Chương 15: Cứu giúp
“Bạch Sa Sa?”
An Ninh có phần không xác định hỏi.
Bây giờ cô ấy không phải là nên ở trường học sáng tác vẽ tranh tốt nghiệp sao? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Nói đến Bạch Sa Sa này, cùng An Ninh cũng có một chút quan hệ.
Thành phố A phát đạt hơn so thị xã, trường cao đẳng cũng nhiều hơn so với nơi ấy.
Cho nên, từ thành phố A đến thị xã đi học cũng không có nhiều người.
Đến lần này, cả khoa tranh sơn dầu chỉ có An Ninh cùng Bạch Sa Sa hai người đến thành phố A.
Hai người đều là những cô gái xinh đẹp, tự nhiên tất cả mọi người thích lấy hai người bọn họ ra mà so sánh.
Rõ ràng là chuyện cực kỳ nhàm chán, nhưng mà người chính là một loại động vật kỳ quái như vậy.
Từ từ, An Ninh liền nhận thấy được Bạch Sa Sa đối với cô tựa hồ thật sự có một tia địch ý.
Quan hệ của hai người đối địch rất rõ ràng mà nguyên nhân chính là La Lăng Thu.
Bạch Sa Sa là một rất mạnh mẽ, thực sự là một cô gái lấy mình làm trung tâm, cùng gia đình cô dạy dỗ có quan hệ rất lớn.
Theo lời các bạn học đồn đãi, cha của Bạch Sa Sa rất lợi hại, là một người ở thành phố A dậm chân một cái, là có thể khiến cho các tầng lớp nhân dân run rẩy.
Bất quá, cha của cô ấy cụ thể là ai, tất cả mọi người không biết.
Chính là chỗ thần bí này cảm thấy truyền thuyết càng tăng thêm độ tin cậy. Bạch Sa Sa từ lúc bắt đầu liền biểu hiện rất có hứng thú với La Lăng Thu, vẫn quấn ở bên cạnh anh làm này làm nọ, hết lần này tới lần khác La Lăng Thu hoàn toàn không đem cô Đại tiểu thư để vào trong mắt, một lòng một dạ cùng An Ninh đánh tiếng, khiến Bạch Sa Sa thật mất mặt, cho nên cô đem mũi dùi chỉ hướng về phía An Ninh là tên đầu sỏ gây nên.
Bạch Sa Sa so sánh khắp nơi cùng An Ninh, An Ninh lấy được học bổng đứng đầu của học viện, cô quyết chí cố gắng lấy học bổng đứng đầu của quốc gia; An Ninh được bầu là học sinh giỏi, cô liền được bầu thành ưu tú đoàn viên; Bức tranh của An Ninh được lưu lại ở trường học, cô ấy liền tổ chức cho mình một cái triển lãm tranh.
Nhưng thật ra, cho tới nay, đều là Bạch Sa Sa xem An Ninh như địch nhân lớn nhất của mình, có thể An Ninh chỉ lo vẽ tranh cùng đi làm kiếm tiền, cũng không có đem Bạch Sa Sa để vào trong mắt. “Ừ, chính là tôi, Bạch Sa Sa ! Nghe nói bạn thôi học, tại sao a?”
Bạch Sa Sa cảm giác mình còn không có hoàn toàn đánh bại An Ninh, tại sao cô ấy lại sớm thối lui khỏi chiến trường! “…… Trong nhà xảy ra chút việc.
Làm sao bạn ở chỗ này? Bây giờ không phải là bắt đầu vẽ tốt nghiệp sao?”
An Ninh nói sang chuyện khác. “Tôi thừa dịp tuần quý báu của ngày một tháng mười trở về, bây giờ trường học quản không quá nghiêm, tôi ở lại nhà hai ngày, đến trước khi ngày 1 tháng mười thì trở về là được.
Bạn sao lại xuất hiện ở nơi này?”
Bạch Sa Sa đánh giá An Ninh trên dưới một phen, nơi này cũng không phải là nơi người nào cũng có thể tùy tiện tiến vào, là hội viên câu lạc bộ, cô cũng là đi theo ba của mình mới có cơ hội tới nơi đây .
Nếu như cô nhớ không lầm lời của An Ninh thì điều kiện trong nhà cũng là một loại trở ngại… Lúc đi học thì ngày ngày đi làm làm ra tiền. “Tôi chờ người, cậu tới một mình?”
An Ninh bị ánh mắt của Bạch Sa Sa nhìn như vậy mồ hôi lạnh đều sắp chảy ra rồi.
Cô không hy vọng bạn học trước kia biết tình trạng bây giờ của cô, rất không hy vọng. “Làm sao có thể…… Vừa rồi tôi không có thẻ hội viên, tôi và ba của tôi cùng đi tìm một người.
Bạn đừng nói sang chuyện khác, mau nói cho tôi biết bạn làm thế nào mà tới được? Tại sao đột nhiên thôi học? Bạn có biết hay không, bạn xin nghỉ học không bao lâu Lăng Thu cũng thôi học. Tất cả mọi người nghĩ đến hai người cùng nhau bỏ trốn đi!”
Lời của Bạch Sa Sa giống như là sét đánh giữa trời giống như đem An Ninh đánh đến thương tích đầy mình.
Lăng Thu cũng thôi học, tại sao anh ấy đột nhiên xin nghỉ học? Một cái bằng hoạ sĩ là lý tưởng cùng mục tiêu làm người, làm sao có thể không giải thích được mà xin nghỉ học? Trừ phi…… Chuyện này cùng Chúc Nhan có liên quan.
Vừa lúc đó, một người đàn ông trung niên cao lớn đi tới. “Sa Sa, con không đi theo ba, ở chỗ này làm gì đó?”
Bạch Lễ Văn có chút bất mãn mà nhìn con gái nhà mình. “Con gặp được bạn học, tới đây chào hỏi.
Cha, đây là bạn học của con, An Ninh.
An Ninh, đây là cha tôi, bạn xem trên ti vi thì có thể gặp.”
Thần sắc Bạch Sa Sa hơi có chút đắc ý, dù sao ba nhà mình rất vinh quang. “ Chú Bạch khỏe!”
An Ninh có chút lảo đảo mà đứng lên, lễ phép lên tiếng chào hỏi.
Xem ra các bạn học nói rất đúng, ba của Bạch Sa Sa quả nhiên là một nhân vật không tồi.
Hơn nữa, nếu như cô nhớ không lầm, ở lúc nghi thức cắt băng, ông ấy đứng ở bên cạnh Chúc Nhan. Bạch Lễ Văn nghe con gái giới thiệu, mới không nhịn được mà nhìn cô gái đứng ở bên cạnh Bạch Sa Sa một chút, lại vội vàng nhìn, vậy mà để ông thấy được An Ninh người tâm phúc bên cạnh Chúc Nhan.
Bạch Lễ Văn nhất thời không biết làm sao, dưới đáy lòng lặng lẽ mừng thầm, chuyện này cuối cùng là có chút manh mối rồi. “Cha! Bạn học con chào hỏi cha đấy!”
Bạch Sa Sa bất mãn mà nhìn ba của mình. “An tiểu thư, cô mạnh khỏe, tôi là Bạch Lễ Văn, cha của Sa Sa.
Ngài đây là cùng đi với Nhan thiếu ?”
Bạch Lễ Văn vô ý thức mà tìm kiếm thân ảnh Chúc Nhan. Nghe được lời của Bạch Lễ Văn, An Ninh vốn là sắc mặt không tốt trở nên càng thêm khó coi, tâm tình thoáng cái té đáy cốc, chuyện của cô…… bị Bạch Sa Sa biết rồi…… Đã biết rồi, đã biết rồi, tất cả mọi người sẽ biết thôi…… “Nhan thiếu, thật là đúng dịp a, không nghĩ tới có thể ở nơi này gặp ngài!”
Bạch Lễ Văn nhìn sắc mặt An Ninh trong nháy mắt trở nên tái nhợt, trong lúc nhất thời cũng không biết mình đã nói sai cái gì.
Cũng may Chúc Nhan xuất hiện, không khí hòa hoãn một chút. “Sao sắc mặt kém như vậy?”
Chúc Nhan hướng Bạch Lễ Văn gật đầu một chút, trực tiếp đi qua ôm An Ninh vào trong ngực, nâng mặt của cô lên, đưa tay sờ sờ.
Ngay từ lúc Bạch Sa Sa đi qua cùng An Ninh chào hỏi, Tương Sinh vốn vẫn đi theo bên cạnh An Ninh lặng lẽ thối lui, đi báo cho Chúc Nhan.
Cho nên, Chúc Nhan mới có thể xuất hiện kịp thời như vậy. “Em không sao, có thể là có chút cảm mạo thôi!”
Biết rất rõ ràng Bạch Sa Sa ở bên cạnh nhìn mình, động tác An Ninh vô cùng cứng ngắc. “Bạch tiên sinh có chuyện gì sao?”
Chúc Nhan vỗ vỗ lưng An Ninh, ngẩng đầu nhìn hướng Bạch Lễ Văn bởi vì bị quên mà lộ ra vẻ có chút khó xử. “Con gái nói gặp bạn học, tới đây chào hỏi, nhưng chậm chạp chưa có trở về tìm tôi.
Tôi tới đây nhìn xem chuyện gì, không nghĩ tới có thể ở nơi này gặp được Nhan thiếu.”
Bạch Lễ Văn cố ý đem quan hệ Bạch Sa Sa cùng An Ninh nói ra lôi kéo làm quen.
Hôm nay chính là ông nhận được tin tức Chúc Nhan tới đây tiêu khiển, mới mang theo con gái tới.
Cũng có thể nói, thật ra là ông đặc biệt đến tìm Chúc Nhan.
Chúc Nhan cũng không phải là ai hẹn sẵn, cũng sẽ đồng ý gặp mặt.
Ông không thể làm gì khác hơn là ôm cây đợi thỏ, ở chỗ này chế tạo ra hiện tượng vô tình gặp gỡ. Bây giờ, không thể nghi ngờ, quan hệ Bạch Sa Sa cùng An Ninh ở trong tay của ông là lá bài chủ chốt. “Hôm nay thân thể cô ấy không được khỏe, tôi trước mang cô ấy trở về nghỉ ngơi.
Sau này có cơ hội lại hàn huyên.”
Chúc Nhan nhìn trạng thái Bạch Sa Sa vẫn bị vây hóa đá một chút, mang theo An Ninh rời đi. Về đến nhà, An Ninh lại bắt đầu phát sốt, ý thức mơ hồ, cùng tình huống lần trước giống nhau. Sa một đêm truyền dịch, tinh thần An Ninh hơi tỉnh. “Chúc Nhan, em cùng anh ấy không có gì, anh cho anh ấy một con đường sống đi!”
An Ninh nằm ở trên giường, nhìn mặt Chúc Nhan không chút thay đổi ngồi ở bên giường.
Nhưng mà Chúc Nhan nhìn cô như vậy, cái gì cũng không nói. “Anh ấy cùng chuyện này một chút quan hệ cũng không có.
Anh ấy và em không giống vậy, anh ấy có lý tưởng có hoài bão, hơn nữa tất cả giáo sư cũng yêu thích anh ấy như vậy, anh ấy nhất định có thể thành công.
Anh bỏ qua cho anh ấy đi, để anh ấy trở về trường học vẽ tranh thật tốt.
Anh ấy muốn trở thành hoạ sĩ lớn.”
Bởi vì liên quan tới cơn sốt, ý thức của An Ninh có chút hỗn độn, cô một lòng muốn giúp đỡ La Lăng Thu, nhưng mà cô lại không có nghĩ xin tha cho anh ấy như vậy, trong lòng Chúc Nhan sẽ như thế nào.
Nếu như giờ này khắc này An Ninh là thanh tĩnh, cô tuyệt đối sẽ không làm như vậy. “Em hãy dưỡng bệnh cho tốt, cái gì cũng đừng nghĩ.
Chờ em hết bệnh, anh dẫn em đi Mỹ quốc thăm em trai em.”
Chúc Nhan nằm xuống bên cạnh An Ninh, ở bên tai cô nhẹ nhàng mà nói. Nghe được Mỹ quốc cùng em trai, An Ninh liền cái gì cũng không nói. Tại sao cô có thể như vậy, mạng em trai vẫn còn trong tay của anh. An Ninh cảm giác mình rất vô dụng, rõ ràng đem mình tiến vào, miễn cưỡng cười vui mà hầu hạ Chúc Nhan, nhưng vẫn là cũng không cứu ai được. “Ai tôi cũng cứu không được…… Thật vô dụng……”
Lúc nửa đêm, nhiệt độ cơ thể An Ninh lần nữa nâng lên, bắt đầu nói mê sảng. Chúc Nhan nhìn An Ninh vẫn nhíu chặt chân mày lẩm bẩm tự nói, im lặng mà đi tới sân thượng. An Ninh bệnh, vẫn quay đi quay lại giằng co gần một tháng cũng không thấy tốt.
Cô vốn là không mập cơ hồ giờ gầy như que củi, vốn là gương mặt hơi có vẻ mượt mà cũng bị trũng xuống. Lúc mới bắt đầu, An Ninh vẫn thỉnh thoảng thỉnh cầu Chúc Nhan để La Lăng Thu trở về đi học, càng về sau, cô dứt khoát không mở miệng nói chuyện.
Nếu như không phải là còn cục cưng ở Mỹ quốc, ngay cả cơm cô cũng không muốn ăn.
Cô nghĩ không ra mình đến tột cùng tại sao sống trên thế giới này.
Cục cưng, đã là chống đở duy nhất của cô. “La Lăng Thu trở về trường học đi học rồi.”
Tối hôm đó, Chúc Nhan ở lúc An Ninh ăn cơm đột nhiên nói.