Chương 30: Đa Linh Khuyển
Giang Tả nhìn qua Khương Nhiên, hắn không rõ vị chủ quản này tìm hắn làm gì, nhưng hẳn không phải chuyện nhỏ.
Nghĩ một chút, Giang Tả đứng dậy theo Khương Nhiên rời đi.
- Người này là ai? Sao chủ quản lại tự tới mời hắn đi, chắc là có chuyện tốt?
- Không biết, có điều tu vi mới chỉ 1.2, không biết tìm tu vi thấp như thế để làm gì?
Giang Tả không để ý bất luận kẻ nào, chỉ theo Khương Nhiên vào văn phòng.
Giang Tả hỏi:
- Chủ quản tìm tôi có việc?
Khương Nhiên ngồi xuống, ra hiệu mời Giang Tả ngồi.
- Theo tôi nghe nói, trong Nhất giai thì thực lực cậu cũng không tồi. Tôi muốn mời cậu tham gia ủy thác vào bí cảnh kia.
Giang Tả từ chối thẳng:
- Tôi không có thời gian.
- Đó là do cậu còn chưa biết bí cảnh này là gì thôi. Bên trong có vô số cơ duyên, chỉ cần may mắn…
Khương Nhiên khuyên.
Giang Tả vẫn lắc đầu:
- Tôi không cần cơ duyên!
Khương Nhiên cau mày, sau đó nói:
- Bây giờ cậu chừng hai mươi tuổi hả? Cậu cảm thấy, với tu vi hiện tại của cậu, có thể đi được tới đâu? Nhị giai, hay Tam giai? Đường tương lai của cậu không nhiều, không có cơ duyên tạo hóa thì dù là thiên tài cũng khó thể đi xa. Cậu thì sao? Một khi bỏ qua cơ hội, đó chính là lỡ cả đời, tu sĩ có ai mà không phải đi ngược gió? Trong bí cảnh đúng là sẽ có nguy hiểm, nhưng nguy hiểm cũng kèm kỳ ngộ, phú quý hiểm trung cầu, không có một trái tim liều mạng, khó mà đi được xa.
Giang Tả cau mày, chủ quản này khuyên nhiệt tình như vậy, càng khiến hắn hoài nghi bí cảnh kia.
Không phải là có âm mưu gì chứ?
Có điều Giang Tả cũng không thèm để ý, dù sao hắn cũng không đi.
- Nếu chủ quản không còn việc khác, vậy tôi đi trước.
Nói xong, Giang Tả quay người đi.
Khương Nhiên nhìn Giang Tả đi, lắc đầu:
- Nhát gan? Xem ra chẳng qua chỉ là may mắn có pháp bảo nào đó thôi. Vốn định coi trọng mà khảo nghiệm một chút, xem ra chỉ có thể bỏ qua.
Giang Tả đi ra liền nhận được điện thoại của bên chuyển phát, nói là bản thân xuống nhận hàng.
Cho nên Giang Tả chỉ có thể xuống lầu, Tập đoàn Thiên Hòa có một nơi chuyên dùng để nhận chuyển phát.
Lúc Giang Tả vừa tới đó, hắn đã thấy ba người đứng cạnh một cái rương.
Một cái rương khá lớn, số Linh dược mà hắn cần không nhiều, sao lại cần rương lớn thế?
Thấy Giang Tả đi tới, một người mặc âu phục lão luyện đi tới phá Giang Tả:
- Xin hỏi là Tây Môn tiểu thư sao?
Giang Tả sững sờ, lắc đầu.
Người mặc âu phục kia lễ phép:
- Vậy thật xin lỗi, món đồ này không phải của tiên sinh.
Giang Tả quay nguiời đi, sau đó nhìn qua một người giao hàng khác, người này cầm một cái túi rất bình thường.
Thấy Giang Tả đi tới, hắn cũng lễ phép hỏi:
- Là Phá tiên sinh?
Giang Tả xạm mặt lại, sau đó hỏi:
- Xích Huyết Đồng Tử gửi tới?
Người giao hàng nhìn qua cái túi, gật đầu, đúng.
Giang Tả nhanh chóng ký nhận chuyển phát.
Bây giờ hắn muốn lập tức rời đi, dù là cái mặt già của hắn thật dày, nhưng cũng biết ngại.
Chẳng qua còn chưa đi được hai bước, Tây Môn Linh Lung đã xuất hiện, cô cũng nhìn thấy Giang Tả, hiếu kỳ nói:
- Phá Hiểu? Sao anh cũng ở đây?
Sau đó lo lắng nói:
- Không phải anh có ý đồ với sủng vật của tôi chứ?
Giang Tả liếc một cái, hiện hắn mới nghĩ ra, người kia chờ Tây Môn tiểu thư, hẳn là chỉ Tây Môn Linh Lung.
Giang Tả không để ý tới đối phương, chẳng qua vừa mới đi, cái rương bỗng truyền ra một tiếng rên rỉ, thực giống như cái gì đó rên rỉ trước khi ch.ết.
Người mặc âu phục kia lập tức bị dọa giật mình, thứ trong này rất quý, nếu nó mà ch.ết, vậy bọn họ xác định hít khí mà sống qua ngày rồi.
Tây Môn Linh Lung cũng bị dọa giật mình, lập tức nói:
- Mau, mau mở ra, Kỳ Kỳ của tôi sắp ch.ết ngạt rồi.
Giang Tả cũng không định rời đi nữa, âm thanh vừa rồi rất quen thuộc, nếu hắn nhớ không lầm, hẳn là một con chó.
Hơn nữa còn là một con chó rất đặc thù, tên nó là Đa Linh khuyển, ưu điểm duy nhất của nó là cái mũi tầm bảo.
Tây Môn Linh Lung đem nó lại đây, hẳn là chuẩn bị tham gia bí cảnh.
Cái rương mở ra, là một con chó trắng lớn, thần sắc nó đầy vẻ uể oải, khiến người cảm thấy như nó đang cố kéo dài hơi tàn.
Tây Môn Linh Lung lập tức tiến tới, sau đó kiểm tr.a Kỳ Kỳ, lập tức kinh hô:
- Tại sao lại thế này? Khí tức toàn thân rối loạn vậy? Kỳ Kỳ, ngươi bị thương sao?
Người mặc âu phục lập tức giải thích:
- Tây Môn tiểu thư, chúng tôi làm theo quy trình chính xác, nửa đường tuyệt không có bất luận điểm nào ngoài ý muốn phát sinh, chuyện này không quan hệ với chúng tôi.
Nếu thực đổ cho bọn họ, bọn họ thực không bồi thường nổi.
Có điều Tây Môn Linh Lung cũng không có thời gian quản đám người này, cô còn muốn gọi Nha Nha ra xem một chút.
Giang Tả vỗ vai người đàn ông mặc âu phục, ra hiệu hắn tránh ra.
Người đàn ông mặc âu phục cảm kích nhìn Giang Tả, hắn cảm thấy Giang Tả tới là để giúp hắn.
Sau đó Giang Tả nói:
- Bớt đau buồn đi, ch.ết thì ch.ết, đem hầm đi, thịt Đa Linh khuyển ăn rất ngon.
Tây Môn Linh Lung căm tức nhìn Giang Tả:
- Anh phát điên rồi sao?!
Giang Tả nhìn qua Kỳ Kỳ, nói tiếp:
- Muốn trị cho nó sao?
- Anh có cách?
- Có, bất quá phải nói trước. Thịt Đa Linh khuyển đúng là ngon, tôi có thể giúp nó sống tiếp, với điều kiện, tôi muốn một cái chân chó.
- Cái này không được!
Giang Tả khoan thai nói:
- Thật sao? Ba phút, trong ba phút mà không cứu, nó nhất định sẽ ch.ết. Tôi cho cô ba mươi giây cân nhắc.
Lại là câu này, Tây Môn Linh Lung cảm thấy Giang Tả không nói đùa, người này thực ép người khác chọn như vậy.
Có lúc, người này thực đúng là ác ma.
- Mười, chín, tám…
Giang Tả bắt đầu đếm ngược.
Tây Môn Linh Lung đầy xoắn xuýt, cô có chút không quyết được:
- Hay là, hay là tôi mời anh ăn, tôi…
- Ba…
Nghe được tới số ba, Tây Môn Linh Lung lập tức la lên:
- Tôi đồng ý, tôi đồng ý, cầu anh cứu Kỳ Kỳ.
“Gâu!!!”
Trong chớp mắt, con chó kia đứng lên, tinh thần phấn chấn khiến người không nhìn ra được khiếm khuyết nào.
Tây Môn Linh Lung kinh ngạc, đã chữa xong rồi sao?
Giang Tả không chút biểu tình nhìn con chó kia:
- Được rồi, một cái chân chó của ngươi là của ta.
“Gâu gâu gâu!!!”
Đa Linh khuyển điên cuồng sủa với Giang Tả, như đang nói đừng có mơ.
Lúc này Tây Môn Linh Lung cũng nói:
- Kỳ Kỳ, bị cà nhắc mà thôi, dù sao cũng là hắn cứu ngươi.
“Gâu? Gâu gâu?”
Kỳ Kỳ không ngừng lắc đầu sủa, tựa như đang nói, không phải, không phải vậy.
Giang Tả khẽ mỉm cười, trong tay chợt xuất hiện một thanh kiếm, đi về phía Đa Linh khuyển, nhàn nhạt nói:
- Không cần khẩn trương, ta biết thể chất Đa Linh khuyển các ngươi rất tốt, mà chủ ngươi cũng có bản lĩnh chưa thương cho động vật, một cái chân mà thôi, một hai năm là có thể khôi phục. Thấy chủ ngươi thương ngươi như vậy, hẳn chỉ mất chừng mười mấy tháng. Chạy vô dụng!
Con chó kia muốn chạy, nhưng Giang Tả lại nhanh hơn, sau đó trực tiếp huy kiếm.
“Gâu! Oẳng oẳng!”
Lần này là rên thật, vô cùng thê thảm.
Lúc trước, là giả, Giang Tả biết đám Đa Linh khuyển này có một năng lực, đó là giả bệnh và giả ch.ết.
Nếu khi tức Đa Linh khuyển mà rối loạn, phân nửa là giả bộ, dọa một cái là được.
Nếu còn không được, vậy là bệnh thật, cho nên cũng có thể ăn thịt.
---------