Chương 53: Yên lặng phản kháng!
Một chiếc xe màu đen nhanh chóng dừng lại trước cửa lớn của Nam gia, chú bảo vệ từ sáng sớm đã mở cổng lớn, thò đầu ra ngoài mong chờ chiếc xe này.
"A" Trên ghế lái, Dư Dương ngẩng đầu nhìn ánh mắt Nam Thế Dương ở trong kính, lập tức bị giật mình, "Nhị thiếu, cậu để tôi đến ở nhà của tiểu thư Đình Tâm sao?"
"Đúng! Tối nay phải đi, căn nhà kia có bốn phòng, anh hãy ở một phòng đi" Nói lại một lần nữa, quyết định này không hề thay đổi.
Nam Thế Dương cầm túi xách lên, vỗ vỗ ghế lái, "Anh hãy mau chóng đi mua giường, chăn mền cùng với bàn chải đánh răng, và đồ dùng hàng ngày, tới nhà Văn Đình Tâm ngủ lại một đêm. Đi nhanh đi!"
Mặc Dù đã khóa Cao Tài và Từ Kiến Bình ở trong phòng nhưng Nam Thế Dương vẫn không yên tâm.
Phải biết rằng, ngày đó hắn đón Văn Đình Tâm về, cả người cô đều là vết thương, nhất là bàn chân, đến giờ vẫn chưa khỏi.
Trải qua lần đó, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép Văn Đình Tâm lại ở cùng với hai người nguy hiểm kia một chỗ nữa, tuyệt đối không cho phép!
"Nhị thiếu, nhưng trách nhiệm của tôi là bảo vệ cậu" Quay đầu lại, Dư Dương cảm thấy không tình nguyện, "Nếu tôi đi rồi, buổi sáng và tối ai sẽ đưa cậu đi học chứ?"
"Từ giờ trở đi, nhiệm vụ của anh là bảo vệ Văn Đình Tâm, ở nhà, nhất định phải đi cùng cô ấy, bảo vệ cô ấy". Chuyện tới trường tôi có thể lo liệu, về sau anh đưa Văn Đình Tâm là được. Quan trọng nhất là nếu xảy ra chuyện gì không may phải nhanh chóng gọi cho tôi biết không?"
Lải nhải, lải nhải, Nam Thế Dương nghiêm túc dặn dò rất nhiều. Xem ra lần này đã quyết định xong xuôi.
Giao Văn Đình Tâm cho Dư Dương nhất định không phải là phương án tốt nhất trong lòng hắn, nhưng không còn cách nào khác, tạm thời cũng chỉ có thể làm như vậy.
"Nhị thiếu, như vậy không tốt lắm đâu. Ông chủ đã để tôi bảo vệ cậu..."
"Tôi để anh bảo vệ cô ấy! Anh nghe tôi hay nghe ông nội? Tôi nói cho anh biết, nếu như anh không phải người của tôi, về sau tôi cũng sẽ không cần dùng anh hiểu chưa?"
Sau câu nói này, Dư Dương không dám phản bác dù chỉ một câu, chỉ có thể gật đầu đồng ý. Nếu như hắn lại phản bác một câu, về sau cũng đừng mong đến việc theo bên cạnh nhị thiếu".
"Được, tôi xuống xe, anh hãy mau đi đi. Tôi nói cho anh biết, nếu Văn Đình Tâm mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ tính lên đầu anh đó hiểu chưa?" Vỗ cảnh cáo trên ghế, sau đó Nam Thế Dương mới hài lòng xuống xe.
Đi tới gần cửa, nhìn thấy phòng khách Nam gia vẫn còn thắp đèn. Đứng ở ngoài cửa biệt thự Nam Thế Dương cũng có thể đoán được ông nội đang ngồi chờ hắn ở phòng khách.
Tâm trạng không tốt, cơn tức ở trong đầu, làm cho Nam Thế Dương hôm nay chẳng muốn đi nịnh nọt ông nội.
Hít sâu hai tiếng, giơ tay kéo ống quần lên một chút, sau đó giơ chân đạp cửa nhanh chóng bước vào trong...
Ở trong phòng, ông cụ đang ngồi trên ghế sô pha, trên tay bưng ly trà an thần, khóe môi hơi mím lại, hai chân bắt chéo chờ thằng cháu không ngoan trở về.
Nào biết, ly trà vừa mới đưa lên miệng, đôi mắt đã trông thấy một bóng người, vừa nhìn thấy đã "Phụt" một tiếng, ngụm trà bị phun ra ngoài.
"Thằng nhóc thối" Không kịp lau miệng, ông cụ đã chạy đến bên cầu thang tức giận hét lớn, "Mau đứng lại cho ông nội".
Động tác của kẻ xấu kia quá nhanh, trả lời ông chỉ là cái bóng không ngừng biến mất trên cầu thang.
"Ông chủ" ở một bên người giúp việc đưa chiếc khăn lông lên. Ông cụ hung dữ với lấy sau đó trừng mắt một cái, "Làm ăn kiểu gì vậy! Cũng không biết đường bắt lấy thằng nhóc thối kia!"
Bị ông chủ trừng một cái, người giúp việc căng thẳng lui về phía sau, "Ông chủ, nhưng, ông không ra lệnh bắt nhị thiếu lại".
"Đúng vậy, tôi không nói!" Lau khô miệng, trả khăn lông lại.
Người giúp việc nhanh chóng nhận lấy khăn lông, không nghĩ tới, ông chủ đưa tay gõ trên trán "Chát chát chát" từng cái, cùng với tiếng thở phì phì.
"Tôi không ra lệnh, cậu sẽ không biết à! Này muốn cậu làm gì cậu mới làm à? Nhàm chán ở chỗ này đợi cả buổi tối, để nhìn thằng nhóc kia chạy Marathon trước mắt tôi hay sao?"
Đánh ngày càng nhiều, người giúp việc kia muốn trốn cũng không dám trốn, cố gắng chịu đựng ông chủ xả giận!
Một lát sau, ông cụ mới thu tay lại, hừ lạnh, "Đúng là đồ bỏ đi, giống với thằng nhóc thối kia".
Bị ông chủ đánh một trận, người giúp việc nửa câu cũng không sám nói, chỉ lui về phía sau hai bước, đứng yên.
"Lên lầu, tôi muốn tìm thằng nhóc thối kia nói chuyện một chút". Giơ tay lên, cầm lấy quải trượng người giúp việc đưa qua, sau đó đúng dậy.
Bước chân mạnh mẽ bước lên lầu, sau lưng ông không dưới tám người làm đi theo. Còn có hai vệ sỹ cao cấp, mười phần trận thế này lại không thể trợ giúp cho ông cái gì cả.
Ở trên lầu, Nam Thế Dương về đến phòng đã nhanh chóng khóa cửa lại, chui đầu vào trong chăn, quấn mấy vòng, buồn bực ngủ say.
Hắn biết rõ ông nội chắc chắn sẽ tìm tới cho nên lúc này hắn nhất định phải bày ra thái độ của mình.
Quả nhiên, khi hắn mới nằm không được một lát, ngoài cửa đã truyền vào tiếng của ông nội, "Gõ cửa đi".
"Cạch cạch" vài cái, bên trong không hề đáp lại tiếng gõ cửa đó.
"Gõ lại, nhất định là giả bộ ngủ" Một tiếng ra lệnh, âm thanh "cộc cộc" lại vang lên, lần này kéo dài một lúc, vẫn không có dấu hiệu mở cửa.
"Thằng nhóc thối!" Bực bội nói một câu, ông cụ vung tay lên, "Đi tìm chìa khóa mở cửa".
"Vâng ông chủ"
Sau khi lên tiếng, không đầy một lát người giúp việc đã mang chìa khóa tới, "cạch cạch" âm thanh mở khóa vang lên, ở trong phòng Nam Thế Dương quấn chặt chăn mền vào người.
"Aiz, thằng nhóc thối, đây là chiêu gì vậy. Mày cho rằng mày trốn ở bên trong ông nội sẽ không trách chuyện buổi tối mày không đi xem mặt sao? Mày nghĩ cũng thật tốt nhỉ!" Nói lảm nhảm vài câu, ông cụ đi tới cuối giường dừng lại.
Trên giường lớn, Nam Thế Dương co thành một cục, cũng không động đậy, hoàn toàn không để ý đến lời của ông cụ.
"Thằng nhóc thối" Đạp đạp lên chỗ nhô lên của chăn mền, lông mày ông cụ nhíu chặt, "Mày đứng lên cho ông nội nói chuyện".
Không biết làm thế nào, Nam Thế Dương vẫn không có chút phản ứng.
"Thằng nhóc thối, mày biết hôm nay mày không đi gặp Cao tiểu thư làm ông nội mất mặt biết bao nhiêu không? Người ta gọi tới nói cô bé ấy đợi cả buổi tối, đến cả cái bóng của mày cũng không gặp".
Giơ quải trượng lên, đập lên chăn một cái, ông cụ không nhịn được nói, "Mày đừng có giả ch.ết, tối mai ông nội cho mày hẹn một người khác, thời gian cũng như vậy, mày nhất định phải đi biết chưa?"
Không trả lời ông, Nam Thế Dương vẫn ngủ như người ch.ết...
"Đừng giả bộ, không phải là tức giận ông nội sao. Có trách ta gọi cha mẹ con bé nghèo hèn kia đến không?" Thấy hắn không hề có động tĩnh gì, ông cụ tiếp tục nói, "Mày nên biết, ông nội là giúp mày. Mày nói mày phải có trách nhiệm với con nhỏ đó, nhưng ý nghĩ đó là sai biết không".
"Cha mẹ con nhỏ đó còn ở đây, bất kể là về mặt pháp luật hay tình thân đều không tới lượt mày chịu trách nhiệm. Ông nội nói cho mày biết, mày không cần thiết phải đối tốt với nó. Trong lòng nó đầy rẫy âm mưu, ông nội đã nhìn ra". Lúc nói câu này, ông cụ đánh vào hắn hai cái, vô cùng tức giận.
"Thằng nhóc thối" Bực bội kêu một tiếng, ông cụ cảm thấy lời đó quá nặng, lại nhanh chóng đổi thành nhẹ nhàng khuyên giải, "Con xem con lớn như vậy cũng chưa từng thân thiết với cô gái nào, con bé Nam giao kia cứu con, con sẽ thấy cô ta rất tốt, thậm chí là thích cô ta. Nhưng tất cả là tại vì con quá nhỉ, cũng không hiểu nhiều".
"Ông nội sắp xếp cho con mấy cô gái cũng không phải là vì thân cận, mà chỉ là hy vọng con có thể tiếp xúc nhiều một chút trên phương diện này, ít nhất trong lòng cũng hiểu một chút về phụ nữ. Đến lúc đó, con sẽ biết, cô gái nam giao nghèo hèn kia thực chất là một đứa chả ra sao".
Nói không ngừng nghỉ một hồi lâu, đêm nay nhìn ông cụ vô cùng kiên nhẫn, chỉ tiếc người trên giường chẳng phán ứng lấy một chút.
Không đầy một lát, ông cụ tức giận lên tới tận óc...
"Xem ra trái tim con là sắt, được, vậy ông nội cũng nói cho con biết trước một tin xấu".
"Con muốn cùng con nhỏ đó ở một chỗ, hai người muốn yêu đương, ông nội có thể mặc kệ, nhưng con không thể mang một phân tiền của ông nội đi! Không thể mang một đồ vật đi! Hiểu chưa?"
Mỗi một người đàn ông sẽ có một thời phản nghịch tuổi thanh xuân, nhìn Nam Thế Dương trong bộ dạng này, ông cụ cũng biết giai đoạn này đã tới.
Vậy hãy nhìn hắn nghèo một thời gian, xem còn có thể kiên trì hay không!