Chương 28: Nam nhân của ta (P2)
Đó thật sự không đơn thuần chỉ là hai từ ngữ. Nó bao trọn cả hàng vạn bách tính. Là cơ ngơi đồ sộ của thiên hạ Vệ Quốc. Tư Nguyệt nàng từng là chủ tịch Nam Cung thị, tập đòan tài phiệt hùng mạnh nhất thế giới nên nàng hiểu cảm giác nắm được quyền sinh sát tối thượng không thỏai mái như bao người tơ tưởng. Thật sự rất áp lực, chỉ cần đi sai một bước sẽ lấy đi hàng nghìn mạng người.
Hòang hôn thấm đẫm mảng trời nhiễm huyết sắc. Màu của máu, của cuồng vọng và kiêu ngạo. Cũng là màu của ch.ết choc, của nỗi đau thương vô hạn. Bóng nàng in dưới nền hòang hôn, ưu thương, cô độc và lạnh lẽo.
“ Tiểu thư, lão phu nhân cho gọi tiểu thư.” Thái Chân cung kính báo.
Tư Nguyệt khẽ xoay người bước đi.
Đại sảnh Tùng Cúc viện, Hàn thị đương nhàn nhã uống trà, bên cạnh là Liễu Vu Ngọc. Nam Cung phu nhân ngồi bên dưới, đôi mắt có phần lo lắng. Bởi Nam Cung Tĩnh cùng Nam Cung Lưu Tự có việc trong triều nên hiện chưa về. Nam Cung Hạo Kỳ ngồi đối diện Nam Cung phu nhân, bất động thanh sắc.
Tư Nguyệt khẽ cười : “ Ngọai tổ mẫu.” Nàng cũng không đợi Hàn thị lên tiếng mà trực tiếp đến bên cạnh Nam Cung Hạo Kỳ.
Hàn thị liếc nàng một cái, hừ mạnh.
Nam Cung phu nhân thở dài nhìn Tư Nguyệt.
“ Vu Yên, năm nay Tư Nguyệt cũng đã mười sáu. Trai lớn dựng vợ , gái lớn gả chồng. Lân Nhi, hài tử của đại ca ngươi vừa đủ mười chín chưa có hôn sự nào. Bây giờ cả hai nhà phối hôn như vậy thân sẽ lại càng thân. Ngươi nghĩ sao ?” Hàn thị đặt tách trà xuống bàn, nhàn nhạt nói.
Nam Cung phu nhân giật mình, đôi mắt thóang do dự.
“ Không được !” Không đợi Nam Cung phu nhân lên tiếng, Nam Cung Hạo Kỳ đã khước từ. Đôi mắt xẹt qua mấy tia âm u. Hắn há không biết Liễu Trung Lân kia là người thế nào sao ? Mới mười chín mà trong nhà đã có mười mấy cơ thiếp, dân nữ xinh đẹp đều bị hắn cưỡng ɖâʍ đưa về. Chính là một cái bại họai, khốn nạn vô cùng.
Hàn thị cau mày, gắt : “ Hôn nhân đại sự đều phải do trưởng bối quyết định. Mẫu thân ngươi chưa lên tiếng, ngươi gấp cái gì !”
Nam Cung phu nhân cắn môi : “ Mẫu thân…Nguyệt nhi vẫn còn nhỏ. Hay là…”
“ Nhỏ cái gì ? Năm ta mười sáu tuổi đã làm dâu của Liễu gia rồi. Các ngươi đúng là nuông chiều thái quá nên bây giờ nó mới xem trời bằng vung. Lời ta nói ra không xem được cân lượng nào.” Hàn thị cắt lời Nam Cung phu nhân, đôi mắt liếc về Tư Nguyệt đầy chán ghét.
Nam Cung Hạo Kỳ nghiến răng : “ Ngọai tổ mẫu, cho dù có gả thì Nguyệt Nhi cũng không thể gả cho Liễu Trung Lân được.”
Hàn thị trừng mắt : “ Lân Nhi là trưởng tử đích tôn của Liễu gia. Sau này chính là người thừa kế thì có chỗ nào không xứng chứ ? Nếu không phải muốn hai nhà thân lại càng thân thì cái nữ nhi nhà võ phu thô lỗ các ngươi có thể bước vào Liễu gia ta sao ?”
Bàn tay của Nam Cung Hạo Kỳ nắm chặt thành quả đấm, đôi mắt phẫn nộ : “ Nếu vậy cứ cho là Nguyệt Nhi không xứng. Hôn sự này vốn dĩ không thể thành.”
“ Ngươi…” Hàn thị bật dậy chỉ tay vào Nam Cung Hạo Kỳ, nửa buổi không thốt nổi một câu.
Nam Cung phu nhân chạy đến đỡ Hàn thị, lúng túng nói : “ Mẫu thân…nữ nhi nghe nói khuê nữ nhà An Quốc công xinh đẹp xuất chúng, tài mạo hơn người. Hay là để nữ nhi sang đánh tiếng với họ.”
Hàn thị tức giận vung tay đẩy Nam Cung phu nhân ra, to tiếng quát : “ Hừ, ngươi thật giỏi. Ta đường đường là ngọai tổ mẫu mà không có quyền quyết định hôn sự sao ?”
Tư Nguyệt khẽ cười, đuôi mày nâng lên : “ Ngọai tổ mẫu dường như đã quên ta hiện tại là Quận chúa. Người có quyền chọn hôn sự cho ta chỉ có một mình hòang thượng mà thôi.” Thanh âm nàng rất bình thản.
Nam Cung Hạo Kỳ như sức nhớ, nói : “ Đúng vậy. Nguyệt Nhi đã được sắc phong Quận chúa. Kể cả Lí tể tướng cũng bị hòang thượng khước từ ban hôn. Ngọai tổ mẫu hiển nhiên không thể tùy ý quyết định.”
Liễu Vu Ngọc một bên đỡ lấy tay Hàn thị, cao giọng : “ Nếu vậy chỉ cần dâng thư cầu ban hôn là được. Liễu gia nằm trong tứ đại gia tộc cao quý, hòang thượng tuyệt không thể từ chối.”
Tư Nguyệt cười nhạt : “ Hòang thượng từng nói hôn sự của ta sẽ do chính ta quyết định. Ta không đồng ý thì không ai có quyền ép buộc.”
Liễu Vu Ngọc mím môi, nghĩ nghĩ gì đó rồi cười kiêu ngạo : “ Thế thì ngươi tự mình nói với hòang thượng đi. Công phu bám theo nam nhân của ngươi không phải đã rất thuần thục sao ?”
Cánh môi hồng đào cong nhẹ : “ Hôn sự này, quên đi !” Đọan nói, Tư Nguyệt quay lưng bước đi, cước bộ nhàn hạ. Muốn tính kế ta ?
Ngươi kính ta một thước, ta hiến ngươi một trượng.
Trở về phòng , Tư Nguyệt gọi Chiêu Vân rồi đưa cho nàng ta một gói thuốc nhỏ do nàng tự chế gọi là Lọan Thần tán có mùi giống Diệp La hương nhưng bên trong chứa mật hương có khả năng kích thích giống với xuân dược. Tư Nguyệt nàng vốn không màn thế sự nhưng một khi đã động đến nàng thì đừng hỏi vì sao nàng ác độc.
Muốn chỉnh nàng ? Hão huyền !
Đêm , nửa vầng trăng lơ lửng trên cao bàn bạc chiếu rọi.
Tư Nguyệt ngồi trong hoa đình mân mê chiếc nhẫn bạch ngọc nhiễm ánh trăng phảng phất vài tia sáng nhàn nhạt. Mái tóc đen nhánh rũ như thác đổ xuống bờ vai tròn lẵng khóac vội chiếc áo lụa màu trắng sữa.
“ Trời tối sương lạnh lắm.” Từ trong góc tối, Vệ Tử Minh một thân trường bào đạm tử bước ra. Mái tóc vương mùi đàn hương nhè nhẹ.
“ Sao huynh lại đến đây ?” Tư Nguyệt khẽ xoay người, mỉm cười.
Vệ Tử Minh nhíu mày : “ Tại sao không ?” Hắn đi đến cạnh nàng, từng ngón tay luồn vào mấy sợi tóc mảnh như tơ của Tư Nguyệt, lành lạnh.
Tư Nguyệt cười : “ Ta nghe nói Mã Dương có nạn đói, ai nấy đều rất bận.”
Vệ Tử Minh chăm chú nhìn nàng, khóe môi nhẹ nhàng cong lên : “ Nếu ta nói ta đến đây để xin nàng trợ giúp thì thế nào ?”
Tư Nguyệt phì cười, phượng mâu xám ngắt trở nên êm dịu lạ thường, nàng nói : “ Thật ra nạn đói không khó giải quyết. Cái khó chính là tham quan mục rỗng.”
Hắn gật đầu : “ Ta biết.”
“ Huynh nên cử quan khâm sai thân tín âm thầm điều tra. Kẻ nào nên trừ thì trừ, không nên trừ thì thu phục. Bất quá quan lại triều đình đều có dây mơ rễ má với nhau, huynh nên thận trọng.” Tư Nguyệt gõ lốc cốc mấy cái lên mặt bàn, từng ngón tay thon nhỏ đẹp đẽ như ngọc.
Vệ Tử Minh mỉm cười : “ Nàng có nghĩ ra ai không ?”
“Ừm…Tam Vương gia, y có phủ Lạc Quốc công đỡ đầu, trong dân gian cũng mang tiếng là hiền vương chắc chắn sẽ không có ai dám gây bất lợi.” Nàng chậm rãi nói, lâu lâu bờ môi anh đào lại cong lên.
“ Tam vương gia ?” Vệ Tử Minh như nghĩ gì đó rồi gật đầu : “ Ngày mai ta sẽ đi tìm đệ ấy.” Song hắn tiếp : “ Chuyện đó ta đã tr.a ra rồi.” Phượng mâu lóe quang thóang chốc lạnh ngắt.
“ Thế nào ?” Tư Nguyệt nhướn mày.
“ Sau trận chiến hôm đó Hòang hậu của Lý Mạt bị bệnh nhiều năm đã được chữa khỏi. Hắn rất yêu bà ấy nên hẳn là có người giật dây sai khiến hắn với điều kiện chữa bệnh cho Hòang hậu Tử Phi Nhi.”
“ Hừm, rốt cuộc ai là người đứng sau ? Có mục đích gì ?” Tư Nguyệt cau mày. Lẽ nào…thật sự là Vệ Quân Thương ?
Vệ Tử Minh khép hờ mi, thanh âm trầm nhẹ : “ Chỉ có người đó. Nguyên nhân duy nhất chính là muốn huynh đệ ta chém giết lẫn nhau.”
Tư Nguyệt nhàn nhạt cười : “ Dùng ân sủng để che mắt đến cùng lại đưa huynh lên ngọn sóng cao nhất, nguy hiểm nhất. Quả là thâm kế.”
“ Kế hay quan trọng phải có người phối hợp. Đáng tiếc, nước cờ của ông ta không được thành tòan.” Bạc môi lạnh lùng nhếch lên.
“ Ý huynh là…?”
“ Lí Trường Tư đã có thai. Thế lực các bè cánh trong triều chắc chắn sẽ có biến động lớn.”
Tư Nguyệt nheo mắt, giọng nói có chút ngạc nhiên : “ Không phải Lí Trường Tư cơ thể âm hàn khó có thể mang thai sao ? Vả lại…Dạ Dao Liên đã hạ độc nàng ta ?”
Vệ Tử Minh nói : “ Tháng trước Lí Dõan Nho từng đưa vào trong cung một nhân sĩ giang hồ gọi là Đằng Minh, biệt hiệu Lãng Hoa công tử đứng thứ ba trong Tứ đại công tử của Đọa Sa Cung. Hắn là người đã chữa khỏi cho Lí Trường Tư.”
Đọa Sa Cung ? Nghe đến ba từ này Tư Nguyệt liền cau mày. Trước đó nàng đã nghe Tư Không Hạ nói sơ về tình hình “ giang hồ” lúc bấy giờ. Đọa Sa Cung là một trong Tứ Đại Thiên Cung nổi tiếng về Truy hồn sát thủ và buôn bán vũ khí, chỉ nhìn tiền, không nhìn người. Lãng Hoa công tử kia nổi tiếng y thuật cao minh nhưng tính tình kỳ quái, chuyên giết người, không cứu người. Bây giờ sao lại nhúng tay vào việc của hậu cung ? Tư Nguyệt xoay xoay chiếc nhẫn bạch ngọc , thắc mắc : “ Lí Dõan Nho đã dùng gì để trao đổi ?”
“ Mạng của Dạ Dao Liên.” Vệ Tử Minh âm trầm nói.
“ Dạ Dao Liên ?” Tư Nguyệt nheo mắt, đồng tử xám tro híp lại. Đọa Sa Cung…Đằng Minh sao lại muốn mạng của Dạ Dao Liên ? Nàng khẽ ngẩn lên đối diện với phượng mâu u lạnh của Vệ Tử Minh. Chuyện của Đọa Sa Cung hiển nhiên không phải ai muốn cũng biết được. Tại sao Vệ Tử Minh có thể…?
Vệ Tử Minh nhận thấy đạo ánh mắt của nàng, khẽ cười. Hắn đưa tay vuốt tóc nàng. “ Sẽ có lúc ta nói rõ tất cả về ta cho nàng biết.”
Đến canh hai Vệ Tử Minh rời đi.
Phàm là con người không ai không có bí mất. Có những bí mật chính họ còn không biết đến nó. Tỷ như nàng , tỷ như hắn. Chỉ là…thời gian có đủ để họ bộc lộ ra hay không thôi.