền rơi vào nguy hiểm.
Lễ tang Phượng Nguyên Khải được tiến hành trong Duệ vương phủ, rất trầm lặng, chỉ vài người biết.
Sau khi Long Y Hoàng nghe được tin này, cảm xúc rất phức tạp, có thương xót, đồng cảm, còn có đau lòng, sau đó không nhịn được liền xuất cung xem, lại ăn bế môn canh tại Duệ vương phủ.
Nàng biết Phượng Ly Uyên hiện giờ nhất định rất hận nàng, nhưng nếu nàng và hắn đã vạch rõ giới tuyến thì không nên để lại mầm họa cho mình vì hắn.
Long Y Hoàng không hiểu y thuật, quả thật không hiểu, nếu nàng biết, có lẽ nàng sẽ đi, tốt xấu gì cũng sẽ góp sức, nhưng nàng lại không biết, nàng càng không thể đi.
Nếu nàng vào Duệ vương phủ, khẳng định có người sẽ mượn cớ khơi chuyện, nói nàng độc ch.ết Phượng Nguyên Khải, hại nàng và Phượng Trữ Lan thất bại trong gang tấc, thậm chí có khi chuyện cũ của nàng và Phượng Ly Uyên cũng sẽ bị lôi ra, nàng, không thể gây thêm phiền toái.
Hiện giờ chính là thời điểm nhạy cảm nhất, nếu xảy chút sai sót chính nàng, Phượng Trữ Lan và Kỳ Hàn đều sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục, nhất là hoàng đế băng hà không lâu, dư đảng của ông ta vẫn còn rải rác khắp triều đình.
Long Y Hoàng thừa nhận bản thân rất ích kỷ, ích kỷ đối với kẻ địch của mình, rất tàn nhẫn.
Nhưng, trên đời này có ai dám nói mình không ích kỷ? Không sống vì lợi ích của mình?
Hoàng cung vốn là tàn nhẫn như thế, cá lớn nuốt cá bé, là định luật không thay đổi từ nghìn đời.
Nàng cho Phượng Ly Uyên một lại một cơ hội, là chính hắn đã vứt đi, điều này có thể trách nàng sao? Đứng ở lập trường của nàng, nàng sao có thể làm mình khó xử?
Sau đó, Long Y Hoàng lại phái người chuyển lời đến Duệ vương phủ, nhưng người phái đi cũng thất bại, vô cùng xấu hổ về phục mệnh với Long Y Hoàng, Long Y Hoàng nghe xong cũng chỉ khoát tay, để người nọ đi xuống.
Đối với bệnh đậu mùa của Phượng Nguyên Khải, thái y trong cung cũng bó tay, mà Phượng Ly Uyên đã sinh sống trên giang hồ mười mấy năm, bôn ba khắp nơi cũng không tìm được đại phu có thể chữa trị, hơn nữa cho dù ngoài cung có đại phu y thuật tinh thông, không phải bị hoàng cung mời chào thì cũng bị võ lâm minh thu nạp, người của võ lâm minh dù ch.ết cũng không giúp Phượng Ly Uyên.
Long Y Hoàng đau khổ nhắm mắt lại, cảm thấy mình rất mệt mỏi, ngồi trong Tê Phượng các, ngồi ở vị trí hoàng hậu đã ngồi trước đây, bốn phía trống rỗng không có ai, quan sát thiên hạ, chúng sinh rộn ràng nhốn nháo, nhưng ở lại với nàng chỉ có tịch mịch —— không, nàng không tịch mịch! Nàng có Phượng Trữ Lan, có con trai của mình!
Tương lai bọn họ còn có rất nhiều rất nhiều con cái, tuyệt đối sẽ không tịch mịch…
Sau lưng là một tấm bình phong ánh vàng vĩ đại, khắc phượng hoàng kim giương cánh rất sinh động, bốn phía được khảm bảo thạch, lộng lẫy phi phàm.
Chẳng bao lâu nữa, nàng cũng sẽ có danh hào hoàng hậu, hơn nửa đời đều sẽ cống hiến ở đây.
"Có được, sẽ có mất…” Long Y Hoàng lẩm bẩm, nhíu mày, vẻ mặt thống khổ vùng vẫy, dường như đang kiền chế bất an trong lòng: “Ai cũng sống vì bản thân, mà ta và hắn… Từ lâu đã là đối địch.”
"Thái tử phi nương nương," tiếng cung nữ khẽ truyền đến: “Nghĩa Dương công chúa cầu kiến.”
Long Y Hoàng mở mắt: "Mau mời."
"Dạ.” Cung nữ khom người lui ra, lát sau, bóng người gầy yếu từ từ xuất hiện ở cửa Tê Phượng các.
"Nghĩa Dương công chúa," Long Y Hoàng mỉm cười đứng dậy, bước xuống bậc thang, đến trước mặt Phượng Nghĩa Dương đang thở hổn hển: “Sao thở gấp vậy? Sức khỏe người chưa hồi phục, đừng để ngã bệnh thêm.” Nói xong, nàng kéo tay Phượng Nghĩa Dương ngồi xuống ghế quý phi, nhìn ra được Phượng Nghĩa Dương vội vàng tới đây, trâm ngọc trên búi tóc hơi lệch, mặt hơi hồng, ngực phập phồng.
"Hoàng tẩu," Cô không kịp nói lời khách sáo với Long Y Hoàng, vội vàng nắm lấy tay Long Y Hoàng: “Cẩn Lang đi đâu? Đã nhiều ngày không có tin tức của chàng, ta nghe nói là tẩu điều chàng đi đúng không? Tẩu để chàng đi đâu?”
"Công chúa đừng vội," Long Y Hoàng cười trấn an nói: "Là vùng Ngọc Khê có án tử khó giải quyết, cho nên ta tạm thời điều phò mã đến đó, hắn là Hình bộ Thượng thư, rất có kinh nghiệm giải quyết các vụ án, chờ xử lý xong vụ án đó sẽ về nhanh thôi."
"Nhưng, nhưng tại sao không nói với ta trước?” Vẻ mặt Phượng Nghĩa Dương uất ức, dáng vẻ yếu đuối dường như bất cứ lúc nào cũng khóc được.
"Bởi chuyện xảy ra cấp bách, ta không kịp thông báo cho công chúa, hơn nữa, lộ trình cũng đã định, hắn cũng sẽ về nhanh thôi, cũng không phải vụ án gì đặc biệt, chỉ có điểm hơi có giải quyết thôi.” Long Y Hoàng vẫn cười, đợi cung nữ dâng trà, từ từ rót cho Phượng Nghĩa Dương: “Công chúa, mời.”
Phượng Nghĩa Dương bất an, hai tay siết chặt tay áo, cắn môi nói: “Ta tưởng chàng bởi vì chuyện kia mà tức giận… Thực ra, thực ra ta chỉ giận hắn không có nói cho ta biết… Nếu chàng thật lòng thích Mộ Tử, nạp cũng không phải là không được…” Phượng Nghĩa Dương nói xong, đôi mắt ánh lệ, như muốn khóc.
Long Y Hoàng nói: "Công chúa, nghe nói gần đây ngài cãi nhau với phò mã? Chính là sợ Phò mã vì tức giận trốn đi?"
"Hắn đã lâu chưa có về nhà, luôn ở tại Hình bộ, cũng không biết hắn làm chuyện gì… Mỗi lần ta đến gặp đều bị chặn ngoài cửa.” Phượng Nghĩa Dương gật đầu
"Công chúa quá lo nghĩ rồi, phò mà si tình với công chúa sao phụ công chúa chứ?” Long Y Hoàng cười nói: “Chỉ cần là phu thê sao không có cãi nhau, qua vài ngày là làm lành thôi.”
"Chỉ hy vọng thế." Phượng Nghĩa Dương gật đầu, như đang an ủi mình.
Long Y Hoàng thản nhiên cười, liền nói đến chuyện nhà cùng Phượng Nghĩa Dương, nói bây giờ Phượng Trữ Lan đang rất bận, Kỳ Hàn đang ngủ trưa, mình thì không còn chuyện gì bận rộn nữa, công chứa đến đúng lúc cùng nói chuyện với mình.
Hai người tán gẫu chưa được bao lâu, một thị vệ hấp tấp đến, đừng ngoài cửa chờ lệnh, Long Y Hoàng cho hắn vào, hắn bất ngờ khi thấy Phượng Nghĩa Dương cũng ở đây, lời muốn nói cứ ở cửa miệng, lắp ba lắp bắp.
Phượng Nghĩa Dương lập tức cảm thấy bất an, vội vàng đứng lên: “Có phải Cẩn Lang đã xảy ra chuyện?”
Long Y Hoàng cũng đứng lên, vỗ vỗ vai Phượng Nghĩa Dương: "Công chúa, đừng quá nhạy cảm, có lẽ là có chuyện gì đó. Trước hết để cho hắn nói đi.”
Thị về bùm một tiếng quỳ xuống: “Khởi bẩm Thái tử phi, khởi bẩm công chúa… Là, là phò mã đã xảy ra chuyện, thời điểm ở Ngọc Khê phá án, không may lọt vào tập kích của thổ phỉ… Hắn và thị lang đại nhân đều bị thổ phỉ giết…”
Cả người Phượng Nghĩa Dương lảo đảo, bị lời này làm cả kinh liên tục lùi bước, lắc đầu thật mạnh, suýt nữa sẽ bổ nhào vào thị vệ chất vấn hắn: “Ngươi nói cái gì! Cái gì phò mà gặp chuyện! Trong cung có rất nhiều công chúa, phò mã cũng không ít, ngươi nói chính là phò mã đó!”
"Đúng là Hình bộ thượng thư!" Thị vệ cắn răng nói toạc ra, dập đầu, không dám ngẩng lên.
Phượng Nghĩa Dương chống tay lên bàn: "Không thể nào không thể nào… Ngươi gạt ta… Sao chàng có thể gặp chuyện… Không thể nào..."
Giọng thị vệ run run: "Thi thể... Đã được đưa về, công chúa không tin có thể đến xem."
Phượng Nghĩa Dương khẽ cắn môi, ổn định thân người, chạy ra Tê Phượng các, lần đầu tiên Long Y Hoàng phát hiện thể lực nàng ta tốt đến thế, muốn cản cũng không cản được.
Chốc lát cũng không còn thấy bóng Phượng Nghĩa Dương, Long Y Hoàng im lặng, cúi đầu hỏi thị vệ: “Chuyện làm thế nào?”
"Không sơ hở." Thị vệ thấp giọng trả lời.
"Vất vả cho ngươi, xác nhận không nhầm người chứ?" Long Y Hoàng cười nhẹ.
"Dạ."
"Đi xuống đi, chờ thăng cấp." Long Y Hoàng mỉm cười, phất tay với thị vệ, mình cũng nhấc váy bước ra khỏi Tê Phượng các, đuổi theo Phượng Nghĩa Dương.
Mặt trời gay gắt, tâm trạng Long Y Hoàng không cách nào bình tĩnh, suy nghĩ bay bay, bay tới ngày sau khi Phượng Nguyên Khải ch.ết, khi đó, nàng đến Hình bộ tìm Trọng Cẩn nói vài chuyện.
Nhưng chưa tới Hình bộ, nửa đường thấy Trọng Cẩn dẫn theo thị lang vào tửu lâu, Long Y Hoàng càng nhìn càng thấy bất thường, lén đi sau bọn chúng, sau đó nàng bao một gian phòng sát vách phòng họ, đúng lúc nghe được họ đang trò chuyện.
Cũng chính vào lúc này, Long Y Hoàng mới phát hiện bên cạnh Trọng Cẩn còn có một tên thị lang, hắn dài dòng khuyên Trọng Cẩn sớm thủ tiêu Phượng Ly Uyên, giành lấy thiện cảm của mình và Phượng Trữ Lan tăng thêm một bậc, bay lên chức quan cao nhất, mà sau khi Trọng Cẩn thăng quan, vị trí “Hình bộ thượng thư” hy vọng có thể “bố thí” cho hắn.
Người này thoạt nhìn diện mạo không xấu xí, nhưng dã tâm bừng bừng.
Long Y Hoàng hết sức im lặng nghe bọn họ nói chuyện, chờ sau khi bọn họ bàn bạc sôi nổi rồi rời đi, mới ra khỏi tửu lâu, đến Hình bộ một chuyến chế giễu vài câu, vứt vài cái án cho hắn sau đó đi về hoàng cung.
Quả nhiên không đến vài ngày, ngay ngày hôm sau Trọng Cẩn chủ động tìm nàng, chính là nói về chuyện Phượng Ly Uyên.
Khả năng tổng kết của Trọng Cẩn rất tốt, thị lang nói rất nhiều rất nhiều, hắn chỉ cần nói vài câu đã rõ ràng, Long Y Hoàng nghe xong, không tìm ra sơ hở để phản bác, chỉ cười mỉm, lại không vội cho hắn đáp án mà là giao cho hắn một vụ án ở tỉnh khác.
Long Y Hoàng nhìn sắc mặt Trọng Cẩn không tốt lắm, hắn không thể từ chối chỉ nhận mệnh, sau đó lập tức khởi hành đến Ngọc Khê.
Mà ở Ngọc Khê, Long Y Hoàng đã sớm cho người mai phục, chờ hắn xuất hiện.
Long Y Hoàng cũng không hiểu mình bị sao nữa, dù rất căm hận Phượng Ly Uyên vì chuyện của Mộ Dung Xá Nguyệt, nhưng trong tiềm thức không hy vọng hắn ch.ết, con hắn, vợ hắn ch.ết, với nàng mà nói cũng không quá đau khổ gì, nhưng còn hắn… Từ đáy lòng Long Y Hoàng không hy vọng hắn ch.ết.
Có lẽ, bản thân vốn là người kỳ quặc như thế.
Ra khỏi bóng cây, ánh mặt trời chiếu vào mắt, Long Y Hoàng giơ tay che, lẩm bẩm: “Hắn không thể giữ lại… Thực sự không được.”
Thật sự, thật sự không thể giữ lại.
Thi thể được đặt trong phòng nghiệm thi ở hoàng cung, Long Y hoàng còn chưa đi đến đã nghe thấy tiếng khóc thê lương của Phượng Nghĩa Dương quanh quẩn bên tai, nàng cũng đi nhìn xác Trọng Cẩn một chút, sau khi xác nhận không có sai lầm, an ủi Phượng Nghĩa Dương hồi lâu, hạ lệnh trừng phạt nghiêm khắc bọn đạo tặc ngang ngược kia.
Thân thể Phượng Nghĩa Dương vốn yếu ớt, khóc khóc rồi hôn mê, Long Y Hoàng kinh hãi, nhanh chóng gọi người nâng nàng ấy về tẩm cung, phái người truyền thái y.
Trời, đặc biệt trong xanh, trời quang mây đãng, mây trắng lửng lờ trôi, trong không khí dày đặc mùi quái dị.
Long Y Hoàng ra khỏi phòng nghiệm thi u ám, thở một hơi nhưng cũng không nén được nỗi lo cho Phượng Nghĩa Dương, nghĩ nghĩ một chút, lấy ra một phong thơ giao cho cung nữ thân tín: “Đem phong thư này đến Duệ vương phủ, giao tận tay cho Duệ vương, nói cho hắn biết đây là lần cuối cùng, ta hy vọng ngài ấy có thể đến dự yến, nếu không đến, ta vẫn sẽ chờ cho đến khi hắn đến mới thôi…”
Cung nữ nhận lấy rồi chạy đi, Long Y Hoàng cảm thấy như có tảng đá lớn đè nặng trong lòng.
Long Y Hoàng đi nhìn tình huống Phượng Nghĩa Dương một lúc, nghe thái y nói nàng ta cũng không có nguy hiểm gì mới an tâm.
Ra khỏi tẩm cung Phượng Nghĩa Dương, nàng không nề hà đi thẳng đến cung điện Long Diệp Vũ đang ở tạm, đánh thức lão ca đang ngủ trưa, đóng chặt cửa phòng, người ngoài không nghe được bọn họ thảo luận cái gì chỉ thường nghe được tiếng Long Diệp Vũ khóc thét truyền ra, một lát sau, đột nhiên nghe Long Diệp Vũ lớn tiếng nói: “Vậy cũng được, bất quá ta có một điều kiện.”
Long Y Hoàng nghi hoặc hỏi lại: "Huynh còn muốn điều kiện gì?"
"Muội cũng theo ta về, ở một thời gian rồi quay lại, ném cục diện hỗn loạn này cho Phượng Trữ Lan." Long Diệp Vũ cười gian trá.
"Được thôi,” nhờ vả người ra không thể không cúi đầu, Long Y Hoàng đành tạm thỏa hiệp trước: “Đến lúc đó không có việc gì thì muội về với huynh, ca ca, huynh đã đồng ý với ta cũng không được nuốt lời.”
"Không nuốt lời không nuốt lời, nhớ rõ mà, dẫn theo Kỳ Hàn về nữa!” Long Diệp Vũ hết sức phấn chấn.
Long Y Hoàng chỉ có thể lại đáp ứng yêu cầu của hắn, nhưng lại không để trong lòng.
Hai ngày nữa lại trôi qua, hôm ấy, trời trong nắng ấm, là một ngày đẹp trời để du ngoạn.
Khi Long Y Hoàng giải thích rõ tình huống cũng như nguyên nhân cho Phượng Trữ Lan, hắn vẫn lo lắng, lo một mình nàng đơn độc mạo hiểm, thấy bộ dáng hắn khẩn trương, Long Y Hoàng cười an ủi: “Trữ Lan, chàng yên tâm đi, không xảy ra chuyện gì đây, ta sẽ về nhanh thôi.”
Phượng Trữ Lan siết chặt tay nàng: "Ta đi cùng nàng."
Long Y Hoàng khẽ lắc đầu, nhìn bầu trời bên ngoài ngói đỏ tường vàng kia: “Nếu chàng cũng đi, sẽ không có tác dụng, ta và hắn, dù sao cũng phải có một kết thúc, trước đây chính ta khơi mào, bây giờ tự tay ta cắt đứt là tốt nhất.”
"Ta lo lắng." Phượng Trữ Lan cười khổ: "Nghĩ đến nàng một mình ở bên ngoài, dù thế nào ta cũng lo lắng."
"Hắn sẽ không làm gì ta đâu, vì sau hôm nay… Ta và hắn sẽ không còn bất cứ quan hệ gì, bất luận dính dáng ra sao, sau này sẽ không gặp lại, một lần cuối cùng, Trữ Lan.” Long Y Hoàng khẽ đặt tay lên mu bàn tay hắn từ từ đan vào nhau.
Phượng Trữ Lan vẫn không an tâm, rụt tay: “Nàng chỉ mang theo ít người như thế không sợ sao?” Nói xong, hắn dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá mười tên tử sĩ đứng sau lưng Long Y Hoàng.
"Chính ta cũng có chuẩn bị.” Long Y Hoàng nhếch môi cười, giơ tay lên —— bộ nhẫn bạc phong cách cổ trên năm ngón tay, tỏa ra ánh sáng lam nguy hiển, vòng tay có khắc hoa văn kỳ lạ làm nền cho cổ tay trắng nõn, làm cho người ta cảm thấy hàn ý tinh mỹ.
"..." Phượng Trữ Lan hết sức bình tĩnh yên lặng nhìn độc khí trên tay Long Y Hoàng hồi lâu, đột nhiên nói: “Ta vẫn nên đi cùng nàng thôi.”
"Trữ Lan!" Long Y Hoàng giận, khoanh tay trước ngực, hờn tủi nhìn chồng.
"Thật không muốn ta đi?" Phượng Trữ Lan ngập ngừng.
"Một lần cuối cùng, ta sẽ về nhanh thôi, chàng yên tâm ở trong cung chờ ta đi.” Long Y Hoàng bực mình đẩy Phượng Trữ Lan đi ra ngoài: “ Chăm sóc Kỳ Hàn đi! Ta không muốn khi về thấy nó đang khóc đâu.”
"Y Hoàng..."
"Không có sao!" Long Y Hoàng rất bực bội: "Được rồi, sau hai canh giờ chàng đi tìm ta được không?"
"Ừm,” Phượng Trữ Lan chần chừ rất lâu mới vất vả đồng ý, thấy Long Y Hoàng kiên quyết như vậy, bản thân cũng không cố gắng an tâm: “Hai canh giờ."
"Ta đi đây, hẹn gặp lại." Long Y Hoàng kiễng chân hôn nhẹ lên môi Phượng Trữ Lan, chớp mắt xoay người bỏ chạy, như con nít gây họa.
Phượng Trữ Lan muốn nói lại thôi, tay vẫn duỗi ra giữa không trung, thậm chí cũng chưa kịp nói với nàng một tiếng mọi việc phải cẩn thận.
Đứng ở đó thật lâu, Phượng Trữ Lan mới từ từ xoay người đi vào sâu trong cung điện.
Không bao lâu, một chiếc xe ngựa từ cửa bên hoàng cung phóng ra, vài tử sĩ giục ngựa theo sau, vó ngựa tung bay.
Đi qua phố xá náo nhiệt, nhanh chóng đi vào rừng thông ở ngoại ô, Long Y Hoàng cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, nhấc rèm nhìn phong cảnh bên ngoài, cảm nhận một lần tự do hiếm có.
Hoàng gia xây dựng không ít biệt viện ở ngoại thành, nhưng cũng ở chỗ khá xa.
Nơi này dựa vào núi gần hồ nước, phong cảnh rất đẹp, một tòa lầu rất độc đáo độc lập, đặc biệt mang lại cảm giác quy ẩn nơi núi rừng, lúc Long Y Hoàng chọn cũng chọn đại trong đống giấy tờ, nhưng giờ vừa đến đây nhìn cảnh thật vật thật, nếu không phải chồng và con còn đang ở hoàng cung, nàng chắc chắn sẽ ở lại đây không đi!
Trong biệt viện đã có người quét dọn sạch sẽ thu dọn ngăn nắp từ sớm, Long Y Hoàng xuống xe đi dạo xung quanh một vòng, thấy vẫn còn thời gian, lúc này mới đi vào trong phòng.
Trong phòng, cũng đã dọn một bàn đầy thức ăn, còn đặt một bầu rượu và hai cái ly.
Nhìn thị nữ đang đứng một bên chờ lệnh, Long Y Hoàng đến trước bàn, sờ sờ bầu rượu, ngón tay đi dọc từ nắp đến miệng bầu rượu, buồn bã nói: “Các ngươi đều ra ngoài đi.”
Bọn thị nữ lui ra, Long Y Hoàng từ từ đi ra phía sau bàn, ngồi xuống ghế, lẳng lặng chờ.
Nếu hắn không đến, nàng sẽ liên tục chờ.
Hắn... Sẽ tới không?
Long Y Hoàng dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần chờ người, trong tâm nàng từ từ đếm thời gian, thời gian đi qua càng làm nàng bồn chồn, nhớ lại quá khứ luôn quấn lấy nàng, có đau đớn, cũng có vui vẻ.
Khi đó, đẹp biết bao, tốt biết bao...
Vĩnh viễn cũng không muốn đi đến bước này, nếu thời gian có thể quay lại...
Ngoài cửa tiếng thị nữ truyền đến cắt ngang hồi ức của Long Y Hoàng: "Vương gia mời, Thái tử phi nương nương đã chờ rất lâu."
Nên đến, vẫn phải đến.
Long Y Hoàng từ từ mở mắt, ngoài cửa một người ngược ánh sáng đi vào, bóng dáng đó, nàng rất quen thuộc nhưng mà…
—— Vẫn sẵn lòng đến đây, điều này muốn nói lên cái gì?
Chờ Phượng Ly Uyên ngồi xuống đối diện, Long Y Hoàng cảm thấy ánh sáng cũng chẳng chói mắt lắm, cũng thấy hắn rõ hơn.
Phượng Ly Uyên... Thật sự gầy đi nhiều, hoàn toàn không còn thần thái phấn chấn khi mới gặp ban đầu, dường như hoàn toàn dựa vào nghị lực mới cầm cự được thần trí hiện nay, sắc mặt thê thảm trắng như giấy, ánh sáng trong con ngươi cũng ảm đạm đi nhiều.
"Có việc gì?" Như đang đối mặt với một người xa lạ, giọng Phượng Ly Uyên rất lạnh lùng, hơi khàn
"Ta nghĩ ngươi sẽ không đến." Long Y Hoàng lẳng lặng nhìn hắn.
"Một lần cuối cùng... Nàng nói." Phượng Ly Uyên nhỏ giọng, mang theo bất đắc dĩ và thê lương, tâm trạng Long Y Hoàng có nỗi bất an không thể nói rõ.
"Đúng, là lần cuối… Chúng ta hôm nay sẽ thân thiết tâm sự.” Long Y Hoàng chủ động rót rượu, bàn tay đeo nhẫn độc đặt trên nắp bầu rượu, Phượng Ly Uyên không nhúc nhích nhìn nàng, cảm thấy đôi mắt hơi đau: “Nàng sợ ta làm hại nàng?”
Long Y Hoàng sửng sốt, cũng nhìn về ngón tay mình rấ lâu, mới nói: “Ta không đeo cái này, Trữ Lan không an tâm cho ta ra ngoài.” Nàng rót đầy hai ly rượu cầm lên đặt trước mặt Phượng Ly Uyên: “Hôm nay chỉ có hai người, ngươi…”
Không chờ Long Y Hoàng nói hết, đột nhiên Phượng Ly Uyên cầm ly rượu uống cạn một hơi, đặt ly rỗng lên bàn.
Long Y Hoàng hơi không tin: "Chẳng lẽ ngươi không sợ ta hạ độc?"
"Hạ độc... Có trở ngại gì sao," cả người Phượng Ly Uyên hơi lắc lư, cười khổ: "Nếu có độc, mới là phong cách của nàng... Y Hoàng."
Long Y Hoàng ngơ ngẩn, Phượng Ly Uyên gắt gao nhìn chằm chằm nàng, lẩm bẩm nói: "Mẫu hậu ch.ết, phụ hoàng ch.ết... Vân Phượng Loan ch.ết, Nguyên Khải cũng không còn..."
"Ta..." Long Y Hoàng cảm thấy mình có nhiều điều muốn nói nhưng lời đã đến miệng lại không biết nói thế nào.
Thân phận của hai ngươi lại khó xử thế này...
"Phượng Trữ Lan ít nhất còn có nàng, còn có nàng và con hắn... Hắn sẽ không cô độc, mọi thứ đều là của hắn, cái gì cũng của hắn… Phương Ly Uyên lầm bầm, khóe miệng thình lình có vết máu.
Hắn khẽ giơ tay sờ khóe môi, nhìn lại, trên mu bàn tay là vết máu đỏ sẫm, không kinh ngạc nhiều, chỉ cười gượng: “Một chút đau cũng không có à… Y Hoàng, nàng đối với ta cũng xem như là đãi ngộ đặc biệt đi… Sau khi ta ch.ết, nàng định xử lý ta ở đâu?”
Long Y Hoàng mấp môi, ánh mắt lóe lên tia thống khổ, nội tâm giày vò khôn tả: “Ta sẽ để ca ca mang ngươi về quê hương của ta, nhìn phong cảnh nơi đó.”
Phượng Ly Uyên cố sức lắc đầu, máu phun trào ra khỏi miệng như suối, chảy xuống cái cằm tinh xảo: “Ta không muốn đi đến nơi xa xôi đó, Y Hoàng, ta muốn ở cạnh nàng được không? Nàng không cần nhớ đến ta, ta chỉ hy vọng sau khi ch.ết cũng sẽ không cách nàng quá xa… Y Hoàng, ta muốn nhìn thấy nàng, đứng nhìn từ xa là tốt rồi…”
Long Y Hoàng cảm thấy mắt đau đau, lại tê tái, đột nhiên đứng bật dậy vọt tới cạnh Phượng Ly Uyên ôm lấy hắn: “Đừng nói nữa… Ly Uyên, rất nhanh… Rất nhanh sẽ không còn chuyện gì nữa, ta sẽ không quên ngươi, sẽ không…” Nói xong câu cuối, Long Y Hoàng nghẹn ngào: “Ly Uyên, sau này chúng ta sẽ không gặp lại, để ta nhìn ngươi thật kỹ?”
"Ta bây giờ... Dù nhắm mắt lại, đều có thể tưởng tượng ra được diện mạo của nàng… Là ta nên nhìn nàng thật kỹ, kiếp sau, tuyệt đối không bỏ lỡ… Ta nhất đinh phải nhanh hơn Phượng Trữ Lan một bước lấy nàng về, sau đó, sau đó chúng ta… Khụ khụ… Khụ khụ!" Nói chưa đến phân nửa, đột nhiên Phượng Ly Uyên ho khan, máu tươi trào ra càng nhiều.
"Chuyện Nguyên Khải, ta thật xin lỗi, ta rất ích kỷ, ta nên đi xem.. Thực xin lỗi!" Long Y Hoàng nhắm mắt lại, ôm chặt Phượng Ly Uyên.
"Ta biết nàng cũng bó tay… Không đi cũng đúng, bệnh của Nguyên Khải … Ta biết không còn thuốc chữa, nhưng ra vẫn cố chấp tìm cách cứu chữa mới đến tìm nàng, ta không nên đi tìm nàng… Ta phải nghĩ đến lập trường của nàng, rất khó mà đến được." Ngay cả cười hắn cũng không còn sức, Phượng Ly Uyên dần mất sức, ý thức ngoan cường cầm cự, không để cho mình chìm vào trong bóng đêm.
Long Y Hoàng đang muốn nói gì đó, khóe mắt thoáng thấy ánh sáng lạnh lẽo bổ về phía mình, cùng với tiếng xé gió, nhẫn tâm tuyệt tình.