Chương 13: Tiên Thiên
Hỏa Linh thảo, mỗi khi tăng một cấp, đều sẽ bốc lên một ánh lửa yếu ớt.
Hỏa Linh thảo thành thục là cần qua ba cấp, cực hạn là năm cấp, lúc đó nó sẽ nắm giữ Hỏa thuộc tính khá mạnh, có thể làm chủ dược luyện đan.
Nhưng đối với Giang Tả mà nói, Hỏa Linh thảo là một trong ngũ hành, hắn lại vừa hay cần gom Ngũ Hành chi lực, Hỏa Linh thảo là một lựa chọn tốt.
Hơn nữa, Hỏa Linh thảo này đã phát sáng một lần, nói cách khác tối đa hai kỳ nữa là nó thành thục.
Chỉ cần bồi dưỡng một tháng, là có thể thành thuốc.
Người kia lẳng lặng đứng, có vẻ không chịu đi.
- Gốc cỏ này bao tiền?
Giang Tả hỏi.
Người trung niên kia sửng sốt:
- Ngài, ngài muốn mua?
Giang Tả gật đầu:
- Ra giá đi, đề nghị chú ra giá cao một chút.
Trung niên đại thúc đưa hai ngón tay:
- Hai, hai ngàn.
Giang Tả cau mày.
- Không được thì, một ngàn rưỡi, một ngàn rưỡi cũng được. Nếu không được nữa thì một ngàn cũng không thành vấn đề.
Thấy Giang Tả lần nữa cau mày, hắn lại lần nữa hạ giá.
Giang Tả thở dài, nếu không biết thì không sao, nhưng hắn biết giá trị của gốc thảo dược này, cho nên có chút không nỡ.
- Tôi chuyển cho chú!
Trung niên kia vui mừng:
- Ngài chuyển qua ví điện tử sao? Cái này tôi không có, chuyển qua ngân hàng được không?
Bây giờ cơ bản hiếm có người mang theo nhiều tiền mặt, cho nên chỉ có thể lấy qua tài khoản ngân hàng, hơn nữa còn phòng trường hợp tiền giả nữa.
Giang Tả gật đầu, sau đó trung niên mới cầm thẻ ngân hàng đưa cho Giang Tả xem.
Giang Tả không chút do dự chuyển tiền.
- Được rồi, đem gốc cỏ này đưa tôi đi.
- Cảm ơn, cảm ơn.
Người trung niên không chút do dự, trực tiếp chuyển gốc cỏ cho Giang Tả.
Giang Tả nhìn xem, gốc rễ còn rất tốt, có thể trồng tiếp được.
Cầm Hỏa Linh thảo, Giang Tả liền đi mua thuốc mà hắn cần.
Lúc này người trung niên kia vẫn cầm chặt điện thoại, hắn chờ tin nhắn, chỉ cần tiền tới tài khoản là có thể nhận được tin nhắn.
Không bao lâu, tiền liền tới tài khoản.
Chẳng qua hắn vừa nhìn một cái, lập tức ngẩn người.
Ông chú trung niên ngẩn người hồi lâu, chờ lúc lấy lại tinh thần, người mua gốc cỏ kia đã đi.
Hắn nhìn điện thoại, vẫn có chút hoảng hốt.
Hắn biết chữ, càng biết đọc số.
Người kia, không phải chuyển cho hắn một ngàn, mà là chuyển hai trăm ngàn.
Là hai trăm ngàn…
Con gái của hắn được cứu rồi, được cứu rồi.
Lấy lại tinh thần, trực tiếp quỳ xuống.
Trong miệng lẩm bẩm:
- Cảm ơn, cảm ơn!
Hai trăm ngàn, Giang Tả không chuyển nhầm, cũng không phải thương hại đối phương. Mà là gốc Hỏa Linh thảo này thực đáng giá đó, bất luận người kia cần tiền làm gì, không quan trọng, bởi hắn mua được Hỏa Linh thảo, không thiệt thòi.
Vừa mới trở về, đem Hỏa Linh thảo trồng xuống, hắn lại thấy điện thoại rung lên.
Bỏ ra xem, phát hiện lại có người nhắc tới hắn.
Liễu Y Y:
- @Phá Hiểu đại lão, anh lại nổi danh!
Xích Huyết Đồng Tử lập tức hỏi:
- Thế nào? Chuyện giải quyết xong chỗ Trần gia đã truyền đi rồi sao?
Lục Nguyệt Tuyết gửi một sticker khiếp sợ:
- Cái gì, đã giải quyết rồi? Không phải mới đi không bao lâu sao? Ma Tu Mặc Ngôn đâu?
“Ma Tu Mặc Ngôn gia nhập nhóm”
Lục Nguyệt Tuyết: “…”
Trần Ức: “…”
Tiêu Tiểu Mặc: “…”
Biên Hải Đao Khách: “…”
Ma Tu Mặc Ngôn:
- Sao, xem thường Ma tu?
Lục Nguyệt Tuyết:
- @Xích Huyết Đồng Tử, cậu bị bắt sao?
Xích Huyết Đồng Tử gửi một icon bất đắc dĩ:
- Cô nương này cứ theo tôi, tôi không thể làm gì khác!
Lục Nguyệt Tuyết gửi một icon hóa đá:
- Cô nương? Cậu chắc chắn không sai chứ?
Xích Huyết Đồng Tử:
- Không có!
Ma Tu Mặc Ngôn gửi một sticker nghịch ngợm:
- Sao? Tôi không thể là con gái sao?
Lục Nguyệt Tuyết trực tiếp lật bàn:
- Tại sao trong tình báo của tôi, Mặc Ngôn là nam?
Phá Hiểu:
- Khả năng là nửa đường biến tính, tôi từng thấy qua bí pháp này.
Ma Tu Mặc Ngôn: “…”
- Tôi trời sinh đã thế.
Liễu Y Y gửi icon suỵt:
- Có thể để người ta nói hết lời không?
Biên Hải Đao Khách:
- Đúng vậy, YY tiên tử vừa rồi nói Phá Hiểu đạo hữu nổi danh, có phải là vì lại hoàn thành ủy thác không?
Tiêu Tiểu Mặc:
- Không phải, chúng tôi ở công ty nghe được một truyền thuyết.
Lục Nguyệt Tuyết:
- Truyền thuyết? Công ty có việc gì vậy?
Liễu Y Y:
- Vừa rồi nghe nói, sớm nay có một người tham gia khảo hạch tu vi, là khảo hạch 1.1.
Lục Nguyệt Tuyết:
- Sau đó thì sao?
Liễu Y Y:
- Sau đó, người kia bón hành cho giám khảo 1.5, nghe nói vị giám khảo gia đến giờ còn chưa tỉnh thần, trong mắt đầu sự sợ hãi.
Xích Huyết Đồng Tử gửi một icon kinh ngạc:
- Đùa sao? 1.5 với 1.1 cách quá xa, bón hành thì cũng thôi, còn để lại bóng ma trong lòng, có phải là nói quá hay không?
Biên Hải Đao Khách:
- Người YY tiên tử nói là ai? Không phải là…
Liễu Y Y:
- Không sai, chính là Phá Hiểu đại lão, có người tận mắt nhìn thấy.
Xích Huyết Đồng Tử khiếp sợ:
- Cô nói như thế, tôi đột nhiên thấy có khả năng.
Ma Tu Mặc Ngôn:
- Khả năng cực lớn, nếu không hắn sao lợi hại vậy.
Lưu Vũ:
- Tôi 1.3 cũng bị ngược, 1.5 chắc khó hơn chút thôi.
Tiêu Tiểu Mặc:
- Bớt bớt đi, đừng có tự làm mất mặt. @Phá Hiểu đại lão, thật là anh sao?
Nhìn những người này thảo luận, Giang Tả không khỏi cau mày, 1.5 thôi mà, cần cường điệu vậy sao?
Sau đó Giang Tả trả lời:
- 1.5 thôi, không phải rất yếu sao?
Bhdkk:
- Dám hỏi tu vi thực của đạo hữu là?
Phá Hiểu:
- 1.1
Cả đám an tĩnh.
Giang Tả nhún vai, không thèm đếm xỉa tới đám người này, để điện thoại qua một bên, bận rộn làm việc.
Lần này hắn mua hết bảy trăm ngàn còn lại.
Tối nay hẳn có thể tăng lên 1.2.
Tu luyện đúng là tốn tiền a, hai ngày tốn hơn một triệu.
Không làm ủy thác, thực không biết năm nào tháng nào mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
…
Tập đoàn Thiên Hòa.
- Sêó, vị Tả ca kia có phải quá nghịch thiên không?
Lưu Vũ hỏi Tiêu Tiểu Mặc.
Tiêu Tiểu Mặc tức giận nói:
- Không nghịch thiên, có thể một tay đánh ngất cậu sao?
Trần Ức:
- Sếp, có hứng thú làm Tiểu Tam không?
Phanh, Trần Ức trực tiếp bị gậy bóng chày đập bể đầu.
Tiêu Tiểu Mặc nói:
- Bên hậu cần truyền tin quá nhanh, sợ là có người muốn chỉnh hắn.
Trần Ức khinh thường:
- Sếp, Tả ca không phải người thường, chỉ từ hai ngày này có thể thấy được, người nào muốn chỉnh hắn, sớm muốn cũng bị chỉnh lại. Có điều, người trong công ty cũng không phải kẻ ngu, bọn họ sẽ không gây phiền toái với Tả ca chứ?
- 1.1 đánh bại 1.5, cậu nói trong này mà không có bí mật, người khác tin không?
- Sếp, hay là Tả ca có pháp bảo? Hơn nữa còn không phải pháp bảo bình thường nữa!? Là ngón tay vàng trong truyền thuyết?
Tiêu Tiểu Mặc lắc đầu:
- Không phải tôi cảm thấy, mà là rất nhiều người cảm thấy như vậy, kiểu gì cũng sẽ có người âm thầm hạ thủ. Bây giờ không ai biết Giang Tả là Phá Hiểu, tóm lại, bảo mật, tướng mạo cũng không được truyền đi. Trừ phi hắn tự mình để cho người khác biết, nếu không không để lộ ra ngoài.
- Đã hiểu.
------