Chương 7: Kết thúc quá khứ
Bước xuống từ trên cầu thang, một cô bé 6 tuổi mặc một chiếc váy thiên thần màu hồng, đôi bàn chân bé nhỏ đi một đôi giày búp bê màu trắng,mái tóc ngắn đến ngang vai được để xõa đằng sau, thật sự cô bé lúc này thật là xinh nếu chỉ cần thêm đôi cánh đằng sau thì cô bé lúc này không khác gì một thiên thần. Đi bên cạnh cô bé là một cậu bé nhìn trông thật đáng yêu mặc cho mình một bộ vest màu đen, trên cổ có thắt một chiếc nơ màu đỏ. Và chính cô bé, cậu bé đó lại là hai anh em nó, trông lúc này hai anh em không khác gì một thiên thần.
Những bước đi thật nhanh của hai anh em tiến đến bên chiếc cửa ra vào sân sau nhà, anh nó đến trước ,mở cửa cho nó và rồi
" Bùm...Bùm...Bùm........"
Hàng loạt những tiếng pháo hoa lần lượt bắn lên trời khi nó bước ra sân nhà. Nó ngước nhìn theo những chùm pháo hoa bắn lên trời hiện lên dòng chữ " HAPPY BIRTHDAY THIÊN MAI.....CẢ NHÀ YÊU CON ", chợt những dòng nước mắt không tự chủ mà rơi xuống trên đôi mắt của nó nhưng cái môi xinh xắn vẫn nở nụ cười thật tươi.
Những dòng nước mắt hạnh phúc đó tự nhiên được lau đi bởi một bàn tay ấm áp. Mẹ nó thấy nó như thế không khỏi phì cười, lau đi giọt nước mắt của nó lên tiếng nói:
- Sinh nhật vui lên đi con, đừng có khóc! Nào đi, mẹ dẫn con đến bàn tiệc! - Mẹ nó cười, một nụ cười ấm áp luôn xoa dịu trái tim nó.
Bà nắm lấy tay nhỏ bé của nó dẫn đến bàn tiệc, thật sự lúc nó nắm tay bà nó như cảm thấy được hơi ấm, được cái hạnh phúc trong đó, nó ước sau này bà sẽ nắm lấy tay nó mãi, vỗ về nó mãi thế là nó thực sự vui lắm rồi ý.
Bước đến bàn ăn thì anh nó đã đứng ở đó, anh nó cứ đứng đó cười khúc khích làm nó cứ tưởng anh bị đứt dây thần, nó chợt hét lên:
- Mau! Mau gọi bệnh viện đi mẹ! - Vẻ mặt nó giả vờ lo lắng nhìn mẹ.
- Sao? Có chuyện gì vậy? - Mẹ nó chợt hốt hoảng quay sang nó rồi bố nó.
- Làm sao vậy con? Bộ con bị làm sao à? - Bố nó cũng hốt hoảng không kém cứ sờ vào trán nó nhưng không sốt, xem người cũng không làm sao.
Anh nó cũng chợt ngừng cười, khuôn mặt lo lắng nhìn em gái. Nó chợt nở nụ cười gian mãnh nhìn anh rồi quay sang bố mẹ nói:
- Mau gọi bệnh viện cho anh đi bố! Con nghĩ anh bị hâm rồi ạ! - Nó nói môi vãn nở nụ cười nhìn gian gian.
- Cái gì? Em nói gì? - Khuôn mặt anh nó chợt tối sầm lại nhìn nó.
- Thì em bảo anh đó! Từ nãy đến giờ anh cứ đứng cười như kiểu bị chập mạch ý! - Nó chu mỏ lên nói, mặt thì ngây thơ vô số tội.
- Em muốn ch.ết không? - Anh nó gằn từng chữ, vừa nãy anh nó cười vì nó lại nước mắt cá sấu đang định trêu nó thì lại bị nó trêu trước, đúng là ức không thể tả được.
- Anh hỏi thế mà cũng hỏi, tất nhiên là em không thích ch.ết, em vẫn còn yêu đời lém ý! - Nó cười cười.
- Hừ! Em ch.ết rồi! - Anh nó sắn tay áo lên đuổi theo nó còn nó thì ba chân bốn cảng chạy nhưng mặt vẫn còn cười cười.
Ba mẹ nó nhìn hai anh em đuổi mà không khỏi buồn cười, còn những cô hầu gái và bà quản gia thì đã biến dạng mất đâu. Đuổi được một lúc thì nó và anh phải dừng lại vì ba nó gọi.
Cuối cùng thì gia đình nó cũng thưởng thức bữa tối thật ngon lành với bao tiếng cười. Chợt tất cả các bóng đèn ngoài sân phụt tắt, tất cả trở nên tối om, nó có cảm giác hơi sợ sợ nhưng chợt khựng lại khi nhìn thấy mẹ nó mang một chiếc bánh gato to đùng bên trên có một chiếc nến hình số 6 như tuổi của nó. Vừa đi bà vừa hát bài sinh nhật cho nó, các ánh đèn cũng vì thế mà bật sáng, gia đình nó cùng nhau hát bài chúc mừng sinh nhật nó.
Chợt mẹ nó đang đi nửa đường thì
" Pằng "
Nó nghe thấy tiếng súng thì hơi hoảng loạn thì nhìn thấy mẹ nó từ từ ngã xuống, bố nó nhanh chân chạy đến đỡ mẹ, anh nó vì thế mà cũng hoảng chạy đến, chiếc bánh sinh nhật vì thế mà bị rơi xuống đất nát bươm. Bố nó đang ôm mẹ nó vào lòng thì lại
" Pằng " một tiếng súng nữa lại phát lên nhưng không ngắm mẹ nó nữa mà mục tiêu chính là bố nó. Nó đứng đấy ch.ết lặng, cái đầu tự nhiên xoay theo hướng phát ra viên đạn bắn bố nó thì nó thấy một người đàn ông, nhờ đôi mắt từ lúc sinh ra do trời phú đã có nên có thể nhìn thấy rất rõ cái gì từ xa kể cả trong bóng tối. Một người đàn ông trông cũng bằng tuổi bố nó, nhưng dù đã lớn tuổi ông ta cũng không bị gìa đi theo thời gian. Nó đã nhìn thấy ông ta nhìn thấy rất rõ là đằng khác, chợt thấy ông ta chĩa súng về phía nó và...
" Pằng "
Lần này nó biết là viên đạn đó sẽ nhằm thẳng vào nó nên đã nhắm mắt thật chặt lại, nhắm mắt mãi mà không thấy gì cả nó liền mở mắt ra nhưng điều nó vô cùng sốc đó là người đỡ viên đạn cho nó lại là bố. Nó khóc òa lên ôm chặt lấy bố, anh nó cũng vậy rồi cả hai đều ôm lấy ba mẹ........
Đang khóc thì nó thấy bố nó mở mắt, nó chợt lên tiếng:
- Ba....ba...hức.....ba đừng bỏ con mà...huhu! - Nó nói trong tiếng nấc.
Bố nó đưa tay lên chạm vào mặt của nó rồi cũng chuyển sang anh, cố gắng cất tiếng nói:
- Đừng khóc...!....Hai con....phải mạnh....mẽ...lên...! Ba mẹ....yêu hai...con! - Bố nó nói có phần ngắt quãng.
Bố nó nở nụ cười hiền rồi từ từ nhắm mắt.
- Huhuhuhuhuhu............! - Hai anh em nó òa khóc to hơn.
Bà quản gia thấy được sự việc này thì hốt hoảng bảo tất cả gọi cho bệnh viện. Sau 10 phút thì chiếc xe cấp cứu cũng đến đưa ba mẹ nó đến bệnh viện. Cuối cùng cũng đến, ba mẹ nó được đưa ngay đến phòng cấp cứu.
1 tiếng....2 tiếng.....3 đến 5 tiếng rồi mà đèn phòng cấp cứu vẫn sáng chưng. Anh em nó ngồi trên ghế chờ, khuôn mặt hai anh em nó dường như đã ướt bởi nước mắt đã rơi quá nhiều kể cả bây giờ nhưng hai anh em vẫn im lặng.
Ông bác sĩ già chợt bước ra ngoài cửa, khuôn mặt dường như đã thấm đẫm mồ hôi, những nếp nhăn lại càng nhiều hơn, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn hai anh em nhà nó. Ông nhìn tụi nó, đôi mắt ánh lên vẻ buồn rượi:
- Xin lỗi thiếu gia và tiểu thư! Nhưng tất cả mọi người đã cố gắng hết sức mà không thể cứu được ông bà chủ! Nên thật sự xin lỗi! Mong hai người hãy chuẩn bị tinh thần rồi nhìn ông bà chủ lần cuối! - Ông nói xong thì cũng không kìm được mà rơi nước mắt.
Nó gần như ch.ết sững, hai người nó yêu thương bây giờ đã xa nó rồi ư! Không thể nào! Không thể như thế được! Nó chạy thật nhanh vào trong phòng, anh nó cũng hốt hoảng chạy theo. Đi vào phòng nó như ch.ết lặng, bước từng bước nặng nề, lòng nó bây giờ như nặng trĩu thật là khó chịu.
Đưa bàn tay bé nhỏ của mình khẽ vuốt ve làn da mịn màng không bị phai nhòa theo năm tháng của mẹ. Vừa nãy nó còn nghĩ là mẹ sẽ bên nó mãi cơ mà sao bây giờ mẹ nó lại thế này cơ chứ. Thật không thể tin nổi mà! Nhìn sang ba nó, lúc nãy ba nó còn cười còn gọi hai anh em nó cơ mà sao bây giờ cũng giống mẹ thế này. Thật sự bây giờ tinh thần nó đang rất hỗn loạn. Anh nó nhìn nó như vậy thật sự không khỏi đau lòng, ôm nó vào lòng anh quyết không được để rơi nước mắt vì bây giờ ngoài anh thì không còn ai ở bên nó nữa, anh phải bảo vệ nó đến cùng.
- Đừng khóc nữa! Anh thương! - Anh nó cố kìm nén cảm xúc của mình lên tiếng an ủi nó.
- Huhu.....Hai ơi! Hai ba mẹ dậy đi mà! - Nó khóc òa lên.
Anh nó càng ôm chặt nó hơn, nghe những lời đó của nó chợt tim anh thắt lại cũng không biết trả lời nó như thế nào. Dì Năm đứng ngoài cửa không khỏi rơi nước mắt, bà thật sự rất đau lòng, bà thật sự thương hai đứa trẻ này, bây giờ hai đứa trẻ này còn quá non nớt mà đã phải gặp bi kịch này thật sự bà không khỏi xót xa.
Cuối cùng thì ngày tang của ba mẹ nó cũng đến, hai anh em nó cứ đứng trước khung ảnh mà không rơi giọt nước mắt nào khiến mọi người cứ tưởng hai anh em không biết thương ba mẹ và bắt đầu nói xấu là chúng nó giả tạo. Nhưng đâu ai biết được chính những người nói xấu nó mới là người giả tạo, nó biết tất cả đến đều chỉ có lấy làm lệ, còn có những người cố nặn ra một giọt nước mắt trước mặt gia đình nó đúng là thật khiến cho hai anh em nó phải xem thường.
Đôi mắt nó chợt hướng ra bên ngoài cửa thì bắt gặp người đàn ông tối hôm đó, ông ta đứng đó nhếch miệng cười và hành động đó đã được nó thu vào tầm mắt. Thật sự ông đúng là không biết xấu hổ! Hại gia đình tôi như vậy mà còn đến đây để xem sao! Rồi có một ngày tôi sẽ cho ông thấy thế nào là đau khổ hơn cả gia đình tôi đã chịu đựng! Tôi sẽ trả thù! - Nó thầm nghĩ rồi nhếch môi cười nhạt.