Chương 22: Tam đại thế gia (P2)
Bạch Tường Vân lưu luyến rời đi. Mọi người tiếp tục thương thảo song lập khế ước. Bạch phu nhân ngỏ ý mời Tư Nguyệt ở lại dùng cơm nhưng Tư Nguyệt lại sợ Bạch Tường Vân hiểu lầm, tiếp tục tình chàng ý thiếp nên đành phải khéo léo từ chối.
Rời khỏi Bạch gia trang , cả thảy sáu người đến tửu lâu Minh Thủy dùng bữa. Tửu lâu Minh Thủy theo lời Tô Minh Ly là một trong những tửu lâu nổi tiếng nhất của kinh thành, là nơi các quan nhân , quý tộc thường xuyên lui tới. Minh Thủy lâu gồm ba tầng , bài trí trang nhã bằng các bức tranh thêu và tranh thư pháp khiến người người vào đây không riêng mục đích thưởng mỹ thực mà còn phẩm thơ, bình tranh.
Tô Minh Ly chọn một nhã gian chữ Thiên, gọi vài món đặc sản của tửu lâu.
Sau một hồi kiềm chế , Tô Minh Ly đặt đôi đũa bạc xuống , cau mày nói : “ Ngạo Nhi ! Nàng thực sự là nữ nhân sao ?” Vì nàng không nói cho hắn biết tên thật nên hắn đành gọi như vậy. Ngạo Nhi…nghe cũng quá mức bất bình thường đi.
Tư Nguyệt đang thảo luận với Hạ Trác về vấn đề của nông gia thì ngừng lại, liếc nhìn Tô Minh Ly : “ Thế nào mới là nữ nhân ?” Nàng tao nhã gắp một con tôm đỏ au đưa lên miệng.
“Nữ nhân, không có nữ nhân nào ngồi ăn với nam nhân mà hết thương thảo nông gia đến tơ lụa, thực phẩm như nàng. Cũng không có ai nhìn thấy mỹ mạo của Tô Minh Ly ta mà còn có thể nuốt nổi thức ăn a~” Tô Minh Ly bực bội phẩy phẩy chiếc kim phiến. Hắn đường đường là một trong Tứ đại công tử nổi danh của kinh thành, vậy mà từ lúc nàng thấy hắn, ngay cả một tia ngạc nhiên , thẹn thùng cũng không có. Đúng là thất bại thảm hại.
Tư Nguyệt nhóp nhép nhai xong con tôm rồi hớp một ngụm trà, mỉm cười : “ Nếu mỹ mạo của Tô tiểu tử ngươi có thể làm ta nuốt không trôi thức ăn thì mười mấy năm qua ở cùng với Hạ Trác và Mạc Thương, ta đớp không khí mà sống à ?”
Tô Minh Ly xếp quạt , đứng phắt dậy : “ Ta không tin dung mạo ta thua kém tên Hạ Trác !”
Hạ Trác nhàn nhã uống trà, vỗ vỗ tay Tô Minh Ly như an ủi : “ Ngươi đừng buồn, rồi sẽ có người nhận ra vẻ đẹp của ngươi.”
“ Hạ Trác ! Ngươi…” Tô Minh Ly nghiến răng.
Tư Nguyệt không để ý tiếp tục gắp tôm thưởng thức. Món ăn cổ đại, đúng là thơm ngon nguyên chất nha.
Dùng bữa xong, Tư Nguyệt mới sực nhớ những thứ nàng đã viết lúc sáng liền lấy đưa cho Hạ Trác.
Hạ Trác đọc một lượt, đôi tay không kiềm chế bấu mạnh vào trang sách. “ Thủy…tinh ?”
Mạc Thương cũng nhíu mày nhìn quyển sách trong tay Hạ Trác. Thủy tinh , mặc dù người hiện đại đều biết đến nó nhưng cách điều chế nếu không phải người chuyên nghiệp, đã từng đích thân chế tạo thì chắc chắn sẽ không thể nào biết được. Nàng, thật sự đã vượt khỏi mức giới hạn của con người.
Tư Nguyệt mỉm cười : “ Tìm vài người có hứng thú nghiên cứu thử. Hôm nào ta sẽ đến xem.”
Nhân lúc chưa đến giờ hẹn với Hạ Lan gia, Hạ Trác đưa Tư Nguyệt đến Phường nhuộm và Phường thêu xem qua. Những người làm ở đó vừa biết tin vị chủ nhân trong truyền thuyết cuối cùng cũng xuất hiện thì hết sức mừng rỡ, ra cổng chào đón. Nói đến Tư Nguyệt, họ liền nói đến giai thoại của những quyển sách truyền thụ mà nàng viết song vài vị đại sư , nữ phường không hiểu thứ gì đều ra sức hỏi. Tư Nguyệt vừa giải đáp vừa chỉ dẫn thêm vài điều cần lưu ý khiến họ càng thêm tin tưởng, bái phục vị Đại công tử Nam Cung Ngạo.
Tô Minh Ly là người kinh doanh gấm vóc, tơ lụa , hắn biết mỗi thứ nàng nói đều đáng giá bằng cả gia tài. Hắn lúc này thật sự không biết dùng từ ngữ nào để hình dung nàng. Thông minh, trầm tĩnh, hiểu biết cao rộng...càng tiếp xúc càng thấy lún sâu. Đến mức không thể quay đầu được nữa...
Chính sảnh, Hạ Trác tập hợp tất cả người làm từ tửu lâu, phường nhuộm đến quầy hàng,…tuyên bố chính thức về tên mới và thời điểm khai trương. Đồng thời, còn nói rõ, mỗi bảng đề tên đều hiệu một chữ Nguyệt, sau này gọi là Nguyệt gia.
“ Cửa hàng trang sức : Thôi Điệp Trai, cửa hàng tơ lụa : Tuyết Liên Phường, Thụy Liên Phường, cửa hàng hương liệu : Nhuyễn Điệp Trai, cửa hàng son phấn : Tuyết Dung Trai, cửa hàng thêu : Diệu Long Phường, cửa hàng y phục : Diệu Sắc Phường. Tửu Lâu là Yên Chi, Phường nhuộm Cẩm Sắc, Phường thêu Cẩm Ngọc. Ta hi vọng mọi người đều làm hết sức mình vì sự phồn thịnh của Nguyệt gia.” Hạ Trác cầm bản giấy chậm rãi đọc, khóe môi nhếch lên cao.
“ Làm hết sức !!!” Tất cả đều hào hứng hô to.
Hạ Trác phất tay áo ra hiệu.
Từ ngoài cửa, bốn nữ phường thêu đưa vào một chiếc khay ngọc lớn, bên trên chứa cẩm bào đỏ thẫm, nét gấm tinh tế, mềm mại xác thực là cực phẩm. Theo sau họ là bốn nam nhân khiêng khung treo bằng gỗ tử đàn đặt vào giữa đại sảnh.
Hạ Trác mỉm cười : “ Đây là y phục được làm từ xấp gấm Liên tốt nhất của Nguyệt gia chúng ta, hôm nay đích thân Đại công tử sẽ thêu lên nó, đem đến khởi đầu hoàn hảo.”
Bốn nữ phường bắt đầu nhanh chóng xõa y phục đưa lên khung treo. Bên kia một vị đại sư nhuộm chỉ cũng hưng phấn dâng lên thành quả bao ngày của mình.
Tư Nguyệt nhướn mày : “ Đây là…”
Hạ Trác mỉm cười, vỗ vai Tư Nguyệt : “ Quỳ hoa bảo điển…”
Tư Nguyệt lườm Hạ Trác song khép hờ mâu phượng tịch mịch. Đến khi mở ra chỉ còn một mảng bình thản, tĩnh lặng vô thanh vô sắc. Nàng chạm tay vào cẩm y song nâng lấy kim đã luồn chỉ những sợi chỉ vàng lấp lánh.
Mọi người đứng ở đại sảnh hôm đó, không ai biết nàng đã hoàn thành cẩm y rực rỡ đó bằng cách nào, họ chỉ thấy những mũi kim tinh tế, mạnh mẽ, những sợi chỉ đầy màu sắc, rực rỡ , xinh đẹp, hỗn loạn nhưng mềm mại.
Tô Minh Ly ngẩn ngơ, không thốt nên lời.
Tử Đàm lặng lẽ đứng phía xa. Hắn bỗng nhớ lại ngày Hạ Trác đưa đến cho hắn Nhuyễn Điệp Hương. Suốt ba ngày ba đêm hắn không ngủ để nghiên cứu nó, đến cùng vẫn thất bại, hắn hoàn toàn thán phục. Rồi Hạ Trác tiếp tục tặng quyển sách đề hai chữ đơn giản “ Hương liệu”, thế nhưng, bên trong lại không hề đơn giản chút nào. Đó là những thứ cho dù hắn khổ tâm cả đời cũng không thể làm ra, không thể biết đến. Hắn kinh ngạc, hắn sùng bái, hắn sợ hãi. Cuối cùng hắn quyết định, cả cuộc đời này…hắn nguyện ý theo nàng, một nữ nhân hắn chưa hề biết mặt , Nam Cung Tư Nguyệt.
Khi mọi người trấn tĩnh, bức tranh mỹ lệ đã dứt nốt sợi chỉ cuối cùng.
Trên nền gấm Liên đỏ rực , tinh tế. Những đóa hoa mẫu đơn tinh xảo , bung cảnh nở rộ, rực rỡ đến u man. Nương theo cánh mẫu đơn ủy mị mà cao quý là một thân ngũ sắc hồ điệp vấn vương, phấp phới như động. Lan dài trùng trùng điệp điệp tà váy, mẫu đơn – nhất mẫu chi hoa xinh đẹp khiến người người ngợp thở. Đường thêu tinh xảo, nét thêu thanh mảnh giống như đã in lên nền gấm một cách mỹ lệ.
“ Thật kỳ diệu…” Một nữ phường thêu ngỡ ngàng thốt.
Tiếp đó là những tràn vỗ tay như pháo nổ, rung động cả đại sảnh.
Giờ Thân, sáu người rời Phường nhuộm đến Hạ Lan gia trang. Quản gia họ An cầm trên tay bái thiếp cúi đầu xin lỗi, ông nói Hạ Lan Đại công tử hiện đang nghiên cứu hương liệu ở ngoại ô, nhất thời không về được. Nếu Tư Nguyệt muốn gặp thì hãy đến đó tìm.
Ở đời, Khương Tử Nha câu cá mấy chục năm mới gặp được Cơ Xương, Tư Nguyệt nàng cũng không hẳn có được cơ may như vậy. Nàng nhờ Tô Minh Ly thuê một cỗ xe tiến thẳng ra ngoại ô.
Ven bìa rừng , một căn nhà trúc lẳng lặng nằm đó, bên cạnh là con suối nhỏ. Từ xa đi đến đã ngửi thấy những mùi hương kì lạ, đan xen hòa quyện vào nhau, rất ngọt ngào.
Trước cửa có hai hộ vệ vận áo xanh , thấy đám người Tư Nguyệt liền cau mày : “ Các ngươi là sai ?”
Tư Nguyệt mỉm cười đưa bái thiếp cho họ : “ Chúng ta có đến tìm Hạ Lan công tử bàn công việc.”
Hai hộ vệ nhìn nhau song chạy vào bẩm báo. Một lúc sau đi ra, chỉ nói ngắn gọn là công tử của bọn họ đang bận điều chế hương, không tiện tiếp khách.
Tư Nguyệt liếc nhìn Tử Đàm, hiển nhiên hắn hiểu ý đi đến bờ suối bắt đầu nhóm lửa đốt hương. Ngươi đang điều chế hương, ta liền lấy hương dụ ngươi, không tin không dụ được hổ rời rừng a~
Mạc Thương lượm vài thanh củi khô rồi đốt lửa, Tử Đàm lấy ra một chiếc đĩa đồng nhỏ đưa lên ngọn lửa. Đến khi đĩa đồng nóng ran , hắn cho vào bột hương màu hồng cánh sen. Gọi là Hồng Ỷ Hương.
Mùi hương này rất nhạt, có một chút giống Oải hương nhưng nhẹ hơn. Thanh đạm, lan tỏa chỉ cần người tinh ý sẽ nhận ra sự đặc biệt trong loại hương liệu này.
Đúng như Tư Nguyệt nghĩ, chưa đến nửa nén nhang, cánh cửa trúc chậm rãi mở ra. Đằng sau cánh cửa ngập tràn mùi hương liệu là một nam nhân ngồi xe lăn. Y mang trường bào màu lam thẫm, mái tóc xõa dài búi hai bên tóc mai bằng một thanh ngọc trâm. Khuôn mặt đẹp tựa điêu khắc , đáng tiếc, đôi mắt vô hồn ảm đạm. Y liếc nhìn một lượt, dừng lại chỗ đám người Tư Nguyệt, nhàn nhạt nói : " Vào đi."
Hạ Lan Tích Vũ là đại công tử của Hạ Lan gia, một người tuyệt đối điên cuồng vì hương liệu. Ngọai trừ hương liệu , trong mắt y không hề dung chứa thêm bất kì thứ gì. Còn tính cách, theo lời Tô Minh Ly chỉ đơn giản bốn chữ, lạnh nhạt và kỳ quái.
Hạ Lan Tich Vũ sau khi thấy tất cả đã yên vị thì bảo hộ vệ áo xanh lấy trên giá trúc ra một quyển sách bìa đen đưa cho Tư Nguyệt : “ Đây là tên và giá cả của các nguyên liệu. Muốn xem thì sang phòng kia.” Y đọan chỉ tay về căn phòng ở cuối dãy hành lang, từ đó ngào ngạt mùi hương trộn lẫn.
Tư Nguyệt không nhìn qua mà đưa thẳng cho Tử Đàm : “ Đến đó xem đi. Cảm thấy cái nào được liền ghi lại.”
Tử Đàm nhìn nàng rồi nắm chặt quyển sách. Hắn đứng dậy bước đi.
Hạ Lan Tích Vũ tiếp tục, giọng nói không mặn không nhạt : “ Thành phẩm ?”
Tư Nguyệt mỉm cười hướng Minh Nguyệt Hải.
Minh Nguyệt Hải đưa chiếc túi da đầy ắp các lọai hương liệu, phấn son ra song đổ lên chiếc bàn dài trước mặt Hạ Lan Tích Vũ. Đồng thời, hắn lấy quyển sách ghi tên , giá cả và công dụng chủ yếu đặt xuống.
Hạ Lan Tích Vũ liếc qua quyển sách rồi xem xét từng hộp hương liệu, son phấn. Y nhấc chiếc hộp gấm màu hồng, bên trong có chất giống như sáp, trong veo, thoang thỏang mùi hương rất dịu. “ Đây là gì ?”
Tư Nguyệt chầm chậm nói : “ Đó gọi là kem dưỡng. Thoa lên mặt có thể dưỡng dung, xóa vết sẹo, vết thâm.”
Hạ Lan Tích Vũ nhướn mày, trong khỏang khắc một phần mười giây kia Tư Nguyệt nhận thấy trong ánh mắt y lóe lên tia sáng. Giống như khi Tô Minh Ly nhìn thấy chữ viết của nàng vậy.
“ Còn cái này ? Đây là hương gì ?” Hạ Lan Tích Vũ dùng tay vân vê lấy bột phấn sánh mịn màu xám tro, mùi hương đầy quyến rũ.
“ Mật Hợp Hương.” Tư Nguyệt cười nhẹ.
“ Đây ?” Y tiếp tục nâng lên một hộp gấm màu trà, chứa những thỏi hương hình trụ.
Tư Nguyệt nói : “ Trầm Điệp Hương.”
Hạ Lan Tích Vũ khẽ cau mày. Tất cả những lọai hương ở đây đa phần y đều chưa thấy qua, nhưng y biết tất cả đều là cực phẩm. Y lật qua lật lại các hộp gấm giống như đang tìm kiếm thứ gì đó. Cuối cùng, tay y dừng lại bên một hộp gấm màu đỏ, bột phấn bên trong tím ma mị, màu của nhụy Dạ Lan Hương huyễn hoặc. “ Đây là hương gì ?