Chương 17-3
Hồng Đào cầm Huyết Linh thảo trên gương mặt hiện rõ sự ghét bỏ trở về phòng đóng kín cửa lại, hận thù trong mắt ngày một nhiều, chỉ cần công chúa ch.ết Diệp sẽ là của nàng.
Đem Huyết Linh thảo đặt một bên, Hồng Đào lấy đoản đao rạch trên cổ tay một đường nhỏ, nàng muốn cho Huyết Linh thảo uống máu, nàng muốn khống chế công chúa, sau đó giết ch.ết ả ta ha ha, sự hận thù làm Hồng Đào điên cuồng, nàng ta không biết lúc cho Huyết Linh thảo uống máu, nếu tâm trạng kích động sẽ bị phản phệ.
Sáng hôm sau.
“Công chúa, không xong, không xong rồi.” Một gã thị vệ gương mặt hốt hoảng chạy vào.
“Có chuyện gì vậy?” Ngọc Băng lười biếng trả lời.
“Công chúa, Hồng Đào tỷ, Hồng Đào ch.ết rồi.” Gã thị vệ như gặp chuyện gì đáng sợ trên trán mồ hôi không ngừng rơi xuống.
“Nga, ch.ết rồi, làm sao ch.ết? Ai giết nàng ta?” Ngọc Băng làm bộ ngạc nhiên hỏi ngược lại, còn lí do không phải nàng đã biết rồi sao?
“Nô tài,.. nô tài nhìn thấy Hồng Đào ngã trên vũng máu, trên tay còn cầm thanh đoản đao còn có,.. còn có....”
“Được rồi, ngươi dẫn ta đi xem.”
“Dạ,..dạ.”
“Ngươi xem đi, Hồng Đào ch.ết thảm như vậy, cũng không biết nguyên nhân là tại sao?”
“Sụy, nói nhỏ thôi, Hồng Đào hàng ngày được Thiên Hoa tỷ cưng chiều nên hống hách thành tính, cùng không biết là chuốc thù oán với ai, chúng ta nên làm việc đi, không nên nói nhiều.”
“Ừ, tỷ nói phải, chậc Thiên Hoa khóc thật thảm a~~~”
Ngọc Băng vừa đến cửa đã nghe tiếng gào thét khủng khiếp của Thiên Hoa – nha hoàn “thân yêu” khi trước của nàng, bây giờ nàng ta lấy Trần tổng quản cả hai phu phụ nhà họ chia nhau quản lí tài sản trong phủ công chúa của nàng a~~.
“Hồng Đào vì sao muội ch.ết thảm như vậy, hu hu hu là ai giết muội hả?”
Được rồi, Thiên Hoa ngươi có cần làm lố vậy không? Người ch.ết sao biết nói mà hỏi? Ngọc Băng thật hết chỗ nói với người này.
Bước vào phòng mùi máu tươi tanh tưởi xông vào mũi nàng, kích thích tính khát máu trong người Ngọc Băng trong con ngươi màu tím lóe lên tia đỏ quỷ dị rồi biến mất.
Như tên thị vệ nói, Hồng đào nằm trên vũng máu lớn, máu thắm ướt của y phục của nàng ta, một màu đỏ diễm lệ.
Chỉ là hiện nay trên gương mặt xinh đẹp của Hồng Đào còn có thêm vài vết nứt, có cái đã đóng vẫy, cũng có cái máu chảy không ngừng, đang nứt sâu vào da thịt nhìn vào thật đáng sợ. Trên tay nàng ta còn có một vết cắt lớn, mà Huyết Linh thảo đang cắm rễ trên đó... (NB: khụ khụ các nàng thấy HĐ ch.ết có đẹp k? Ta viết cái này lúc 12h đêm, ôi cảm giác thật...)
“Aaaaaaaaa, ta xỉu.”
“Công chúa ngất xỉu rồi, mau gọi thái y.” Một nha hoàn nhanh chóng chạy lại đỡ Ngọc Băng mang nàng về phòng.
Vì việc nàng ngất xỉu cả phủ loạn thành một đoàn, cái ch.ết của Hồng Đào cũng không ai quan tâm nhiều, chỉ xử lí qua loa rồi đem nàng ta đi chôn cất.
-----~~------
“Chậc, Hồng Đào a, ta còn muốn để cho ngươi sống vài tháng chỉ là ngươi lại muốn giết ta, xin thứ lỗi ta đây cũng không tha thứ cho kẻ hại mình, đành uất ức ngươi ch.ết trước vậy.” Ngọc Băng đứng từ trên cao nhìn xuống thi thể của Hồng Đào, đây là nàng kêu người đào lên, còn phải lấy lại Huyết Linh thảo cho người kia chứ.
Nàng biết Hồng Đào muốn hại nàng, nàng ta là người trong cung, Phượng Ảnh muốn sử dụng Huyết Linh thảo làm nàng ngu ngốc nên phái Hồng Đào ở bên cạnh nàng. Chỉ sợ bà ta cũng không ngờ Hồng Đào si mê Dung Tích Diệp nên phá hỏng kế hoạch của bà ta rồi.
Lợi dụng việc Hồng Đào yêu thích Dung Tích Diệp nàng lên kế hoạch cho nàng ta nhìn thấy cảnh “ân ái” của nàng và hắn ta, khiến Hồng Đào ghen ghét muốn hại nàng, mà cách duy nhất thần không biết quỷ không hay đó chính là lấy Huyết Linh thảo khống chế nàng.
Nhưng nàng ta không ngờ thông minh bị thông minh hại rồi, trên Huyết Linh thảo nàng đã thoa một ít “nguyên liệu” làm cho nàng ta mất máu quá nhiều mà ch.ết lại trở thành bộ dáng như bây giờ. Ngọc Băng ngồi xuống lấy đoản đao khoét trái tim của Hồng Đào ra, trong mắt đều là sự thích thú.
“Công chúa rất vui vẻ nhỉ?”
Người vừa đến là Dung Tích Diệp, buổi tối hắn đến tìm nàng nhưng lại không thấy, đi ngang qua đây lại nhìn thấy nàng vui vẻ khoét tim của Hồng Đào làm cho hắn có chút ngoài ý muốn.
Ngọc Băng từ từ đứng dậy, quay đầu lại nhìn Dung Tích Diệp. Trong bóng đêm, nàng một thân trang phục đỏ diễm lệ, mái tóc buông xõa không gió tự bay, gương mặt thanh tú bỏ đi lớp trang điểm làm nàng bớt đi phần nào tục khí.
Điều làm Dung Tích Diệp kinh diễm chính là đôi con ngươi vốn dĩ màu tím thì giờ đây đã bị màu đỏ thay thế, trên tay nàng thế nhưng còn cầm trái tim của Hồng Đào, máu theo cổ tay chảy xuống nhỏ ‘tí tách’ trên mặt đất lạnh lẽo. Lúc này đây nàng không còn là thất công chúa ngu ngốc nữa mà chính là một vị thần nắm quyền sinh sát của nhân loại.
“Thật xấu xí.” Ngọc Băng nhìn trái tim còn nhỏ máu đang cầm trên tay, ghét bỏ nói một câu rồi ném xuống đất, màu đỏ trong mắt dần dần rút đi, biến mất.
Dung Tích Diệp ngạc nhiên nhìn sự biến hóa của nàng, nếu không chính mắt nhìn thấy hắn thật sự không hình dung được nha đầu hay cười ngây ngô với hắn và nữ nhân khát máu này là cùng một người, nhưng mà nàng như vậy … hắn thích!
Ngọc Băng thấy Dung Tích Diệp nhìn nàng chằm chằm cũng chỉ cười nhạt, nàng đã biết hắn đến từ sớm, cũng muốn nhìn xem phản ứng của hắn như thế nào khi thấy cảnh này. Ngọc Băng rất thong thả rút khăn tay lau sạch sẽ máu trên tay, thật bẩn nha.
“Hóa ra công chúa là có sở thích như vậy!” Dung Tích Diệp cười tủm tỉm nhìn Ngọc Băng, trong mắt toàn là hứng thú.
“Đừng nhìn ta như vậy thứ ngươi cần ở đó, tự mình tới lấy đi.” Ngọc Băng khinh bỉ nhìn hắn đừng tưởng nàng không thấy đôi mắt hắn cứ liếc nhìn Huyết Linh thảo đang cắm cọc trên mạch máu của Hồng Đào.
“Điều kiện.” Dung Tích Diệp khôi phục bộ dáng nghiêm túc, nhìn thẳng Ngọc Băng, hắn không nghĩ là nàng sẽ cho không hắn Huyết Linh thảo.
“Ừ, chỉ cần ngươi giữ kín chuyện của ta là được, Huyết Linh thảo ta cũng không cần, ta cũng không phải cho ngươi mà là cho Dung bá bá…” Ngọc Băng nhìn hắn, nói một câu khó hiểu, sau đó quay người bước về phòng, để lại một mình Dung Tích Diệp ôm nhiều nghi vấn.
Công chúa quen biết phụ thân sao? Còn gọi là Dung bá bá thân thiết như vậy, hắn cũng chưa từng nghe phụ thân nhắc đến nàng. Mà thôi tính mạng phụ thân là quan trọng nhất, hắn phải trở về Thủy Linh cung một chuyến.
Dung Tích Diệp trong đêm liền rời đi, Ngọc Băng thở dài một hơi, sau đó cười vui vẻ rốt cuộc cũng thoát khỏi cái đuôi đáng ghét đó, chỉ còn kém mở tiệc ăn mừng.