Chương 53: Tuyển hậu (2)
“Thú vị! Thú vị! không nghĩ tới kỹ thuật diễn kỹ (đại loại là diễn kịch, hát ca kịch, ca hát nhảy múa…) của các vị đại nhân đúng là khiến cho tiểu nữ tử ta đây mở rộng tầm mắt.”
Đang trong lúc các vị đại thần đương triều hết sức thổi phồng lẫn nhau, bên ngoài điện Dưỡng Tâm truyền tới một giọng nữ nũng nịu, mọi người theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy cách ăn mặc khác loại vĩnh viễn cũng chỉ có thể là Mộ Cẩm Cẩm đang dựa vào cánh cửa hai tay ôm trước ngực bộ dáng bất cần đời.
Sau khi nhìn thấy nàng, chúng đại thần không khỏi nhíu mày,” Nguyên lai là Cẩm phi nương nương không gì không làm được a, mấy ngày không thấy, hành động cử chỉ của Cẩm phi nương nương đúng là quá lời, chúng vi thần thật không dám nhận.” Vừa nhìn thấy nàng, Chu Bách Xuyên đáy lòng liền ôm một bụng lửa giận, lần trước con nha đầu ch.ết tiệt kia làm hại nữ nhi bảo bối của hắn bị té ngã vỡ đầu, đối với việc này, hoàng thượng chẳng những không truy xét, ngược lại còn mặc nàng tùy ý hồ nháo.
“Thế nào là quá lời, có bất quá cũng là do Chu đại nhân tâm tư kín đáo a, cùng các trọng thần trên dưới trong triều dắt tay nhau tới khuyên giám hoàng thượng cưới nữ nhi nhà mình về làm hoàng hậu, loại tâm tư này, người nào đi đường này đều chẳng biết, nhưng Chu đại nhân thì vẫn hết lần này tới lần khác còn đánh trống khua vang ‘Ta không quan tâm, ta không cần’ ngụy trang để diễn tả đức tính khiêm nhường của mình, muốn làm quốc cữu gia thì Chu đại nhân cứ việc nói thẳng ra, có lẽ hoàng thượng thật sẽ nhận định nữ nhi bảo bối xinh đẹp cùng tâm kế không ai so sánh được của ngài, thành toàn cho tâm nguyện nhiều năm chưa thành này của Chu đại nhân ngài.”
Lời này vừa nói, khiến cho Chu Bách Xuyên một bụng tức giận quay người lại phía Tây Môn Liệt Phong:” Hoàng thượng, Cẩm phi nương nương thật rất to gan, ngay cả điện Dưỡng Tâm mà cũng tùy tiện xông vào, ngài nếu không phạt nàng tội khi quân, sợ rằng trên dưới hoàng cung ngày sau sẽ không cách nào thuần phục quyền uy của hoàng thượng…”
“Uy, Chu lão đầu, bổn cung không phải là xông vào, mà là quan minh chính đại đi vào.” Nguyệt quý phi là người đàn bà đã rất chán không nghĩ tới Chu Bách Xuyên phụ thân thân sinh của nàng so sánh với nữ nhi của mình còn chán hơn.
“Lớn mật, thân là một nữ tử, ngươi nên ở lại trong hậu cung làm tốt bổn phận của chính mình, nam tử đương triều thảo luận chính sự, ngươi lại dám ngang nhiên xông vào, như vậy phạm vào tội gì?”
“Ý chu đại nhân nói, nữ tử không tài mới chính là đức rồi?”
“Hừ! Đó là bổn phận từ xưa đến nay của nữ tử.”
“Hiển nhiên Chu đại nhân đem địa vị của nữ nhân dừng ở vị trí hạ đẳng rồi, thật không biết mẫu thân hoặc lão bà của Chu đại nhân tại Chu gia có phải hay không tất cả cũng đều bị nhốt trong địa lao ngày ngày ở trong bốn khung gỗ ăn ổ bánh ngô.”
“Ngươi…” Chu Bách Xuyên thiếu chút nữa thì bị làm cho tức đến mất hết cả hình tượng,” Hoàng thượng…”
Tây Môn Liệt Phong ngồi trên chánh điện không khỏi len lén mà nở nụ cười, không nghĩ đến Mộ Cẩm Cẩm này thật đúng là điêu ngoa đến mức làm người ta đau đầu, mặc dù hắn cho tới bây giờ đều không có nghĩ đến chuyện lập hậu, nhưng Chu Bách Xuyên mới vừa lại muốn nữ nhi mình được lên làm hậu, từ bản năng dưới đáy lòng hắn thấy ghét quyết định như vậy, chẳng qua là không đợi hắn phản đối, thì Mộ Cẩm Cẩm không sợ trời không sợ đất này đã nhảy ra giúp hắn giải vây.