Chương 22: 22: Hắn Còn Sống Vẫn Là Thiếu Tướng Cần Một Bác Sĩ Trưởng

Phục Việt được đưa vào bệnh viện Đế quốc.
Để đảm bảo sự chính thống và thuần khiết của gen, Alpha vô cùng coi trọng việc kế thừa của dòng tộc, đó cũng là lý do vì sao Omega với cơ thể mảnh mai vẫn được giới quý tộc nâng niu.


Trong giới thượng lưu đậm tính đám đông, ngoại trừ Quân chủ, bậc cha chú là những người bọn họ phải kính trọng nhất.
Nổ súng với Thiếu tướng là tội ch.ết, trừ Quân chủ và ông Phục, không ai có tư cách khiến Phục Việt bị thương.


Ngay khi vừa nhìn thấy hắn bị thương, Viện trưởng lập tức báo cho Quân chủ.
Nhưng sau khi điều tra, phát hiện người nổ súng là ông Phục, chuyện này lại không thể giải quyết ngay được.
Bác sĩ trưởng nhiệm kỳ thứ 20 tự đứng ra mổ chính cho Phục Việt, ông là bác sĩ trưởng của ông Phục.


Năm đó ông Phục chinh chiến cả đời vì Đế quốc, tích lũy từng chút quân công.
Cuối cùng do bị thương quá nhiều, tố chất cơ thể không bằng lúc trước, ông rút lui khỏi tiền tuyến, đảm nhận chức vị Tướng quân ở hậu phương.
Chỗ Phục Việt trúng đạn không gây nguy hiểm đến tính mạng.


Nhưng hắn mới mấp mé bên bờ sinh tử tại Thùy Lĩnh, trên vai trúng đạn, vừa gắp đạn ra đã lập tức trở về, vừa về đến nhà họ Phục lại bị ông Phục dùng roi đánh, sau khi bụng bị trúng đạn liền được đưa đến bệnh viện ngay lập tức.
Những việc này đã tiêu hao không ít tinh lực của Phục Việt.


Bác sĩ trưởng ngoài năm mươi tuổi, sau khi ra khỏi phòng giải phẫu thì được trợ lý đưa điện thoại tới, người gọi là bà Phục.
“Không gặp nguy hiểm về tính mạng.” Ông nói với người trong điện thoại.


available on google playdownload on app store


Trần Cảnh An nhẹ nhàng thở ra, nhưng ngay giây tiếp theo, ông đã nói: “Nhưng cơ thể Phục thiếu gia bị thương nặng, chúng tôi yêu cầu thực hiện đánh giá tư cách Thiếu tướng của cậu ấy một lần nữa.”
Phục thiếu gia.
Mất đi danh hiệu Thiếu tướng, hắn chỉ là Phục thiếu gia.


Trần Cảnh An xoa bụng mình, im lặng nói với đứa bé bên trong: “Đây là xưng hô mà cha con ghét nhất.”
Đứa bé này đã làm vỡ rất nhiều kế hoạch của bọn họ.


“Bác sĩ trưởng Ngô,” Trần Cảnh An gọi người vừa cúp điện thoại: “Tôi muốn hỏi ngài một chút, nếu chỉ số cơ thể của Phục Việt không đạt yêu cầu đảm nhận chức vụ Thiếu tướng, anh ấy có thể trở thành Tướng quân ở hậu phương như Tướng quân Phục không?”


“Về mặt lý thuyết, chiến công của cậu ấy vẫn chưa đủ.” Bác sĩ trưởng nhìn Trần Cảnh An, ông nhớ rõ y, một trong những người thuộc danh sách chờ để kế nhiệm chức vị bác sĩ trưởng, là một Beta ưu tú.
“Dạ” Trần Cảnh An rũ mắt: “Làm phiền ngài rồi.”


Phục Việt được chuyển vào phòng khác, đó là nơi Trần Cảnh An không đủ tư cách để bước vào.
Y chưa phải bác sĩ trưởng, không thể tham gia đánh giá chỉ số cơ thể Thiếu tướng.


Đoàn đánh giá đi tới, Trần Cảnh An không ăn không uống đợi bên ngoài hồi lâu, tưởng như sắp gục ngã, cuối cùng cũng nhận được tin tức tốt.


Y không vào thăm Phục Việt vì Viện trưởng vừa thông báo với các ứng cử viên cho chức bác sĩ trưởng rằng ít ngày nữa Thiếu tướng sẽ tới đóng quân tại Thùy Lĩnh, bác sĩ trưởng nhiệm kỳ mới sẽ phải tòng quân.


Bởi vậy, bệnh viện Đế quốc yêu cầu ưu tiên tuyển chọn bác sĩ trưởng cho Thiếu tướng.
Bác sĩ trưởng của Phục Thiếu tướng.
Hắn còn sống, vẫn là Thiếu tướng, yêu cầu một bác sĩ trưởng của riêng mình.
Trần Cảnh An bước ra ngoài phòng họp, đi về phía mục tiêu y đã phấn đấu nhiều năm..






Truyện liên quan