Chương 7
Trở lại phủ công chúa đã là gần trưa trong phủ rất tên tĩnh, công chúa về đến phủ mà chẳng thấy nha hoàn quản gia, người ở ra đón. Ngọc Băng cười lạnh tự mình đi thẳng vào tiểu viện của mình. Dù sao nàng cũng là người trong hoàng tộc nên nha hoàn ở đây dù khinh thường nàng ngu ngốc nhưng cũng không dám bạc đãi nàng quá mức, sợ nàng đi tố cáo lên Nữ hoàng a.
Phủ công chúa rất rộng lớn, xa hoa. phủ của Thất công chúa nàng đây cũng không ngoại lệ chỉ là không thể so sánh được với những vị hoàng tỉ khác thôi.
"Công chúa người mới về a." Vừa bước vào Ngọc Ly viện thì một giọng nói đầy chanh chua vang lên sau lưng nàng
"Hoa tỷ tỷ, Băng nhi vừa về nha, mẫu hoàng không thương Băng nhi, người mắng Băng nhi còn cấm túc không cho người ta ra ngoài nhìn mĩ nam ca ca trong 3 năm a, ô ô ô ...?" Ngọc Băng quay đầu lại bắt đầu gào khóc kể lể uất ức.
"Công chúa vậy người nên ngoan ngoãn ở đây đi, đừng nên làm nữ hoàng tức giận. Trần quản gia đã đi kiểm tr.a các cửa hàng của người ngoài kinh thành rồi. Ngài mai sẽ trở về, người ở đây tịnh dưỡng ba năm mọi việc trong phủ đã có nô tỳ và Trần quản gia lo liệu, còn về mĩ nam thì ...công chúa người còn nhỏ như vậy không gấp a. Khi nào hết hình phạt nô tỳ sẽ dẫn người đi, người cứ yên tâm."
Giọng nói Thiên Hoa đầy vui mừng khi nghe nàng bị cấm túc có chút hả hê xem thường nhìn nàng. Bắt ả chăm sóc công chúa ngu ngốc này bao năm nay ả đã không vừa ý rồi bây giờ nàng ta bị giam lại thì mọi việc trong phủ sẽ là do Thiên Hoa nàng quyết định a. Thiên Hoa vui mừng nghĩ.
"A, tỷ nói thật sao? Vậy được rồi Băng nhi sẽ ngoan sẽ nghe lời ở trong này chép kinh Phật hi vọng mẫu hoàng sớm thả Băng nhi ra" Ngọc Băng nhu thuận nói, trong lòng thì đã lôi 18 đời tổ tông của nha hoàn Thiên Hoa này hỏi thăm một lượt. Hừ, tưởng nàng ngu ngốc thật sao, cái gì mà giúp nàng quản lí rõ ràng là muốn lấy quyền ở đây rồi đem hết tài sản trong phủ công chúa biến thành của nàng ta a.
"Vậy nô tỳ cáp lui trước." Nói xong cũng không đợi nàng cho phép đã rời đi.
Ngọc Băng thấy vậy cũng mặc nàng ta ai kêu nàng hiện tại còn quá nhỏ lại không muốn người ta biết bí mật của mình nên nhẫn a. Bước vào phòng, xem xét trong phòng không có ai Nàng liền lắc mình vào vòng ngọc. Nàng phải trong thời gian nhanh nhất luyện thành Băng Liên bí tịch, quyển bí tịch nằm trong không gian chủ yếu tu luyện nội lực cường đại gồm 7 tầng. Kiếp trước nàng chỉ luyện được đến tầng 5 nhưng đã có một thân võ công không người sánh nổi nhờ có nội lực hơn người mà nhiều lần nàng cũng thoát ch.ết trong gang tấc. Nhưng là nàng không tài nào đột phá tầng 6 được trong bí tịch chỉ nói cần có cơ duyên, nhưng cơ duyên khi nào mới có đâu?
Ngọc Băng cười khổ, chân đã bước vào căn phòng luyện công, nàng phải tu luyện lại từ đầu, nàng phải nắm bắt thời gian thật tốt. Nhắm mắt lại tiến vào trạng thái tu luyện chỉ thấy sương mù nhàn nhạt bay lượn xung quanh nàng nhìn nàng bây giờ rất giống tiên tử trên thiên giới xinh đẹp thoát tục...
Đến tối, Ngọc Băng lắc mình ra khỏi không gian, nàng phải công nhận thân xác này rất tốt, rất thích hợp với Băng Liên công pháp này, tốc độ tu luyện của nàng còn nhanh hơn cả kiếp trước chỉ một buổi đã gần đột phá tầng một, nhưng nàng không thể chủ quan vì công pháp này càng lên cao càng khó đột phá... Aizzz thôi cứ từ từ cũng không thể quá gấp được. 108 đường gân mạch trong cơ thể nàng đã được cải tạo rất chắc chắn là do trước đây tiểu Ngọc Băng điên cuồng luyện tập và một phần cũng là do hắn giúp đỡ đi, vậy cũng nên đi gặp hắn một lần rồi.
"Cốc cốc... Công chúa đến giờ ăn tối rồi." Tiếng nói vừa dứt cửa liền "chi nha" mở ra, một nha hoàn thanh tú 14,15 tuổi bước vào trên tay còn cầm theo một khay thức ăn.
"Nô tỳ tham kiến công chúa." Nha hoàn hướng Ngọc Băng hành lễ.
"A, tỷ tỷ đứng lên đi. Tỷ là người mới đến sao?" Trong trí nhớ của nàng không có nha đầu này nha.
"Dạ, nô tỳ tên Hạ Liên ra mắt công chúa, nô tỳ được Hoa tỷ tỷ sắp xếp vào đây chăm sóc người." Hạ Liên quan sát tiểu công chúa ngu ngốc trong miệng người đời, chỉ thấy tiểu cô nương trước mắt gương mặt thanh tú bình thường. Nhưng Hạ Liên lại thấy nàng rất xinh đẹp nhất là đôi mắt. Công chúa có đôi mắt rất đẹp, con ngươi tử sắc đẹp tà mị, mông lung khiến nàng chìm đắm trong đó.
"Liên tỷ tỷ, sao lại nhìn Băng nhi như vậy? Mặt ta dính gì sao?" Ngọc Băng ngây thơ hỏi xong còn thuận tiện lấy tay lau lau mặt trong lòng lại nghĩ nha đầu này thật lạ nha, gương mặt mình bình thường như vậy trong mắt nàng ta lại xuất hiện tia kinh diễm, kĩ thuật "hóa trang" của mình thất bại sao?
"Công chúa mắt người thật xinh đẹp..." Hạ Liên thất thần trả lời.
"Liên tỷ tỷ người đừng lừa Băng nhi, mắt Băng nhi rất khác mọi người, mẫu hoàng và hoàng tỷ đều có con ngươi thanh sắc và lam sắc chỉ có Băng nhi là tử sắc, họ nói Băng nhi khác người là dã loại yêu nghiệt" Ngọc Băng ủy khuất nói
"Công chúa, công chúa người đừng khóc là Hạ Liên sai, công chúa người thật đáng thương..." Hạ Liên như tỉnh mộng nàng làm sao lại quên mất Thất công chúa khác người chứ. Nàng thế nhưng lại tổn thương tiểu công chúa như vậy Hạ Liên tự trách bản thân mình quá sơ suất.
"Tỷ tỷ người không ghét bỏ Băng nhi sao?"
Ngọc Băng nhìn thấy đôi mắt đơn thuần hiện lên vẻ tự trách cùng đau lòng của Hạ liên thì cũng không muốn gây khó dễ cho nàng ta nên tránh sang chuyện khác.
"Công chúa nô tỳ không ghét bỏ người, nô tỳ sẽ chăm sóc người thật tốt, sẽ bảo vệ không cho ai bắt nạt người a." Hạ Liên như hạ quyết tâm, đôi mắt kiên định nhìn nàng.
Ngọc Băng thấy trong lòng thật ấm áp, đã bao lâu rồi nàng không nghe thấy có người nói sẽ bảo vệ nàng? Vậy mà hôm nay lại được một tiểu nha đầu yếu đuối, ngây thơ này hứa hẹn sẽ bên cạnh bảo vệ nàng. Nói không cảm động là giả nhưng nàng không thể dễ dàng tin tưởng người như vậy, nàng có rất nhiều bí mật không thể để người ngoài biết được nên Hạ Liên đành xin lỗi ngươi rồi....
"Tỷ tỷ người thật tốt với Băng nhi" Ngọc Băng thu hồi cảm xúc hướng Hạ Liên cười toe toét.
"Công chúa người lại đây ăn chút gì đi, chắc người cũng đói lắm rồi đúng không?" Hạ Liên để khay thức ăn lên bàn tự múc cho nàng một chén cháo còn nóng.
"Tỷ tỷ, Băng nhi muốn ăn cái này, cái này, cái này,..."
Sau khi ăn no Hạ Liên giúp nàng đi ngủ rồi rời đi. Thiên Hoa chỉ dặn Hạ Liên chăm sóc nàng ăn ngủ còn chuyện khác thì không cần vì hiện nay nàng đang bị cấm túc. Đến khi tiếng bước chân Hạ Liên rời đi thật xa, người nằm trên giường cốn đã ngủ thì hiện giờ đôi mắt mở ra thật to. Ngọc Băng ngồi dậy khoác lên mình chiếc áo choàng đen mở cửa sổ phi thân ra ngoài, mà hướng nàng đến đó là ngọn núi Ngạn Độc nằm ở phía Tây kinh thành Thiên Phượng quốc.
Nếu là người bình thường chẳng ai nhàn rỗi đến đây, vì chỉ cần đặt chán vào phạm vi Ngạn Độc ngươi sẽ không biết mình ch.ết như thế nào? Ở đây nhiều loài thực vật chứa kịch độc , độc vật sinh trưởng ở khắp nơi, tạo nên một luồng khí độc màu đen bao phủ dưới chân núi. Trừ những loại độc vật này ra thì không có sinh vật nào sinh trưởng ở đây được cả
Nên dù biết là trên núi cao kia có nhiều dược liệu quí hiếm cùng kì trân dị bảo thì cũng chẳng ai dám lên tìm. Núi Ngạn Độc cũng vì vậy mà trở thành nơi nguy hiểm hoang vu của Thiên Phượng quốc.
Nhưng là cái này chỉ đối với người bình thường mà thôi với nữ chính siêu cấp yêu nghiệt của chúng ta thì độc dược ở đây chẳng làm hại được nàng, bằng chứng là hiện tại Ngọc Băng đang tự do đi lại dưới núi a. Thử hỏi lí do vì sao nàng không trúng độc a? Chính nàng cũng không rõ chỉ biết trước đây hắn cho nàng uống một viên thuốc giải vạn độc để nàng thuận tiện vào đây gặp hắn? Hắn vì sao tốt với nàng như vậy nàng cũng khong rõ! Nhưng nàng linh cảm hôm nay sẽ biết tất cả.
Ngọc Băng phi thân thẳng lên đỉnh núi, khác với khí độc mù mịt ở chân núi trên này chính là tiên cảnh chốn nhân gian. Trên núi một rừng hàn mai đang nở rộ, màu trắng hoa mai trong đêm tối lại tạo nên một vẻ đẹp lung linh mờ ảo. Làn gió nhẹ đưa làm những cánh hoa rơi xuống mang theo hương mai ngào ngạt xông vào mũi nàng.
Dựa theo trí nhớ Ngọc Băng xuyên qua rừng mai đi đến trước một căn nhà trúc nhỏ xinh đơn giản. Một nam tử đang đứng trước nhà trúc, đưa lưng về phía nàng ánh trăng sáng nhẹ chiếu lên một bên sườn mặt của nam tử, dù chỉ là một bên mặt nhưng cũng khiến người ta ngừng thở khi nhìn vào chỉ vì dung nhan tuấn mĩ vô song ấy.
Nam tử đứng đó hai tay chấp lưng, ánh mắt nhìn về phía chân trời như đang ngắm trăng lại như chẳng phải, cũng không phát hiện sự tồn tại của nàng. Một thân áo trắng cùng ba ngàn tóc đen bay trong gió hắn như tiên nhân không nhiễm bụi trần lạnh nhạt mà thánh khiết đến cực điểm làm người ta chỉ muốn tôn sùng...