Chương 5: Không hiểu rung động
“Tiểu thư, ngài lại đi cứu người?”
Lục Y canh chừng trước của phòng của Mộ Vân Yên, trông thấy Mộ Vân yên sắc mặt tái nhợt đi lảo đảo, nhanh chóng chạy tới đỡ Mộ Vân Yên,vừa đi vừa oán hận nói.
”Tiểu thư thường nói với Lục Y muốn tự chiếu cố mình thật tốt, mọ việc không thể quá cậy mạnh, Lục Y vẫn còn nhớ, ngược lại tiểu thư, cả ngày vì những việc như vậy làm cho mình luôn bận rộn, một chút cũng không lo lắng cho thân thể của mình.”
”Tiểu thư cũng biết mình có thể chất đặc thù, mỗi lần cứu người xong đều...”Hít mũi một cái, Lục Y thanh âm nghẹn ngào:“Lục Y không cầu tiểu thư cái gì, chỉ cầu tiểu thư đối với mình tốt một chút, nếu tiểu thư có chuyện gì, Lục Y nên làm gì bây giờ?”
Nhiều năm như vậy, hai người vẫn luôn nương tựa lẫn nhau, làm sao nàng có thể yên tâm được.
”Lục Y ngốc.”Mộ Vân Yên nắm lấy tay của nàng,khuôn mặt tái nhợt thoáng qua nét vui vẻ,ôn nhu an ủi:“Ta biết rõ, sau này sẽ không.”
Lục Y sợ nàng gặp chuyện không may,lo lắng nàng, nàng như thế nào không hiểu? Nhiều năm chung sống, ngoài mặt chủ tớ nhưng quan hệ lại giống như tỉ muội. Bộ dáng Lục Y như vậy chắc lại đứng chờ nàng ở ngoài cả đêm, trong lòng chua xót.
”Tiểu thư lần nào nói cũng như vậy nhưng kết quả không phải vẫn luôn như vậy sao,nhưng Lục Y muốn tin tưởng tiểu thư thêm một lần nữa, chắc chắn lần này tiểu thư sẽ làm được.”
Lục Y đưa tay lau lung tung nước mắt trên mặt, có chút tức giận nói:“Nếu tiểu thư lại giống như lần này, không nói tiếng nào liền đáp ứng lão tiên sinh giải độc,làm bị thương chính mình, sau này Lục Y sẽ không để ý đến tiểu thư nữa.”
”Biết rồi.”Mộ Vân Yên mặt mày cong cong,mỉm cười đáp lại. Trong lòng cũng là một mảnh ấm áp,nha đầu Lục Y kia nói năng thì chua ngoa như tâm lại giống đậu hũ, rõ ràng quan tâm đến nàng, còn cần phải cố ý nói hung dữ như vậy.
Nhưng, bất quá....
Mộ Vân Yên lông mi rũ xuống,này chắc cũng là một lần cuối cùng đi? Chuyện nơi đây, cũng đã đến lúc kết thúc.
--
”Chủ tử, ngài....đã đến giờ uống thuốc.”
Truy Vân nhìn nam tử sắc mặt lạnh lùng trước mắt mình,trước mặt làchủ tử nhà mình.Nhìn lại chén thuốc đen xì cơ hồ tản ra một mùi hương khó ngửi nghe nói là do đích thân lão quái y nấu.Trên khuôn mặt đáng yêu hoàn toàn là vẻ than khóc.
A a a!Rõ ràng nói hay lắm là thay nhau đưa thuốc,Truy Phong khốn kiếp này, mấy hôm trước đều là cùng nhau đi đưa thuốc nhưng tự nhiên hôm nay lại chuồn trước?
Làm sao có thể để mình hắn đi đối mặt với chủ tử mặt lạnh này chứ! Đặc biệt là hắn còn phải đem chén thuốc mà đến hắn còn muốn đổ đi nữa chứ!
Đổ sạch!Hai chữ này hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, Quái Y lão nhân thực sự là một người vô cùng đáng sợ, mấy ngày qua hắn thắm thiết cảm nhận được.