Chương 62: Ngươi nên làm thêm chút việc tốt đi!

Chiến vương phủ.
Nạp Lan Yên buồn cười lại ấm áp nhìn nam nhân nào đó hận không thể nhét luôn cả giường vào nhẫn trữ vật, dở khóc dở cười: “Tam gia, đủ rồi, lại trang bị thêm nữa bên trong nhẫn trữ vật của ta có thể toàn chứa đồ ăn uống.”


Lãnh Thiếu Diệp nhíu nhíu mày, sau khi xếp mấy bộ áo khoác lông cừu bỏ vào, lại nhịn không được rối rắm quay đầu nói: “Hồ Ly, nếu không ta đi đường chính đi? Nhiều nhất cũng chỉ mấy năm ba ngày thời gian.” kaylee~diendanlequydon.com


Việc vợ nhà mình muốn đi Địa Tinh tộc hắn đồng ý, nhưng mà không nhất thiết phải đi từ cái động đất tên Địa Tinh kia đào, ai biết trong kia có cái trận pháp độc dược loạn thất bát tao (ngổn ngang) gì.


“Không có việc gì, nếu Tiểu Bảo Hỏa Ly chúng nó nói có thể qua, vậy khẳng định không có vấn đề gì lớn.”


Nạp Lan Yên lấy ra một tấm bản đồ đặt ngang ở trên bàn, ngón tay dừng ở trên một cái lộ tuyến (tuyến đường): “Chàng xem, nếu đi đường lớn mà nói, trên đường nhất thiết phải qua được hai đại thành trì Ác Nhân cốc và Bất Dạ thành này mới có thể đến biên cảnh Hán Thành, lại từ Hán Thành tiến vào Mộ Tư sơn mạch tìm kiếm lãnh địa của Địa Tinh tộc, hệ số nguy hiểm không phải rất cao sao?”


Ác Nhân cốc, Bất Dạ thành.


available on google playdownload on app store


Hai tòa thành trì đặt song song này là hai khu vực lớn không ai quản lí ở Liệt Diễm, đều không phải là đế quốc không muốn quản, mà là hai đại thành trì này dân phong bưu hãn (người dân hung hãn), cường giả như mây, hai đại thành chủ lại là cường giả Tiên Thiên cảnh giới, quản không được cũng không quản thể.


Hiện nay thời gian còn lại của bọn họ cũng không nhiều, Nạp Lan Yên không muốn lúc qua hai đại thành trì này phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì, huống chi nếu động đất nối thẳng đến Địa Tinh tộc, không dùng chẳng phải là kẻ ngu mới không dùng sao?


Lãnh Thiếu Diệp vân vê qua lại bản đồ rồi ném qua một bên, ôm Nạp Lan Yên liền ngã xuống trên giường, cái trán đặt trên cái trán của nàng: “Gia chính là không muốn cho nàng đi.”
Nạp Lan Yên vươn năm ngón tay: “Năm ngày, nhiều nhất là năm ngày.”


Ánh sáng trng mắt Lãnh Thiếu Diệp u ám biến ảo, cuối cùng giống như quả bóng xì hơi ghé vào trên người nàng: “Gia giải quyết xong những chuyện này sẽ đi tìm nàng.”
Nạp Lan Yên ánh mắt thâm thúy, bên môi gợi lên nụ cười chọc người vui vẻ: “Được.”
Một đêm ngủ ngon.


Sáng sớm hôm sau, phương Đông.
Ánh bình minh đầu tiên từ bên khe hở cửa sổ xông vào.
Ba ba ba!
Một hồi tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, ngay sau đó chính là giọng nói của một thanh niên tinh thần phấn chấn mười phần: “Lão đại, lão đại, mau rời giường thôi! Chúng ta sắp xuất phát rồi!” kaylee~diendanlequydon.com


Trong phòng, Lãnh Thiếu Diệp nửa dựa đầu vào giường, nguy hiểm nheo lại con ngươi: “Vợ, gia có thể ở trước lúc các nàng đi đánh tiểu tử này một chút sao?”
Nạp Lan Yên buộc lại áo ngoài, ăn không nói có gật đầu: “Chờ chúng ta trở về, muốn thu thập như thế nào đều được.”


Ngoài cửa Nhị Khuyết hắt xì một cái thật to, xoa xoa chóp mũi đỏ bừng vì lạnh, như thế nào thời tiết quỷ quái này lại càng ngày càng lạnh, giơ tay ‘ba ba ba’ lại gõ vài cái: “Lão đại, nếu không lên đường liền muộn đó!”


Nạp Lan Yên kéo cửa ra, bất đắc dĩ nhìn thanh niên Nhị Khuyết đang run run ở ngoài cửa: “Ăn điểm tâm không?”


Nhị Khuyết nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng chỉnh tề, trên tay mang theo hai túi bánh bao mới ra lò: “Đặc biệt mang điểm tâm cho ngươi, ngươi thích nhất nhân đậu hũ cay nhồi thịt, tuyệt đối tuyệt diệu!”
Ánh mắt Nạp Lan Yên hơi hơi phát: “Đế đô còn có bánh bao nhân đậu hũ cay nhồi thịt?”


“Chỉ một nhà duy nhất, không còn chi nhánh!” Nhị Khuyết nhướng mày tươi cười đắc ý xán lạn, vỗ bộ ngực mình nói, “Mai này thiếu gia mở cửa hàng bánh bao, bảo đảm để lão đại ăn đủ!”
“Đường đường Cung gia đại thiếu gia lại mở cửa hàng bánh bao, mệt ngươi nghĩ ra.”


Nạp Lan Yên không chút khách khí lấy ra một cái bánh bao cắn một ngụm, canh nước mười phần, đậu hũ tươi mới, vị cay vừa đủ, hương vị quen thuộc hoài niệm nhất thời tràn ngập ở trong khoang miệng, nhịn không được giơ ngón tay cái lên với Nhị Khuyết: “Nhị Khuyết, có ngươi thật tốt!” kaylee~diendanlequydon.com


Nhị Khuyết cười đến càng xán lạn, ghé mắt nhìn thấy nam nhân nào đó đang nghiêm mặt đen từ sương phòng đi ra, không nói hai lời giữ chặt cổ tay Nạp Lan Yên liền chạy như điên ra bên ngoài: “Lão đại chúng ta đi mau thôi, ta đều nói cho Hỏa Ly chúng nó một chút rồi!”


Nạp Lan Yên bật cười, nâng tay ném một túi bánh bao khác cho Lãnh Thiếu Diệp, cười tủm tỉm vẫy vẫy móng vuốt với hắn: “Nhị Khuyết tự mình làm, nếm thử xem ôi ~ ta đi trước, chờ ta trở lại!”


Lãnh Thiếu Diệp tiếp nhận bánh bao, dừng lại bước chân, con ngươi sâu thẳm ám trầm nhìn bóng dáng hai người rời đi, thẳng đến sau một lúc khi bọn họ biến mất không thấy, mới mặt không chút thay đổi đi ra biệt viện, nói với thị vệ ở một bên: “Thông tri mọi người, trong vòng một khắc đến diễn võ trường tập hợp!”


“Dạ!”
Thị vệ cung kính thi lễ một cái, nhanh chóng rời đi.
Lãnh Thiếu Diệp quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng Nạp Lan Yên rời đi, con ngươi đen dần dần nguy hiểm khiếp người, Địa Tinh tộc ch.ết tiệt, thù hại hắn cùng vợ tách ra này, Lãnh tam gia hắn nhớ kỹ!


Sau một khắc rời nhà, Nạp Lan Yên vài ngụm ăn xong bánh bao, tiện tay tiếp nhận rượu túi Nhị Khuyết đưa cho uống một ngụm, ánh mắt hơi hơi nheo lại, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe miệng: “Sữa đậu nành?!”
Nhị Khuyết vẻ mặt tràn đầy biểu tình ‘Ta lợi hại đi’: “Thế nào? Khẩu vị rất thuần túy đi?”


“Tuyệt đối thuần túy!” Nạp Lan Yên lại uống một hớp lớn, nửa híp con ngươi trên mặt lộ vẻ hưởng thụ, giờ khắc này còn có cái gì thoải mái hơn so với tha hương ở dị giới ăn được đồ ăn chính mình yêu nhất của quê hương đây?


“Vậy là sao ~ lão đại ngươi xem huynh đệ ta đã làm bánh bao nhân đậu hũ nhồi thịt, cũng đã làm sữa đậu nành, trong lúc chúng ta quen biết nhiều năm như vậy như thế nào liền so ra vẫn kém Lãnh Thiếu Diệp đây? Nếu không về sau dọn đến ở nhà của ta? Không đúng, Cung gia cũng không phải nhà trọ, dù sao hiện tại thiếu gia ta có tiền, ta đến đế đô mua cái phủ đệ đại khí xinh đẹp, liền làm căn cứ cuat dong binh đoàn ta ở Liệt Diễm, thế nào? Ai nha, ý tưởng này của ta quả thực quá tuyệt vời, đúng không? Lão đại...... Ai, như thế nào lão đại ngươi lại đi nhanh như vậy, đợi ta một chút!” kaylee~diendanlequydon.com


Nhị Khuyết đang cúi đầu lải nhải vừa ngẩng đầu lên mới phát hiện lão đại nhà mình đã muốn cách hắn đến năm sáu mét, nện bước đi nhanh đuổi theo đến phía trước, túm cổ tay của Nạp Lan Yên ủy ủy khuất khuất lên án nói: “Lão đại ngươi càng ngày càng tệ, trước kia nghe ta lải nhải một giờ cũng không nhíu mày một cái, hiện tại ta mới nói hai câu ngươi liền cách xa ta, ngươi có phải là không cần ta hay không? Ngươi có phải là không thích ta hay không? Ngươi nói ngươi nói ngươi nói ngươi nói đi!”


Nạp Lan Yên nhét một ngụm bánh bao cuối cùng vào miệng của Nhị Khuyết, nhìn cái miệng lải nhải của thanh niên bị chặn kín chặt chẽ, mới gõ lên đầu hắn, đầu đầy hắc tuyến nói: “Ngươi cho là ai cũng đều giống như Cửu muội, mỗi ngày cùng ngươi diễn kịch cẩu huyết à?”


Nhị Khuyết trừ bỏ là một tên phá gia chi tử, vẫn là tên mê kịch cẩu huyết điển hình, lại một tên không chỗ nào là không nói lảm nhảm, càng lại cùng Cửu muội hai người đối đáp lời kịch đến mức có thể cả một ngày cũng không nói một câu bình thường, thường xuyên khiến cho ba người Nạp Lan Yên, Kỳ Lân và Yêu Nghiệt thầm nghĩ một cước đá hai người pha trò này ra khỏi cửa.


Miệng Nhị Khuyết nhồi đầy bánh bao, phồng má vừa động đậy, vừa dùng ánh mắt ai oán trong suốt nhìn mình, giống như một con sóc con bị khi dễ tàn nhẫn, thật vất vả uống một ngụm sữa đậu nành nuốt xuống bánh bao, miệng được giải phóng liền chỉ vào Nạp Lan Yên nói: “Ta không nghe ngươi giải thích, ta không nghe không nghe chính là không nghe!”


Nạp Lan Yên: “......”
Tuy rằng thanh niên Nhị Khuyết trước mắt này làm bánh bao làm sữa đậu nành cho nàng chuyện này làm cho người ta lòng tràn đầy ấm áp và cảm động, nhưng giờ khắc này nàng vẫn là muốn đạp một cước đá bay người sang một bên, làm sao bây giờ?


Tiểu Bảo thò đầu ra, đột nhiên ra sức lay động: “Ta sẽ nói cho ngươi nghe, muốn nói cho ngươi nghe! Hôm nay ngươi muốn nghe cũng phải nghe không muốn nghe cũng phải nghe, ngươi chính là kêu rách yết hầu cũng sẽ không có người đến cứu ngươi!”


Nạp Lan Yên mặt mũi tràn đầy kinh hãi nhìn Tiểu Bảo trên cổ tay: “......”
Nhị Khuyết lập tức giống như là tìm được thân nhân rồi, hai mắt nước mắt lưng tròng nửa ngồi xổm thân mình xuống nhìn thẳng Tiểu Bảo: “Hôm nay chính là ngươi có cắn ch.ết ta ta cũng sẽ không nghe! Chính là không nghe!” kaylee~diendanlequydon.com


Nạp Lan Yên không thể nhịn được nữa một tay đè lại đầu của Tiểu Bảo, một tay đè lại đầu của Nhị Khuyết, nghiến răng nghiến lợi ngoan (hung ác) nói: “Trước khi đến đích nếu hai người các ngươi còn dám nói một câu, ta cam đoan sẽ làm cho các ngươi cả một ngày đều rống không ra một chữ!”(lee: đúng là hai kẻ dở hơi mà ~ )


Nhị Khuyết và Tiểu Bảo lập tức liền ủ rũ, cúi đầu nhìn thoáng qua nhau, đều tại ngươi!


Rốt cuộc bên tai Nạp Lan Yên cũng thanh tịnh, thẳng đến sau khi bọn họ đạt được mục đích lần này mới đột nhiên nhớ tới, dọc đường đi ngay cả nàng không nỡ rời xa Tam gia nhà nàng đều bị hai tên này ma sát sạch sẽ.


Lần này hai người cần thông qua một cái động đất thần bí cách Nạp Lan phủ không xa từ trong thông đạo của động đất trực tiếp đi tới Địa Tinh tộc, lúc đến cửa động đất, Hỏa Ly và Liêu ca đã chờ ở nơi đó, hai con nhìn lên gặp bóng dáng của hai người Nạp Lan Yên, lập tức liền quơ quơ móng vuốt: “Bên này ~ ”


Hỏa Ly nhảy nhảy đến trên vai Nạp Lan Yên, không chút khách khí ở nàng trên vai thưởng một móng vuốt: “Như thế nào hôm nay không mặc màu đỏ?”


Hỏa Ly một thân da lông lửa đỏ tỏa sáng, vô cùng xinh đẹp, nó cũng rất là ưa thích cổ tuyệt diễm liều lĩnh nhiệt tình kia khi Nạp Lan Yên mặc hồng y (quần áo màu đỏ), hiện nay thấy nàng đổi thành một thân trang phục hắc y, không hiểu sao liền cảm thấy không quá thuận mắt.


Nạp Lan Yên không hình tượng liếc mắt, xoa xoa đầu của Hỏa Ly: “Chúng ta muốn chui động đất đi đánh lén, mặc như vậy khác gì mắt sáng chờ bị đánh.”
Hỏa Ly hừ nhẹ một tiếng, miễn cưỡng tiếp nhận giải thích này.


Nhị Khuyết cũng tiến lên một phen xoa nhẹ đầu của Hỏa Ly, ánh mắt thế nào vậy, một thân trang phục màu đen này mặc ở trên người lão đại nhà hắn rõ ràng đều làm nổi bật dáng người nhiệt tình nóng bỏng, động vật chính là động vật, cao cấp tới đâu cũng không có chút mắt thẩm mỹ!


Hỏa Ly chụp một móng vuốt vào tay của Nhị Khuyết, đôi mắt hồng bảo thạch hung hăng trừng mắt nhìn qua.


Liêu ca đại nhân vất vả từ dưới động đất bay đến, chỉ vào bụi bẩn trên đỉnh đầu, vẫy cánh với từng người: “Có thể vào được rồi, đám trai đẹp gái đẹp, chúng ta bắt đầu thám hiểm đường đi! Ôi rống!” kaylee~diendanlequydon.com


Nạp Lan Yên nghe được lời nói kinh người của Tiểu Bảo, lại nghe ngôn ngữ nửa hiện đại hoá này của Liêu ca, bất đắc dĩ đưa tay đỡ trán, rốt cuộc Nhị Khuyết dạy mấy tiểu gia hỏa này những gì?


Nhị Khuyết vung nắm đấm vào giữa không trung, bày ra một cái tư thế siêu nhân, sải bước tung người nhảy vào động đất: “Thiếu gia ta tới đây!”
Bịch bịch phốc phốc......
“Ai ôi này, mông của thiếu gia ôi chao......”


Nạp Lan Yên yên lặng nhìn cửa vào động đất, khóe miệng hơi hơi run rẩy, thả người nhảy, vững vàng rơi vào trong động đất, nhìn Nhị Khuyết hai mắt đong đầy nước mắt một bên ôm mông, tiến lên từng bước vỗ vỗ bờ vai của hắn nói lời thấm thía: “Nhị Khuyết à, ngươi nên làm thêm chút việc tốt đi!”


Nhị Khuyết mím môi, đầy mặt ủy khuất: “Ta làm không ít việc tốt......”
Nạp Lan Yên muốn nói lại thôi trừng mắt nhìn Nhị Khuyết liếc mắt một cái, trực tiếp xoay người đi che lấp cửa động, nàng cảm thấy cần phải lần nữa chặn lại miệng của thanh niên này mới đúng! kaylee~diendanlequydon.com


#lề: nay gặp được chương ngắn. moah ha ha….






Truyện liên quan