Chương 71: Cảm Giác Muốn Lấy Lại Không Chiếm Được
Trong lửa lớn, Đan Tuyết ma nữ không ngừng kêu thảm.
Cả đám cùng trố mắt nhìn, cái này có phải quá ác không?
Mặc Ngôn cũng đầy hoảng sợ, còn may người bị hủy dung không phải là cô, nếu không đúng là không có dũng khí sống mất.
Xích Huyết Đồng Tử nhìn lửa lớn, nắm chặt đao:
- Mặc dù là ma tu, mặc dù cũng không xinh đẹp, nhưng đúng là tàn nhẫn, không hổ là ma tu.
Thế lửa dừng lại, quần áo trên người Đan Tuyết ma nữ đã tả tơi, da mặt càng bị đốt cháy đen.
Nhưng ngay sau đó, gương mặt cháy đen đột nhiên nứt ra.
Rắc một tiếc, rơi xuống đất.
Đằng sau hiện lên một gương mặt tinh xảo không tì vết.
Trong chớp nhoáng, Xích Huyết Đồng Tử liền sửng sốt, rất đẹp, hoàn toàn không kém Lục Nguyệt Tuyết.
- Nhìn cái gì, đàn ông thối!
Đan Tuyết ma nữ nổi giận, lập tức mặc lại quần áo, sau đó trang điểm lại cho bản thân, không bao lâu đã biến trở lại bộ dạng trước đó.
Xích Huyết Đồng Tử cũng không phải bị mê hoặc, mà là kinh ngạc vì tương phản quá lớn, có chút ngoài sức tưởng tượng.
Giang Tả cũng tương đối kinh ngạc, đây là tự hóa trang làm xấu đi sao.
Xích Huyết Đồng Tử kinh ngạc hỏi Mặc Ngôn:
- Cô ta có mưu đồ gì vậy?
Mặc Ngôn nhún vai:
- Ai biết được, có thể là ma tu thích như vậy!
Xích Huyết Đồng Tử: “…”
Cái này là chế nhạo hắn sao?
Có điều Giang Tả cũng không để ý nhiều, bốn đội đã có hai đội mất năng lực chiến đấu, một bên cũng bị dọa không dám bước lên.
Không còn người dám đi bắt bộ xương kia.
Với thực lực của Mặc Ngôn, đại khái cũng không được.
Cho nên Giang Tả đứng ra, vừa vẫy tay, bộ xương liền bay tới.
- Tịnh cốt, tự nhiên pháp bảo do m Sát chi địa dưỡng dục, thích hợp với Tam giai. Nhị giai không thể ngăn cản m Sát khí, Tứ giai có chút gân gà. Uy lực công kích dù rộng nhưng yếu, đồng giai không hiệu quả, đối mặt đê giai thì không cần dùng. Đơn giản mà nói, ứng dụng quá ít, vẫn là rác rưởi.
Nói xong, Giang Tả thu Tịnh cốt lại, thứ này không giá, nhưng dùng đúng chỗ thì vẫn có tác dụng.
Giang Tả hời hợt nói ra tên bảo vật, khiến cho đám người không phản ứng kịp.
Đơn giản thế sao?
Sau đó, một món bảo vật xuất hiện.
Thư sinh học theo Giang Tả, đưa tay vẫy bảo vật.
Nhưng bất luận vẫy thế nào, bảo vật không hề động.
Gió nhẹ thổi qua, không khí xung quanh có chút lúng túng, sau đó thư sinh vẫy vẫy tay với bản thân, thoạt nhìn đang quạt gió cho mình:
- Ai, hôm nay nóng quá.
Đám người: “…”
- Bách Lý thư sinh, đúng là không biết xấu hổ.
Mặc Ngôn nghếch đầu khinh bỉ.
- Mặc Ngôn Tiên Tử, cô muốn gì?
Bách Lý thư sinh nhìn về phía Mặc Ngôn.
Đan Tuyết ma nữ yếu ớt nói:
- Mặc Ngôn Tiên Tử của chúng ta, thì có ngại gì ai!
Mặc Ngôn tức giận:
- Các người, các người mới là tiên tử, mời gọi tôi là Ma Tu Mặc Ngôn.
Giang Tả cùng Xích Huyết Đồng Tử đều bất đắc dĩ.
Không để ý tới họ, Giang Tả lần nữa vẫy tay, gốc thảo dược kia lần nữa bay tới:
- Vong Ưu thảo, có thể luyện chế Vong Tinh đan. Đáng tiếc đan phương đã thất truyền, Vong Ưu thảo hiện tại chỉ có thể dùng để nâng cao tinh thần. Gân gà, vẫn là rác rưởi.
Giang Tả lần nữa thu vào túi.
Cả đám đều sửng sốt, không hiểu được thủ đoạn của Giang Tả, nhưng đối phương mới chỉ có tu vi 1.3 nha.
1.1Mà lợi hại vậy sao?
Hơn nữa, kiến thức quá nhiều?
Ẩn giấu tu vi? Che đậy tuổi tác?
Cái này không thể, trận pháp này có cơ chế kiểm tr.a tuổi tác.
Nói như vậy, người này dùng cả đời để học? Cho nên tu vi mới thấp như thế?
Nếu quả thực như thế, người này cũng quá ngu xuẩn, thân là ma tu, đám người hoàn toàn khinh thường.
Tu luyện mới là thứ quan trọng, muốn học càng nhiều, trước phải để bản thân sống càng lâu đã.
Mà người này, rõ ràng là không thể sống lâu.
Có điều, Mặc Ngôn cũng không nghĩ như vậy, dù sao trong nhóm, mọi người đều biết Giang Tả mỗi ngày đột phá một cảnh giới.
Giang Tả thu Vong Ưu thảo, trận pháp cũng không đẩy bảo vật nào khác ra.
Bởi trận pháp biến hóa với tốc độ mắt thường thấy được, cho nên đám người đều hiểu, có người giở trò quỷ rồi.
Biến hóa chấm dứt, một giọng nói vang lên:
- Tiểu tử, chúng tôi thừa nhận kiến thức cậu không tệ, cũng thừa nhận cậu có thành tựu về trận pháp, nhưng những thứ này không phải căn bản, tu vi mới là hạch tâm. Những thứ tiếp theo sẽ để cậu hiểu, không đủ tu vi, kiến thức có rộng cung vô dụng. Cố gắng giãy dụa đi. Thứ ma tu chúng ta thích nhất, chính là để người để ý một món đồ, thế nhưng muốn lấy lại không lấy được, ha ha.
Lúc này, Đan Tuyết ma nữ cũng nói:
- Không sai, ma tu phải như vậy, thấy cậu khó chịu liền muốn chỉnh cậu, nhìn cậu xui xẻo thì càng vui, không sợ cậu thảm, chỉ sợ không đủ thảm. Ai bảo cậu khiến người ta khó chịu.
Xích Huyết Đồng Tử nhìn Mặc Ngôn:
- Cô cũng vậy sao?
Mặc Ngôn cười ha ha:
- Sao có thể, chúng ta là một phe mà.
Xích Huyết Đồng Tử gật đầu nói:
- Khó trách, khó trách khi đó cô đề nghị làm mộ chôn quần áo.
- Không xem hoàn cảnh mà nói sao?
Mặc Ngôn trợn mắt nhìn Xích Huyết Đồng Tử.
Giang Tả ở đây, nó ra không phải là tìm ch.ết sao?
Có điều, Giang Tả cũng không có thời gian so đo, hắn có chút hứng thú với Tứ Tượng phương trận hiện tại.
Dưới cái nhìn của đám người, Tứ Tượng phương trận hiện tại không chỉ cần hiểu, mà còn cần tu vi phù hợp.
Tâm trận xuất hiện một hạt châu.
Vừa thấy hạt châu, khóe miệng Giang Tả liền nhếch lên, xem ra có thể cho đám người này một bài học thực tế rồi.
Lúc này, thanh âm kia lại vang lên:
- Tiểu tử, để tăng dục vọng đối với bảo vật của cậu, tôi có thể đáp ứng cậu, chỉ cần bắt được hạt châu này, tôi có thể dùng một viên Cửu phẩm Linh thạch thực sự để đổi.
Giờ khắc này, đám người cùng xôn xao, hạt châu này giá trị vậy sao?
Cửu phẩm Linh thạch, chứ không phải Huyễn Linh thạch.
Lúc này, thanh niên mặt sẹo nói:
- Còn người khác?
- Như vậy đi, chỉ cần lấy được, bất luận lấy thế nào, đều có thể trao đổi với bản tọa!
Giờ khắc này, đám người đều nhao nhao muốn thử, có điều lại lực bất tòng tâm, cảm giác này đúng là con mẹ nó xấu hổ.
Đúng là muốn có, nhưng lại vô phương lấy được, gần trong gang tấc mà xa tận chân trời.
Lúc này, Bách Lý thư sinh nhìn sang Giang Tả:
- Vị đạo hữu này, thành tựu của cậu đối với trận pháp rất cao, hẳn là lấy được chứ? Có muốn thể hiện cho mọi người nhìn một chút không?
-----------