Quyển 2 - Chương 15
Hốt kiến mạch sầu dương liễu đắc
Hối giao phu tế mịch phong hầu
Mạnh Anh Úy lập tức đứng lên, nhấc chân chạy ra ngoài. Tiêu Tư Trinh ôm Ôn Cô Hồng, gật đầu một cái cũng định rời đi.
“Tư Trinh, chúng ta đi cùng các ngươi.” Âu Dương Hàm Phương kéo Âu Dương Lạc Hinh đứng lên,“Lãnh trang chủ, chuyện ở đây liền phiền ngươi.”
“Có cái gì ta giúp được, các ngươi cứ việc nói.”
“Hảo, đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ không khách khí.”
Trong nháy mắt, dưới bóng che náo nhiệt chỉ còn hai người.
Cho dù hiện tại họ đã là bằng hữu, nhưng có rất nhiều chuyện họ cũng không biết hết, hiện tại muốn xung phong nhận việc đi giúp, chỉ sợ chẳng những không giúp được gì, ngược lại càng giúp càng rối.
Vô Vi đại sư từ xa chạy tới,“Lãnh trang chủ, không biết vài vị trang chủ vì sao vội vàng rời đi?”
“Trụ trì yên tâm, họ chỉ là đột nhiên có việc gấp, đợi mọi chuyện xử lý xong họ thì sẽ giải thích cho trụ trì.”
“Vậy tốt rồi, vậy tốt rồi……” Dù sao nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, Vô Vi nghe xong mỉm cười gật đầu, về vị trí cũ của mình.
“Tử Du…… Vô luận là Tiêu Tư Trinh cùng Ôn Cô Hồng, Mạnh Anh Úy cùng Thu Thiều Vận, thậm chí là Âu Dương Hàm Phương cùng Âu Dương Lạc Hinh, mỗi một đôi đều thật tình yêu nhau, mỗi một đôi cũng đều tồn tại khúc mắc nan giải, Tử Du, ngươi cùng ta có tồn tại khúc mắc gì không?”
Một thanh âm lãnh đạm, bỗng nhiên truyền đến, tại một nơi huyên náo thế này lại dị thường rõ ràng,“Chúng ta…… Đương nhiên cũng có khúc mắc. Hơn nữa, người kết cái khúc mắc đó là ta, Thanh Nhi, ta biết ngươi trong lòng đang nghĩ cái gì.”
“Ta nhớ rõ ngươi từng nói, thứ gì ngươi đã quyết định sẽ không thay đổi, như vậy hiện tại ngươi thật sự muốn chọn ta sao?”
“…… Ta là chọn ngươi hơn nữa cũng đặt quyết tâm, nhưng ta không biết mình đến cùng là xem ngươi thành tình nhân, hay chỉ xem ngươi là nhi tử. Thanh Nhi…… Ngươi cho ta nghĩ thêm một chút đi……”
Biết Triệu Phỉ Khanh muốn rời đi, Lãnh Thanh không có quay đầu, bởi vì cậu không muốn y nhìn thấy một câu bi thương cùng bất đắc dĩ……
Sau khi xuống núi, Triệu Phỉ Khanh phát hiện, doanh địa đã mất hơn phân nữa. Hoài Tư sơn trang, Ngưng Lộ sơn trang tất cả đều không thấy, U Minh Sơn trang cũng giảm không ít người. Khắp nơi im lặng hơn rất nhiều,
Bỗng nhiên nhĩ đến một chuyện, Triệu Phỉ Khanh muốn đi xem họ còn ở không. Lúc đến liều, vừa vặn nhìn thấy nam nhân kia đi ra.
“Phỉ Khanh, ngươi sao cũng xuống núi?” Nam nhân như ma mị, hiện tại lại cười thật sầu bi. Là thứ bi thống gì, mà khiến hắn thậm chí không thể kềm chế nổi cảm xúc của mình?
“…… Ta cùng Thanh Nhi có một khúc mắc nan giải, chỉ có hai người, chúng ta đều miên man suy nghĩ.”
“Nhưng hiện tại nơi này im lặng như vậy, ngươi không phải cũng sẽ miên man suy nghĩ sao? Thậm chí còn tìm đến cả ta.”
“…… Quả thật……” Thở dài một tiếng, Triệu Phỉ Khanh cúi đầu,“Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề, một…… vấn đề rất thất lễ…… Tư Trinh, tuy rằng ở mặt ngoài ngươi cùng Cô Hồng không có gì, nhưng trên thực tế khúc mắc giữa các ngươi là nghiêm trọng nhất. Cô Hồng cùng ngươi đều đang thống khổ, một khi đã như vậy, vì sao không chịu buông tay?”
“Phỉ Khanh, ngươi cho rằng bên ngoài ta như thế nào?”
“Ngươi là một nam nhân làm người ta mê muội.” Phỉ Khanh có chút kỳ quái vì sao đối phương hỏi vấn đề này.
“Nhưng ngươi biết không, lúc trước chủ động theo đuổi là ta. Mất rất nhiều khí lực, ta mới có thể làm Cô Hồng thích ta. Chúng ta có thể ở cùng nhau ta càng phải tốn công sức gấp bội. Nhưng, khi chân chính sống cùng nhau, y lại bắt đầu tự ti — đây là điều ta chưa bao giờ nghĩ đến. Bởi vì những người từng ở với ta, đều nghĩ làm sao có thể lưu lại ta, bọn họ căn bản không nghĩ đến mình có ‘Xứng đôi’ với ta không.‘Còn tưởng rằng ngươi chỉ là một hạ nhân bình thương a. Ngươi cùng Tư Trinh căn bản không xứng với nhau!’ một câu nói vô tình của Lạc Hinh, lại càng làm Cô Hồng trốn tránh ta.”
“……” Triệu Phỉ Khanh không nghĩ tới, Ôn Cô Hồng một nam nhân nhìn qua rất bình thường kia, thế nhưng lại có tâm tư tinh tế mà lại dễ dàng bị thương tổn như vậy.
“Bất quá, ngươi biết không? Cô Hồng trốn tránh ta như vậy, lại làm ta dị thường cao hứng, bởi vì y càng trốn liền chứng minh y càng ta.” Trong giấy lát, biểu tình Tiêu Tư Trinh biến thành dị thường hưng phấn.
Triệu Phỉ Khanh đột nhiên nghĩ tới cái gì,“Cho nên, ngươi……”
“Đúng vậy, cho nên mỗi lần lúc ta tìm được y, ta mới có thể phá lệ kích động! Dù sao, nhân sinh của chúng ta rất dài, một tiểu nhạc điệm ngươi truy ta trốn không phải lại càng thêm vui sao? Phỉ Khanh, ngươi ngày đó nhìn thấy đúng không?”
Tiêu Tư Trinh biểu tình biến ngả ngớn, Triệu Phỉ Khanh bỗng nhiên ý thức được mãi đến lúc nãy mình vẫn còn bị đối phương đùa giỡn,“…………” Cô Hồng thế nhưng cùng một cái quái vật như vậy yêu nhau — y thật sự là cứu vớt thế nhân.(=)))
“Triệu Phỉ Khanh, ta nhìn ngươi cùng Cô Hồng đều phạm vào một tật xấu — ngươi đang tự ti. Lãnh Thanh không phải loại người thích loại trò trơi này như ta, không cần lãng phí thời gian của các ngươi.”
Tiêu Tư Trinh xoay người trở về lều trại, chỉ để lại Triệu Phỉ Khanh một mình đau khổ suy tư.
Lúc Lãnh Thanh xuống núi, ánh trăng cũng đã thức dậy.
Chỉ có Âu Dương Hàm Phương chờ hắn để cảm tạ, nghe nói Thu Thiều Vận nhân họa đắc phúc chẳng những băng cổ hoàn toàn giải mà võ công cũng khôi phục bảy thành, mà nguyên nhân Mạnh Anh Úy không ở trong này — Âu Dương Hàm Phương ho khan hai tiếng, nhìn Lãnh Thanh giải thích.
Lãnh Thanh mỉm cười, với đối phương cậu chỉ có thản nhiên ghen tị cùng nồng đậm hâm mộ……
Lúc về liều trại, thấy Triệu Phỉ Khanh đã nằm ở đó. Bất đắc dĩ thở dài, Lãnh Thanh cũng lên giường. Vốn là vì mình hoài tâm tính sỗ sàng muốn Triệu Phỉ Khanh ngủ cùng, hiện tại lại biến thành khổ hình tự ngược. Người âu yếm đang ngay bên cạnh, lại chỉ nhìn được mà động không được.
Lãnh Thanh vừa nằm xuống, Triệu Phỉ Khanh liền xoay người đè cậu xuống, Lãnh Thanh trong lòng cả kinh, tay thuận tiên chạm vào người Triệu Phỉ Khanh thế nhưng không có mặc quần áo.
“Tử, Tử Du……”
“Hôm nay vừa lúc chấm dứt bốn năm chi ước, sao nào? Ngươi không muốn, hay là đã yêu người khác?” Triệu Phỉ Khanh tựa đầu vào cổ Lãnh Thanh, thân thể còn không ngừng cọ xát cậu.
Lãnh Thanh lập tức đỏ mặt, nhưng vẫn cứng rắn buộc mình không chạm khong nhìn,“Ta…… Ta không muốn ngươi ủy khuất mình.”
“Ngươi còn lề mề như vậy nữa, ta sẽ thượng ngươi!” Triệu Phỉ Khanh hô to, nói thật, y còn chưa từng thượng nam nhân bao giờ.
Lãnh Thanh vừa nghe, nhanh chóng ngẩng đầu hôn môi Triệu Phỉ Khanh, xúc cảm mềm mại mà ngọt ngào cậu không biết đã khát vọng bao lâu.
“Kỹ thuật của ngươi quá tệ, nhưng là ‘Trong sạch’ của ngươi tuyệt đối đạt tiêu chuẩn.” Vừa hôn xong, Triệu Phỉ Khanh xấu xa cười.
Lãnh Thanh tự tôn bị thương tổn thật mạnh, hai tay bắt đầu ở vuốt ve người Triệu Phỉ Khanh,“Ta cho ngươi nhìn xem ta đến cùng có tệ như vậy không.” Môi cũng không cam lòng yếu thế ấn lên.
Triệu Phỉ Khanh thuận theo tựa vào lòng Lãnh Thanh, hưởng thụ sự ôn nhu của cậu. Hạ thân đau đớn — không nghĩ tới Lãnh Thanh gấp gáp như vậy.
“Chặt quá……” Vừa bỏ vào một ngón tay mà đã thế này, khó có thể tưởng tượng được lát nữa làm sao y thừa nhận nổi dục vọng của mình.
“Đứa ngốc, không cần cắm vào rồi bất động! Đau! Đau…… Ta lại không bảo ngươi chẳng phân nặng nhẹ như vậy!” Triệu Phỉ Khanh tức ch.ết, tiểu hài tử ch.ết bầm này kỹ thuật có cần tệ tới vậy không?
“……xin lỗi, xin lỗi, bởi vì ta căn bản không biết nên làm sao.” Lãnh Thanh phi thường thành khẩn giải thích.
“…………” Trên thực tế, Triệu Phỉ Khanh phi thường cao hứng Lãnh Thanh “Thuần khiết” như vậy, nhưng…… Cao hứng thì cao hứng, một hồi nữa người đau lại là mình a……
“Thật sự không được, Tử Du, ngươi ở trên đi.” Lãnh Thanh phi thường kiên định bắt đầu cởi nội y của mình.
Triệu Phỉ Khanh vốn đang muốn nói mình chỉ đạo, Lãnh Thanh thực tiễn, nhưng Lãnh Thanh thế nhưng nói mình muốn ở dưới. Nói thật, Triệu Phỉ Khanh thật có cảm giác lừa gạt tiểu hài tử thiện lương, nhưng…… Dù sao là là cậu tự mình đưa lên a.
Triệu Phỉ Khanh tặc tặc nở nụ cười — nhưng Lãnh Thanh đang cởi khố, nên không phát hiện……
Đè tay Lãnh Thanh đang cởi tiết khố, Triệu Phỉ Khanh đồng thời ngẩng đầu hôn lên môi cậu. Không phải chí là hôn lướt qua, mà là kịch liệt ʍút̼ lấy, liều mạng muốn đối phương cùng mình cộng vũ. Đầu lưỡi mềm mại luồng vào miệng Lãnh Thanh, Triệu Phỉ Khanh cơ hồ siết sao quấn lấy cậu.
“Ngô……” Cảm giác được nhũ đầu truyền đến đau đớn lẫn khoái cảm, Lãnh Thanh cúi đầu rên rỉ, nhưng khoang miệng như cũ bị Triệu Phỉ Khanh khống chế, những sợi nước bọt màu bạc không còn chỗ cất chứa bắt đầu chảy ra ngoài
KHi Triệu Phỉ Khanh cuối cùng buông tha cho đôi môi của Lãnh Thanh mà tiến công xuống xương quai xanh của cậu, đột nhiên không khí tràn vào, cơ hồ làm Lãnh Thanh khụ đến hôn mê.
Tay chân mềm yếu, Lãnh Thanh không nghĩ tới kỹ xảo yêu cao trào cũng đủ làm mình thoát lực.
“A! Tử Du, ngươi……” Lãnh Thanh khiếp sợ nâng thân thể lên, kéo đầu Triệu Phỉ Khanh đang giúp mình khẩu gia ra.
“Đau quá! Ngươi lại làm sao vậy?” Tóc bị nắm, Triệu Phỉ Khanh ăn đau ngẩng đầu.
“Ta……”
“Thanh Nhi, ngươi muốn ta làm gì ngươi bây giờ?” Triệu Phỉ Khanh thở dài, tựa vào cổ Lãnh Thanh, Lãnh Thanh thấy dục vọng đã bừng bừng phấn chấn của mình bị một lực lượng áp bách, hơi hơi phát đau.
“A!” Triệu Phỉ Khanh hét lên một tiếng, Lãnh Thanh mới phát hiện nguyên lai Triệu Phỉ Khanh ngạnh sinh sinh để mình xuyên vào.
“Thanh Nhi……” Khoái cảm cùng thống khổ truyền đến, Lãnh Thanh muốn lập tức tiến quân, nhưng nhìn thấy sắc mặt Triệu Phỉ Khanh đau đến trắng bệch lại thầm mắng mình vô dụng.
“Chờ một chút, chờ một chút thì tốt rồi……” Thống khổ hơi chút giảm bớt, Triệu Phỉ Khanh hôn môi Lãnh Thanh, nhẹ giọng nỉ non.
Hai người cuối cùng có thể kết hợp làm một……