Chương 6: Binh kế
Dùng người thì không nghi người , nghi người thì không dùng người. Mạc Thương kia mặc dù là kẻ tài hiếm có nhưng thân thế không minh bạch. Hiện nay đang thời điểm nguy cấp càng không thể phạm sai lầm. Vệ Tử Minh thoáng nghĩ lại nói : “ Thủ pháp rất tốt.”
“ Rất tàn độc.” Tư Đồ Mạn mỉm cười , vén mảnh vải bố lên ung dung bước vào. Hắn vận y phục xanh nhạt, viền tay màu trắng ngà bảy phần tiêu sái. Mái tóc xõa nhẹ nương theo gió gợi cảm giác phóng khoáng cùng cực.
“ Tham kiến thái tử !”
“ Miễn lễ.” Vệ Tử Minh phất tay.
Tư Đồ Mạn hướng Tư Nguyệt song dồn ánh mắt lên người Mạc Thương. Thanh âm kính phục : “ Mạc hộ vệ quả thực kiệt xuất.”
Mạc Thương nhíu mày không nói gì.
“ Hắn rất hay xấu hổ a.” Tư Nguyệt híp mắt cười.
Tư Đồ Mạn cười to rồi cung kính đối Vệ Tử Minh : “ Thái tử , không biết tên gian tế hôm qua có nói ra manh mối gì không ?”
Vệ Tử Minh lắc đầu : “ Hắn nhất quyết không khai. Nhưng xác thực hắn không phải người Thổ Phồn.”
Tư Đồ Mạn gật nhẹ , chống cằm suy nghĩ.
Một lúc sau La tướng quân đến. La Ý Diễm trên dưới ba mươi . mày kiếm mắt sáng , làn da rám nắng thô ráp. Vừa nhìn đã khiến người khác có cảm giác thuần phát , an toàn.
“ Mạt tướng tham kiến Thái tử !”
“ Miễn lễ.” Vệ Tử Minh nhàn nhạt nói song đứng dậy đi đến chiếc bàn bên phải lều trại. Trên bàn một tấm bản đồ da dê đã được căng sẵn.
La Ý Diễm theo sau tiếp đó là Tư Đồ Mạn , Tư Nguyệt cùng các thuộc hạ.
Tư Đồ Mạn chăm chú hướng bản đồ : “ Quân ta án binh đã hơn nửa tháng. Công thành hai lần đều thất bại. Theo mạt tướng nghĩ chúng ta nên dụng kế dụ chúng xuất binh trước.”
“ Nói tiếp” Vệ Tử Minh khép hờ mắt phượng.
“ Mạt tướng đã tr.a ra mạch nước ngầm thông với kinh thành Thổ Phồn. Nếu chúng ta hạ độc vào nó sẽ khiến dân binh Thổ Phồn mất sức chiến đấu đồng thời ép chúng phải xuất binh.”
“ Không được !!!” Chen ngang lời Tư Đồ Mạn là thanh âm như hùm của La Ý Diễm. Hắn chau mày : “ Làm vậy không khác gì lũ tiểu nhân man di.”
Tư Đồ Mạn cười âm hiểm : “ La tướng quân, có câu “ vô độc bất trượng phu”, ngài cứ mềm yếu như thế trận này đánh đến bao giờ ?”
“ Ngươi…” La Ý Diễm trợn to mắt, gầm lên.
“ Im hết đi.” Vệ Tử Minh xoa xoa trán. Sau đó , hắn chỉ tay vào tấm bản đồ : “ Mấy ngày qua ta đã nghĩ rồi. Với tình hình hiện tại thích hợp nhất chính là dùng hỏa công.”
“ Hỏa công ?” La Ý Diễm kinh ngạc.
Tư Đồ Mạn trầm ngâm : “ Ý của thái tử là…?”
“ Thời điểm bây giờ là lúc gió chướng nghịch mùa hoạt động , thổi từ Đông Nam sang hướng Bắc. Nếu ta dùng hỏa tiễn thì chuẩn xác sẽ nhắm đến kinh thành Thổ Phồn. Đồng thời phải đào tạo một đội quân dùng móc câu sắt nung đỏ leo thành công địch. Ta đã liên lạc với tộc Du Nhiễm để họ trợ lực dây thừng da. Ngoài ra, cổng thành Thổ Phồn tuy làm bằng loại gỗ quý hiếm vô cùng chắc chắn nhưng trong gỗ đó có dầu. Ta làm dùi sắt nung nóng thêm vào các xe rơm cháy chắc chắn thành công.” Vệ Tử Minh nói một hơi , không nhanh không chậm mỗi từ cần đều đưa vào đúng trọng điểm. Tia mắt trầm chốc chốc lóe sáng.
La Ý Diễm đập mạnh xuống bàn : “ Vẫn là thái tử có diệu kế.” Nói xong hắn liếc Tư Đồ Mạn.
Tư Đồ Mạn im lặng hồi , lên tiếng: “ Thái tử bảo dùng dùi sắt lớn nung nóng. Thế nhưng làm sao di chuyển nó ?”
“ Chúng ta có thể ghép các xe gỗ lại thành một cỗ dài. Đồng thời khi đưa thanh trụ sắt vào sẽ đóng thêm vài thanh nẹp sắt, như thế dễ di chuyển cũng không cần nâng lên khi công thành.” Tư Nguyệt thoáng cười nhìn Vệ Tử Minh.
Vệ Tử Minh khẽ gật đầu : “ Ý hay.”
Tư Nguyệt tiếp : “ Ngoài ra mạt tướng còn có một vũ khí so với hỏa tiễn tốt hơn bội phần.” Nàng nói rồi lấy trong ống tay áo ra một túi gấm nhỏ đặt xuống bàn.
Tư Đồ Mạn thắc mắc : “ Đây là…”
Nàng mở túi gấm bốc một nắm bột màu đen , mịn nhỏ, khẽ nói : “ Đây là thuốc nổ.”
Vệ Tử Minh nhướn mày : “ Thuốc nổ ?”
Tư Nguyệt mỉm cười : “ Chúng ta ra ngoài thử nhé.”
Đến khu đất trống gần doanh trại, Tư Nguyệt chậm rãi bước ra xa rồi rắc một ít bột thuốc nổ xuống. Sau đó lấy sợi dây nhỏ thấm dầu dẫn từ chỗ thuốc nổ đến nơi đám người Vệ Tử Minh đương đứng. Xong việc Tư Nguyệt cười nhẹ bảo Hạ Trác châm lửa. Trước đó nàng còn dặn tất cả nên khom người để tránh bị chấn động mạnh.
Mồi lửa chảy hừng hực đốt sợi dây thấm dầu , chốc chốc đã hướng đến nơi có thuốc nổ.
“ Ầm !!! Ầm !!!!”
Tiếng nổ vang vọng khiến cả mặt đất như rung lên , khói bay mịt mù.
Tầm nửa khắc sau , làn khói bụi mới vơi bớt để lại trên mặt đất chiếc hố khá sâu. Không những vậy các ngọn cỏ trong phạm vi năm mét đều bị thiêu trụi . Hỏa lực đúng thực kinh người.
La Ý Diễm và Tư Đồ Mạn vẫn chưa hoàn hồn , ngẩn ngơ nhìn hố sâu kia.
Vệ Tử Minh mím môi cố trấn tĩnh song nhìn Tư Nguyệt bằng ánh mắt khó tin : “ Cái đó là do ngươi tạo ra ?”
Tư Nguyệt phủi phủi bàn tay vẫn còn bám một ít bột , nhẹ nhàng nói : “ Là lúc rãnh rỗi cùng Hạ Trác , Mạc Thương nghiên cứu.” Nàng cười , tiếp : “ Chúng ta có thể làm thêm một lớp vỏ bên ngoài để dễ dàng đánh phá. Giống như ném một viên đá vậy.”
Vệ Tử Minh không biết suy nghĩ gì chỉ lướt qua khuôn mặt nàng rồi ngẩn lên trời , mắt phượng trầm như nước.
“ Nam Cung Tư Nguyệt nghe lệnh !”
Bờ môi anh đào cong lên : “ Có mạt tướng !”
“ Sắc phong Nam Cung Tư Nguyệt trở thành Tiên phong đại thống lĩnh. Nhận lệnh chỉ huy trận này.”
“ Mạt tướng rõ !”
Nói xong Vệ Tử Minh xoay người bước đi. Vóc dáng vững chãi như thái sơn dần dần khuất sau dương quang ( ánh nắng mặt trời ) rực rỡ.
Vệ Tử Minh nói dũng có dũng , nói mưu có mưu. Bảy phần tuấn mỹ , ba phần băng giá. Nhưng sự băng giá của hắn không giống với Mạc Thương. Mạc Thương lạnh từ trong tâm , đối với Mạc Thương mọi thứ đều không tồn tại. Còn Vệ Tử Minh , lạnh lùng là vỏ bọc bề ngoài của hắn , hắn cố thu gọn mình và giương ra bộ mặt cực hàn để chống chọi. Đến cùng hắn chỉ là một con người tịch mịch đáng thương mà thôi. Tư Nguyệt thoáng nghĩ , cười khổ. Nam Cung Tư Nguyệt à , chính ngươi cũng tịch mịch thì lấy gì nhận xét người khác chứ.
Tư Nguyệt quay lưng bước đi. Mạc Thương chầm chậm tiếp bước phía sau. Đã mười năm , mười năm qua dù nàng đến bất kỳ đâu , dù nàng đi nhanh hay chậm thì Mạc Thương vẫn đứng cách nàng một bước chân. Một bước lẽ nào là khoảng cách vĩnh cửu , cả đời không thể với tới ?
Tư Nguyệt trở về doanh trại đánh một giấc thật dài. Khi nàng tỉnh dậy trời đã tối , Tư Nguyệt quyết định đến gặp tên gian tế hôm qua bắt được.
Tên gian tế bị treo trên giá sắt , khuôn mặt bầm tím đầy những vết roi ăn sâu vào da thịt. Cả thân người dường như không còn chỗ nào nguyên vẹn. Tư Nguyệt nhướn mày nhìn một lúc , cười nhạt : “ Vệ Tử tr.a tấn thật tàn nhẫn a.”
Hạ Trác phe phẩy chiếc quạt , tặc lưỡi : “ Cho dù không ch.ết cũng tàn phế suốt đời.”
Gian tế nghe thấy khóe môi đầy máu liền mím lại tiếp đó phun mạnh ra : “ Giết ta đi !”
Tư Nguyệt nhẹ nhàng bước đến giá sắt , ác ý ấn mạnh vào miệng vết thương của hắn , ý cười dào dạt : “ Ngươi đau không ?”
Sắc mặt hắn trắng bệt.
“ Nếu bây giờ chủ nhân ngươi thấy thì sẽ trách ngươi vô dụng và thẳng tay giết hết ngươi đấy.” Nàng chậm rãi nói.
Hắn ngẩn lên nhìn nàng : “ Các ngươi giỏi thì giết ta đi , đừng hòng dùng kế ly gián.”
Tư Nguyệt cười to : “ Kế ly gián ? Một thuộc hạ không làm tròn nhiệm vụ còn đáng được sống sao ?”
“ Ta nói ngươi biết , nếu khai ra thì ta sẽ nhất định trả lại tự do cho ngươi. Đưa ngươi đến một nơi an toàn , cho ngươi cuộc sống an nhàn. Còn không…ta không giết ngươi thì cũng sẽ có kẻ khác đến lấy mạng ngươi thôi.”
Hắn gầm lên : “ Ngươi nói bậy.”
Tư Nguyệt xoay xoay chiếc nhẫn bạch ngọc , mỉm cười rực rỡ : “ Chủ nhân của ngươi hẳn sợ ngươi không chịu nổi tr.a tấn mà khai ra nên không lâu nữa sẽ sai thuộc hạ đến thủ tiêu ngươi. Lúc đó người ngươi trung thành , tin tưởng nhất là kẻ muốn mạng ngươi nhất.”
Nàng tiếp : “ Trên đời không có cái gì gọi là trung thành tuyệt đối. Cũng không có cái tín nhiệm nào là vô điều kiện cả. Ngươi tận trung như vậy có bao giờ tự hỏi , liệu chủ nhân có đưa người đến cứu ngươi không ?”
Tên gian tế cúi đầu xuống vừa như suy nghĩ , vừa như nghi hoặc.
“ Phàm là con ngươi ai cũng lo lắng cho an nguy bản thân đầu tiên , ai cũng đối tốt với bản thân trước nhất. Ngươi hi sinh như thế này đáng hay không ?”
Hắn mím môi nhìn nàng. Ánh mắt nghi ngờ lại có chút hi vọng. Hắn mấp máy môi : “ Ta…”
Tư Nguyệt xoa gò má của hắn , bàn tay mềm mịn của nàng làm dòng máu đỏ thẫm như ngưng đọng trên tuyết : “ Người không vì mình , trời tru đất diệt. Hôm nay ngươi nói , ta tất cho ngươi an hưởng cuộc sống tốt đẹp. Còn không , ngươi hãy chờ chủ nhân ngươi tận tụy đưa ngươi đến diện kiến Diêm Vương đi.”
Hắn vẫn chần chừ một đỗi nhìn nàng rồi cúi đầu nghĩ gì đó.
Tư Nguyệt mỉm cười : “ Tốt xấu đều do ngươi chọn.”
Hắn cắn mạnh môi dưới , mắt nhắm chặt , thanh âm rất nhỏ : “ Lục…”
“ Phập !!!”
Câu chưa nói hết đã bị thanh âm xuyên thủng cắt ngang. Một mũi phi tiêu lao đến đâm vào giữa trán hắn. Nhanh như chớp , hơi thở cuối cùng đã trút ra.
Mạc Thương lao ra khỏi doanh trại , kiếm Nhật sắc bén rút ra khỏi vỏ lóe sáng ảm đạm.Một lúc sau Mạc Thương trở vào : “ Không tìm thấy kẻ khả nghi.”
Tư Nguyệt khép hờ mắt , nhàn nhạt : “ An tang hắn tử tế.” Lục...?.