Chương 31: 31: Ngoại Truyện 2 – Sao Em Lại Chặt Thế Hả
Phục Việt ném Trần Cảnh An lên giường rồi vội vã lấy gel bôi trơn trên tủ bóp vào gậy th*t của mình.
Cảm giác mát lạnh của chất lỏng khiến hắn vơi đi vài phần khô nóng.
Hắn cúi người đè Trần Cảnh An xuống, đỡ cây gậy cứng đến phát đau của mình, đâm thẳng vào cửa sau của y.
“A…” Hang động chưa được nới lỏng đã bị xuyên xỏ một cách dã man khiến Trần Cảnh gần như không thở nổi.
Y ra sức cắn chặt hung khí dữ tợn mà nóng bỏng ở trong cơ thể mình.
Vừa nhét lọt phần đầu, Phục Việt đã bị Trần Cảnh An bóp đến nỗi nửa bước khó đi, cắn răng nói: “An An, em thả lỏng một chút đi.”
“Em không thể…” Thân thể Trần Cảnh An bắt đầu đỏ dần lên.
Bụng y quá to, Phục Việt bên trên thật không dễ dàng hành động.
Lúc này, y chỉ đành mở rộng hai bắp đùi, để đối phương tiện đâm vào rút ra hơn.
Phục Việt bị kẹp đến nổi cả gân xanh trên trán.
Cây gậy của hắn vốn đã cứng đau, giờ lại bị động thịt của người kia thít chặt, quy đầu càng khó chịu thêm.
Đối mặt với tình huống hiện tại, hắn nghĩ cần phải rời khỏi cơ thể Trần Cảnh An, giúp y thả lỏng trước.
Song hang động kia lại như tự có ý thức, hút mạnh lấy hắn, nhất quyết không cho hắn rút ra.
Trong phút chốc, Phục Việt rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Mồ hôi trên trán hắn tích lại thành giọt, nhỏ xuống bụng Trần Cảnh An rồi theo đường cong của bụng bầu mà chảy dần xuống dưới.
“Đệt!” Phục Việt vừa đau vừa sướng, không khỏi hít mạnh một hơi: “Sớm muộn gì anh cũng ch.ết trên người em.”
Dứt lời, hắn nhào tới, để cơ thể đè hờ trên bụng người kia, nắm cằm y, hôn môi đầy thô bạo.
Hắn cạy môi đối phương, răng nanh cắn vào đầu lưỡi y.
Đến khi nghe thấy tiếng hít hà vì đau của người bên dưới, hắn mới nhả ra, dùng lưỡi ɭϊếʍƈ láp như an ủi.
Trần Cảnh An bị hôn đến mơ mơ màng màng, phản ứng trên thân thể cũng bớt kịch liệt.
Phục Việt nhân cơ hội tiếp tục đâm vào bên trong, nhưng mới tiến quân thêm được nửa đường đã bị đối phương kẹp chặt.
Hắn tức giận nhéo núm ɖú của y: “Sao mang thai rồi mà em vẫn còn chặt như vậy hả!”
“Ưm không… không nới lỏng…” Trần Cảnh An không nỡ để Phục Việt khó chịu, chủ động đón những cú thúc của đối phương, cố thả lỏng để hắn dễ tiến vào.
“Sắp sinh rồi, vậy mà còn phải nới lỏng mới đâm vào được?” Phục Việt xòe bàn tay to lớn, xoa nắn bầu ngực của Trần Cảnh An.
Mang thai càng lâu, cơ ngực mỏng manh của Trần Cảnh An càng biến mất, thay vào đó là một lớp mô mềm, căng tròn như chiếc bánh bao.
Một tay Phục Việt xoa bóp ngực y, tay còn lại thì duỗi xuống xoa nắn mông y, thô lỗ nói: “Giờ còn chặt như vậy, mai kia con anh sao có thể chui ra.”
Hắn tiếp tục ra sức bóp mông và ngực Trần Cảnh An hòng nhét hết gậy th*t của mình vào trong, nhưng cửa sau của đối phương như sinh lòng phản nghịch, nhất quyết không để hắn thực hiện mưu đồ.
Phục Việt không phải là người nhẫn nại, hắn há miệng ngậm lấy đầu v* của Trần Cảnh An, vừa hôn vừa cắn, còn cố tình dùng răng nanh nhay nhay nghiến nghiến.
Trần Cảnh An bị cắn đến nỗi căng thẳng toàn thân, đầu v* gần như bị mài rớt mất một tầng da.
Cuối cùng hang động kiên cường hệt như chủ nhân của nó cũng phải chịu thua, tiết ra dịch ruột non ướt át.
Lúc này Phục Việt mới có thể đâm hết vào.
Trần Cảnh An khẽ thở ra, chịu đựng cảm giác căng tức, cố gắng thả lỏng thêm một chút.
Nhưng y còn chưa kịp hành động, Phục Việt đã điên cuồng đâm rút, ra sức khuấy đảo bên trong cơ thể y.
“A…” Trần Cảnh An sợ hãi ôm lấy bụng của, ho nhẹ, nói: “Anh làm… làm gì thế…”
“Làm em!” Phục Việt nắm chặt mông y, thúc từng cú thật mạnh.
Cảm giác nóng bỏng và ướt át mà động thịt của đối phương mang lại khiến da đầu hắn không khỏi run lên.
Nhìn cây gậy tím đen của mình liên tục được cái miệng tham ăn của người kia phun ra nuốt vào, hắn thở mạnh một hơi: “Không nhịn được…”
“A… Chậm thôi ưmm…” Trần Cảnh An bị tr.a tấn đến nỗi toàn thân đỏ bừng.
Phục Việt ôm thắt lưng y, vừa bảo vệ bụng y vừa tiếp tục đẩy hông kịch liệt.
Hai viên bi nặng trĩu của hắn thi nhau đánh vào mông Trần Cảnh An.
Cửa sau của y cũng liên tục phát ra những âm thanh đầy tình sắc.
Phần đàn ông sục sôi khí thế của Phục Việt dính đầy gel bôi trơn hòa cùng dịch ruột non.
Theo từng động tác rút ra đâm vào, hỗn hợp này bị ép thành cả đống bọt trắng sùi ngoài cửa động.
“A a…” Cao trào bị gián đoạn lúc ở trên ghế sa lông của Trần Cảnh An đã quay trở lại, y run rẩy bắn thẳng lên bụng Phục Việt.
Ở phía trên, Phục Việt vẫn chưa thỏa mãn.
Bụng bầu cản trở tầm nhìn, hắn không thấy được cảnh tượng diễm lệ bên dưới, cũng không nhìn thấy cái miệng nhỏ ɖâʍ đãng của đối phương.
Hắn ôm Trần Cảnh An, định rút gậy th*t ra, nhưng hang động ướt át của người kia bất ngờ co rút lại, ʍút̼ chặt quy đầu của Phục Việt, nhất quyết không cho hắn rời đi.
“A…” Phục Việt bật ra một tiếng than khó nhịn.
Hắn đâm ngón tay vào cửa sau của Trần Cảnh An, cố ý kéo rộng lỗ thịt đỏ tươi đầy tham lam kia ra: “An An!” Không ngừng dùng những ngón tay còn lại xoa miết xung quanh lối vào, hắn nói: “Để ông xã ra nào…”
“Ưm…” Trần Cảnh An còn chưa tỉnh táo sau cơn mụ mị vì lên đỉnh, chỉ biết tách rộng chân theo bản năng, để người kia rút cây gậy thô to ra từng chút một.
Phục Việt lật người y lại, để y quỳ úp trên giường.
Tư thế này khiến lối vào phía sau hoàn toàn lộ ra trước mặt hắn.
Vừa lên đỉnh, thể lực của Trần Cảnh An hoàn toàn bị triệt tiêu, cửa sau cũng không thể đóng chặt.
Chất dịch đầy tình sắc rỉ ra theo từng nhịp mấp máy của cái miệng nhỏ yếu ớt, mà bọt trắng sùi lên sau những cú va chạm lại thấm ngược vào sau mỗi nhịp thở của y.
Phục Việt đỏ mắt, nắm eo Trần Cảnh An, đẩy hông đâm mạnh vào.
Tư thế xâm nhập từ phía sau giúp hắn đánh tới cửa khoang sinh sản ngay lập tức.
“Ưmm a…” Trần Cảnh An bị xỏ xuyên kịch liệt, ngẩng đầu rướn cổ thật cao, xương cánh bướm sau lưng lộ ra thấy rõ, động thịt cũng thít chặt lại theo bản năng.
“An An…” Phục Việt áp ngực lên lưng y, ghé vào tai y, thở dốc: “Sao em chặt thế, sao em chặt thế hả…”
“Bác sĩ bảo anh phải nới lỏng cho em, có vậy bé con mới chui ra được.” Hắn ɭϊếʍƈ vành tai y đầy tình sắc, đầu lưỡi bắt chước động tác ái ân đâm thọc vào lỗ tai y: “Hay em cố ý thắt chặt, để anh ra sức chịch em thật nhiều…”
“Không… Không phải…” Cánh tay Trần Cảnh An nỗ lực chống đỡ thân thể mình.
Bụng bầu nặng nề hệt như một quả bóng nước không lồ, kéo thắt lưng y oằn xuống, khiến y không ngừng run rẩy dưới thân thể người kia.
“Sao lại không phải?” Phục Việt ôm bụng Trần Cảnh An, đẩy gậy th*t vào sâu thêm chút nữa, để quy đầu nghiền lên nơi mẫn cảm nhất của y rồi mới đâm mạnh tới khoang sinh sản: “Em toàn gạt anh thôi…”
“Chắc chắn em rất thích anh ôm em, thích anh hôn em, thích anh cắn núm ɖú của em, thích anh ɭϊếʍƈ cửa sau của em.
Tất cả, chắc chắn em đều rất thích.” Phục Việt ɭϊếʍƈ cổ Trần Cảnh An, tỏ vẻ thù dai: “Em toàn mạnh miệng thành quen.
Trước kia em yêu anh ch.ết đi sống lại như thế, vậy mà còn giả bộ không thích anh.”
Hắn cắn lên cổ Trần Cảnh An một cái, tiếp tục nói: “Cái miệng nhỏ của em co chặt như thế, chắc chắn là vì muốn quyến rũ anh.”
“Không phải! Ư a…” Điểm mẫn cảm bị nghiền ép liên tục, cánh tay Trần Cảnh An bắt đầu run lên.
Sau lần y công khai thừa nhận tình yêu trước mặt mọi người, Phục Việt thường xuyên lôi chuyện này ra nói.
Y không chấp nhận bản thân ở thế yếu nên cố nén khát khao, thở gấp nói: “Không phải vì anh…”
“Nếu không có anh, không chừng em… ưm… không chừng em sẽ cưới một Beta, cần gì phải mang… A a a a…”
Phần đàn ông của Trần Cảnh An đột nhiên bị nắm chặt, phía sau cũng bắt đầu bị đâm càng mạnh càng sâu.
Phục Việt nổi điên, vận động như cuồng phong bão táp, lấy thịt làm dao ra sức giày xéo người dưới thân.
Hắn điên cuồng đâm rút, đồng thời cũng không quên âu yếm gậy th*t của Trần Cảnh An.
Hông và tay hắn đều ra sức, Trần Cảnh An bị dày vò đến trào nước mắt.
Phục Việt cắn răng, trầm giọng nói: “Anh thấy em thật sự thèm bị thông.”
“A a… a…” Phía trước bị người kia tuốt lên tuốt xuống chẳng chút thương tình.
Đối phương dùng ngón tay thô ráp để kéo tụt bao quy đầu của y xuống, rồi lại dùng móng tay hung hăng trêu chọc lỗ tiểu yếu ớt của y.
gậy th*t sâu trong cơ thể y lại to thêm, khí thế như muốn phá vỡ hang động đang bao bọc nó mà lao thẳng vào khoang sinh sản.
Cửa khoang bị đâm đến nhũn mềm, cuối cùng hé ra một lỗ nhỏ đầy khuất phục.
“A…” Lưng Trần Cảnh An căng cứng, xương cánh bướm như muốn xé nát da thịt để chui ra, chiếc cổ mảnh khảnh của y rướn lên thẳng tắp, phía trước run rẩy rồi bắn ra trong tay Phục Việt.
“Ưmm đứa nhỏ… đứa nhỏ…” Cao trào tột đỉnh tới quá nhanh, cuối cùng cánh tay Trần Cảnh An cũng không chống nổi nữa, cả người y đổ rạp xuống.
Trong khoảnh khắc phần bụng sắp đập xuống giường, Phục Việt nhanh chóng kéo y lên, đỏ mắt đẩy gậy th*t vào khoang sinh sản của y, bắn toàn bộ tinh dịch đặt sệt vào trong..