Chương 64: Để Tôi Kết Luận
Sau đó, đám người tới một quán cà phê, Giang Tả định ở đây đợi Lưu quản sự tới.
Sau khi ngồi xuống, Giang Tả mới để Hồng Thự lên bàn, cắt cho nó một miếng lê, Hồng Thự cũng không khách khí, chỉ cần có ăn, nó sẽ không bỏ qua.
Sau đó, Giang Tả lại kiểm tr.a lại túi trữ vật, hắn cần xác định thứ gây ra cộng hưởng lúc nãy.
Kiểm tr.a một hồi, sự chú ý của Giang Tả liền đặt tới Linh bài.
Linh bài cũng chính là linh vị, thứ hắn đang cầm, là linh vị của Tần Vũ vương.
Giang Tả có thể xác định, vị Tần Vũ vương này không phải Tần Vũ vương trong lịch sử, người này phải là nhân vật từ thời Viễn Cổ.
Tuyệt đối không phải nhân vật trong mấy ngàn năm trở lại đây.
Mà Tần Vũ vương này, cũng phải có quan hệ gì đó với cung điện trong đại thế.
Không tr.a cứu thêm, chờ lần sau quay lại là hiểu.
Nghĩ xong việc này, Giang Tả liền không nghĩ nữa.
Lưu Thiến Thiến nhìn Hồng Thự, hiếu kỳ:
- Nó mới sinh sao?
Hồng Thự nhìn Lưu Thiến Thiến, hiếu kỳ thuận miệng kêu:
- Cạc?
Lưu Thiến Thiến kêu lên:
- Đây là vịt sao? Rất đáng yêu? Đạo hữu, bán không?
Giang Tả nhìn Hồng Thự, bình tĩnh nói:
- Chín viên Cửu phẩm Linh thạch!
Lưu Thiến Thiến: “…”
Không bán thì thôi, ra giá trên trời làm gì chứ!
Giang Tả không để ý đám người này, hắn có chút hứng thú nhìn sang một cái bàn không xa, bàn kia có bốn người.
Trong bốn người, Giang Tả bỏ qua ba người, chỉ nhìn chằm chằm vào một thanh niên trẻ tuổi.
Lúc này, Tích Vũ cũng kinh ngạc nhìn sang bên một chút, nói:
- Ồ? Lại đụng phải người đồng đạo!
Lưu Thiến Thiến nhàn nhạt nói:
- Cái này có gì lạ? Trụ sở của Tập đoàn Thiên Hòa là ở đây, khẳng định có không ít người qua lại.
Giang Tả cũng không nói gì, bốn người này đều là người tu luyện, nhưng thứ mà hắn để ý không phải việc này.
Người bình thường, hắn sẽ không quá để ý, nhưng thanh niên trẻ tuổi này thì khác.
Sau đó Giang Tả cầm điện thoại, hướng về phía thanh niên trẻ tuổi kia chụp một tấm.
Chụp ngay mặt dễ bị phát hiện.
Đám Tích Vũ không hiểu Giang Tả đang làm gì, có điều cũng không hỏi nhiều.
Giang Tả gửi bức ảnh vào trong nhóm chat, hỏi:
- Nhớ mặt người này, thấy hắn thì cẩn thận một chút, tôi cảm thấy hắn có chút thú vị!
Mặc Ngôn Tiên Tử:
- Hắn là ai? Lại có thể khiển đại lão có hứng thú?
Xích Huyết Đồng Tử gửi một icon kinh ngạc:
- Người này rất đặc thù sao?
Phá Hiểu:
- Không quá đặc thù, có điều hắn là một Huyết yêu ngụy trang trong nhân loại mà thôi, Huyết yêu có chỉ sống thông minh như vậy đúng là hiếm.
Tiêu Tiểu Mặc dò hỏi:
- Có thể để người khác biết không?
- Không thể, mấy người chú ý chút là được!
Đám Xích Huyết Đồng Tử đang trên đường lẻn ra ngoài, đối mặt việc này cũng chỉ biết khẽ thở dài.
Mặc Ngôn nói:
- Nếu chúng ta bán tin này đi, sẽ thế nào?
Liễu Y Y khinh bỉ:
- Quên chuyện trước kia sao? Không sợ Phá Hiểu đại lão đi hỏi thăm cô sao? Đến lúc đó thì Bát phẩm Linh thạch cũng không mua nổi Vô Ảnh chủy thủ của cô đâu!
Mặc Ngôn rất gấp:
- Không được nói ra, nếu không tôi sẽ đi tố cáo!
Xích Huyết Đồng Tử cùng đám Lục Nguyệt Tuyết đều khẽ lo lắng. Phá Hiểu dám trắng trợn trộm đồ của Thánh địa, bọn họ thực sự cảm thấy, không còn gì mà hắn không dám trộm.
Lịch duyệt của người này hơn xa người thường, trận pháp cấm chế đều vô dụng với hắn.
Giấu ở đâu cũng không giấu nổi Phá Hiểu.
Xích Huyết Đồng Tử thở dài:
- Các người nói xem, dùng sắc dụ Phá Hiểu đạo hữu có được không?
Trần Ức hỏi:
- Ai đi? Lục Nguyệt Tuyết tiên tử?
Vừa dứt lời, sát khí trên người Lục Nguyệt Tuyết liền bộc phát, cả đám vốn định gật đầu, lập tức cúi đầu không nói.
Xem ra, kế hoạch sắc dụ không thành được rồi.
Giang Tả gửi hình xong, cũng không quan tâm nữa, hắn có chút tò mò, đám Huyết yêu này muốn làm gì đây?!
Nếu hôm nào đó rảnh quá tới buồn, hắn cũng muốn tiếp xúc đám Huyết yêu này một chút.
Không lâu sau, bốn người bàn bên liền rời đi, mà Lưu quản sự cũng gọi điện báo tới nơi.
Lưu quản sự vừa tới, đám Giang Tả cũng rời quán cà phê.
Quả nhiên, vừa ra thì liền thấy Lưu quản sự đi tới.
Thấy hai người Lưu Thiến Thiến, Lưu quản sự lập tức hỏi:
- Đại tiểu thư, hai người không sao chứ?
Lưu Thiến Thiến khoát tay một cái:
- Không sao, thanh toán đi!
Lúc này, hai chị em Lưu Thiến Thiến còn chưa dám đi qua bên kia, Giang Tả còn chưa nhận được thù lao, liền chưa tính thả người.
Giang Tả nói:
- Đem thù lao của tôi ra đây!
Lưu quản sự cau mày, hắn vốn còn nghĩ là Tích Vũ dẫn người trở lại, không nghĩ tới người cứu lại là kẻ này.
Hơn nữa, còn cứ vậy mà trực tiếp đòi đồ.
- Trên ủy thác viết là cần bình an vô sự trở về, tôi còn chưa biết hai vị tiểu thư nhà tôi có vấn đề gì hay không, cho nên tôi cần đem người về kiểm tr.a trước.
Lưu quản sự nhìn Giang Tả:
- Nếu có chuyện gì, đồng nghĩa với chưa hoàn thành ủy thác, như vậy thực xin lỗi, chúng tôi sẽ không thanh toán bất cứ thù lao nào.
Giang Tả cười lạnh:
- Tính toán cũng hay đấy, muốn không trả công sao?
Lưu quản sự nhàn nhạt nói:
- Ủy thác là do cậu nhận, bản thân không tính kỹ nội dung, không trách được người khác.
- Như vậy, việc phán định có sao hay không, là do ông tự phán định?
- Chúng tôi sẽ không cố ý làm khó dễ cậu, từ mặt an toàn mà cân nhắc, việc này phải do chúng tôi tự mình kiểm tra, kết luận đương nhiên do chúng tôi phán!
Giang Tả híp mắt, Hàn Nguyệt đao lập tức xuất hiện, đặt trên cổ Lưu Thiến Thiến:
- Nếu như vậy, để tôi giúp ông phán định trước đi! Phán định của tôi là, hai người trong ủy thác, toàn bộ tử vong! Cho ông ba mươi giây cân nhắc, hoặc là nhận phán định của tôi, hoặc là thu hồi suy tính ngớ ngẩn của mấy người, giao thù lao ra.
Lưu quản sự giận dữ:
- Cậu dám? Cậu có biết cậu đang đặt đao vào cổ ai không?
Câu hỏi ngu xuẩn như vậy, Giang Tả thực lười trả lời.
- Còn hai lăm giây!
- Đạo hữu, đừng như vậy, chúng tôi vô tội.
Lưu Thiến Thiến sợ hãi kêu.
Cô thực sự tin Giang Tả sẽ dám giết người, người này, nhìn thôi cũng biết là không phải nói đùa.
Lúc này, khí thế trên người Lưu quản sự cũng dấy lên, hắn muốn trong nháy mắt mà chém Giang Tả.
Kẻ này đúng là to gan lớn mật.
Giang Tả nhìn Lưu quản sự thờ ơ không động lòng, bất luận khí thế đối phương thế nào, cũng không đủ gây sợ hãi cho hắn.
Hắn nhìn chằm chằm Lưu quản sự, đao chắc trong tay, tới giờ lập tức chém.
- Dừng tay!
Lưu Thiến Thiến quát lớn về phía Lưu quản sự:
- Chúng tôi ch.ết, ông chịu được trách nhiệm không?
Lưu Thiến Thiến vừa nói, Lưu quản sự lập tức tắt điện, nếu như hai người Lưu Thiến Thiến thực xảy ra vấn đề, như vậy hắn chắc chắn không chịu nổi trách nhiệm, dù là giết Giang Tả, hắn cũng không chịu nổi.
Lưu quản sự lạnh lùng nhìn Giang Tả, cuối cùng đành ấn hoàn thành ủy thác, tiếp đó giao tr.a ba viên Ngũ phẩm Linh thạch, một bình Ích Cốc đan, thêm một thanh Thiết kiếm.
Đối với tên Giang Tả này, hắn vẫn có suy nghĩ, một ngày nào đó, đối phương nhất định rơi vào tay hắn!
--