Chương 2: Cậu sẽ hỏng mất
Dục vọng chiếm lĩnh đến tận lỗ chân lông của Kiều Tâm, hạ thân chưa từng có ai động vào mà giờ đây lại bị Cố Thành An ɭϊếʍƈ láp hoa huyệt. Hắn đưa đầu lưỡi vào trong, bắt chước động tác làʍ ȶìиɦ mà ra vào.
"Không được.... Cố Thành An... Anh mau ra ngoài, tôi không nhịn được nữa."
Kiều Tâm chưa từng chơi qua thân thể của chính mình, đối với khoái cảm cùng dục vọng trước mắt cậu chỉ cảm thấy xa lạ. Trong não tưởng như có cái gì đó không thể khống chế, ngón chân co lại, bàn chân giơ thẳng.
Cố Thành An vừa nghe Kiều Tâm nói cậu sắp cao trào, trong đầu liền tưởng tượng, nơi này là hoa huyệt của nữ nhân, không biết có triều thổi phun ra ɖâʍ thủy hay không.
Bất quá hắn mới ɭϊếʍƈ một chút nơi này liền có ɖâʍ thủy chảy ròng ròng. Giống như bên trong chứa đựng một con suối vậy.
Lúc Kiều Tâm kêu tên hắn, hắn không thể nào không cao hứng.
Tay liền cầm lấy đôi chân thon dài của Kiều Tâm, gập hai bên đầu gối của cậu lại, khiến hai chân Kiều Tâm tạo thành hình chữ M. Hạ thân và hoa huyệt của cậu cứ như vậy lộ ra trước mắt hắn.
"Ba" một chút hắn đánh vào cặp mông co dãn của Kiều Tâm khiến nó nảy nhẹ lên, "Kêu ông xã, tôi và em đã kết hôn, hiện tại tôi là nam nhân của em, chẳng lẽ em ngay cả chuyện này cũng không hiểu sao?"
"Ngô.... Không cần.... Thật xấu hổ, tôi... Ngô a.... " Kiều Tâm mở nửa mắt, nhìn xuống phía dưới thì thấy hoa huyệt của chính mình đang bị tay của Cố Thành An mở ra, nội bích phấn nộn hồng hồng, lộ ra từng tia mị ý.
Trời ạ, cậu sao có thể ɖâʍ đãng như vậy!
Cậu không muốn nhìn nữa liền nâng tay che mặt, "Tắt đèn, tôi không thể nhìn...."
Cố Thành Tâm nhìn thấy mặt Kiều Tâm thật hồng, vành tai đỏ ửng như muốn tích huyết vậy. Động tác trên tay càng ngày càng làm càn, ngón trỏ trực tiếp hướng trong động mà đi vào, vừa mới vào liền bị nhục bích ẩm ướt trơn nóng gắt gao bao lấy, hút chặt lấy ngón tay hắn, muốn hắn vào sâu bên trong.
Thật là đã phát hiện ra một thân mình thú vị, thân thể hoàn hảo ɖâʍ đãng này là do hắn phát hiện, nếu là....
Vừa nghĩ đến người khác có khả năng phát hiện ra bí mật của Kiều Tâm, ánh mắt thâm thúy của Cố Thành An liền phát ra một tia tức giận.
Ngón tay đang ở hoa huyệt của Kiều Tâm liền đưa mạnh vào bên trong, "Nói, đã từng có người nào chạm qua nơi này của em chưa?"
Kiều Tâm thấy động tác của Cố Thành An ngày càng mạnh, cả người cậu căng cứng lại, lắc đầu nói, "Không có, thật sự không có.... Anh nhẹ tay một chút, tôi đau."
"Vậy gọi ông xã đi, nói lời dễ nghe thì tôi sẽ nhẹ tay, khiến cho em thoải mái."
Giọng nói thâm trầm giàu từ tính vang bên tai Kiều Tâm đầy dụ hoặc. Ngữ khí quyến rũ, khiến trong lòng Kiều Tâm có chút dao động, có một thứ cứ lặng lẽ phá vỡ như vậy.
Ngón tay trong hoa huyệt cứ sáp lộng, mép hoa huyệt theo sự sáp lộng ấy mà dần dần hé mở. (chém đó -_-). Hô hấp của Cố Thành An ngày càng trở nên nặng nhọc, dưới hạ thân ƈôи ȶhịȶ thô dài như muốn nổ tung.
Kiều Tâm che mặt, xin tha nói, "Không cần.... Không cần... Tôi không thể nói...."
Nam nhân này ở trên giường sao lại xấu xa đến vậy, thời điểm ở hôn lễ hắn đâu có nói như thế, hắn....
Có khả năng nào mà bắt cậu nói nhưng lời ngượng ngùng kia.
Kiều Tâm vừa mở miệng cự tuyệt, ánh mắt Cố Thành An tối sầm lại. Rút ngón tay ra, dứt khoát đem Kiều Tâm đặt một bên, cởi dây thắt lưng của chính mình rồi nhếch khóe miệng cười.
"Nếu như em không kêu, thì em cứ để như vậy đi."
Cố Thành An cắn răng nói.
Thực ra hiện tại hắn chỉ hận không thể trực tiếp đem ƈôи ȶhịȶ của mình vào hoa huyệt nóng bỏng căng chặt lại ướt át kia, rồi yêu thương tiểu khả ái này thật tốt. Thế nhưng để Kiều Tâm buông xuống nỗi xấu hổ trong lòng, thì hắn chỉ có thể nhẫn nại một chút.
Cả người Kiều Tâm đều bị dục vọng đốt cháy. Hoa huyệt vừa bị Cố Thành An trêu đùa như vậy. Hiện tại liền ướt sũng, hoa huyệt cơ hồ như đói khát mà co rụt lại khiến Kiều Tâm phải than nhẹ.
Hoa huyệt thật sự rất ngứa, rất muốn có thứ gì đó đi vào để gãi ngứa.
Hai chân thon dài mượt mà kẹp chặt lại để cọ sát, Kiều Tâm đem tay che mặt bỏ xuống, đáng thương nhìn về phía Cố Thành An. Ánh mắt lộ liễu, mang theo ý câu dẫn.
Tên này thật vô liêm sỉ, làm sao có thể cứ như vậy bỏ mặc cậu một bên.
Cố Thành An nhìn bộ dáng bị nhu nhược bị ȶìиɦ ɖu͙ƈ tr.a tấn của Kiều Tâm, rồi lại nhìn hạ thân dưới váy ngủ tơ tằm, còn có đôi chân mê người kia, vô thức nuốt nước miếng.
Không được! Vì đại sự sau này, hắn phải nhịn xuống.
Dứt khoát đem tầm mắt rời đi, không thể nhìn thân thể mê người kia.
Kiều Tâm thấy Cố Thành An quay mặt đi, trong lòng có chút nổi giận, hừ hừ hai tiếng, "Anh không đến thì tôi tự đến, dù sao anh đều thấy được, tôi tự mình chơi, anh đừng nhìn."
Này vật nhỏ!
Cố Thành An lúc đầu một, hai giây còn có thể cầm trụ được, kết quả bên tai truyền đến tiếng rên rỉ mê người của Kiều Tâm, sau một chút kiềm chế thì không trụ nổi nữa liền quay đầu lại nhìn. Nhìn Kiều Tâm trước mắt, thú tính của Cố Thành An đại phát.
Đai đeo của chiếc váy ngủ đã bị Kiều Tâm kéo xuống một bên, bàn tay trắng nõn hiện tại đang tự chơi đầu ɖú của chính mình. Sắc mặt ửng hồng, đôi môi đỏ mọng hé mở làm thoát ra những tiếng rên rỉ.
"A.... Thật ngứa.... Ngô...."
"Ba!"
Kiều Tâm mở mắt, nhìn chiếc áo sơ mi để ngỏ cổ của Cố Thành An ghé vào người mình. "Anh làm gì? Anh không phải ngủ sao?"
"Này yêu tinh! Ai khiến cho em tự chơi chính mình? Em hiện tại là của tôi, đầu ɖú tiểu tao huyệt cùng với tiểu ƈôи ȶhịȶ trên người em đều là của tôi. Về sau không được tự chơi chính mình, biết chưa?" Cố Thành An tức giận nhìn Kiều Tâm, rồi lấy giây lưng mình vừa cởi ra đem hai tay Kiều Tâm trói lại, "Để xem em còn tự chơi chính mình được không."
"Khốn kiếp.... Anh buông tôi ra! Anh quản tôi thì tôi vẫn tự chơi chính mình a, đừng đánh, đau."
Cố Thành An thấy Kiều Tâm vẫn còn mạnh miệng, hắn trực tiếp đem Kiều Tâm lật lại trên giừơng. Cặp mông căng nảy mềm mượt nhô cao, eo lưng đi sâu xuống, đường cong tuyệt đẹp này khiến Cố Thành An không tự chủ được mà nuốt nước miếng.
Mẹ nó! Rất mê người!
Phiến mông bị hai bàn tay đánh hồng, thế nhưng phá lệ mê người.
Kiều Tâm bị đánh vài cái hốc mắt liền đỏ hồng, trong lòng ủy khuất, "Đừng đánh, tôi đau... Anh lại đánh, tôi liền không để ý đến anh."
Cố Thành An ánh mắt đỏ ngầu, nhìn người dưới thân vặn vẹo thì thân thể trực tiếp nhào lên. Cởi qυầи ɭót vướng bận, đem ƈôи ȶhịȶ sưng lớn trực tiếp đặt vào kẽ mông của Kiều Tâm.
"Còn muốn làm náo loạn không? Ông xã cưng chiều em thì em phải nghe lời, nếu còn dám đùa giỡn tôi thì tôi liền đem em trói lại trên giừơng, thao đến khi nào em không xuống giường được mới thôi." Cố Thành An cảm thấy chính mình phải thật cứng rắn, nếu không Kiều Tâm này còn muốn ồn ào nữa.
Kiều Tâm ủy khuất nằm trên giường, nhỏ giọng ấp úng nói, "Tôi không náo loạn, anh đừng đánh, đau..."
"Chỗ nào đau?"
"....." Kiều Tâm cắn môi dưới, cậu cảm thấy rất khó mở miệng.
Rất ngượng ngùng, những lời như thế làm sao cậu có thể nói ra khỏi miệng.
"Nói mau!" Cố Thành An dùng ƈôи ȶhịȶ thô dài nóng rực tại miệng hoa huyệt mà nhẹ nhàng đâm chọc. Cảm giác được thân thể Kiều Tâm run lên, hắn hài lòng hôn cậu.
Nhưng hoa huyệt lại muốn nhiều hơn nữa. Chủ động co rụt lại như muốn mời gọi ƈôи ȶhịȶ tiến vào.
"Ô ô, là tôi sai, tôi, mông tôi đau, anh đừng đánh, đánh đau muốn sưng lên rồi...." Kiều Tâm càng nói, mặt càng thêm hồng. Cậu chui đầu vào trong gối, "Anh là tên bại hoại, ép tôi nói những lời như vậy.... Tôi không muốn gặp anh."
Cố Thành An thò tay xuống sờ soạng một phen trong hoa huyệt, trên tay là một mảnh ɖâʍ thủy, trong lòng thực muốn cười.
Thật sự là vật nhỏ khả ái, phía dưới đã ướt thành như vậy còn mạnh miệng.
Đem tay đến miệng, ɭϊếʍƈ một chút ɖâʍ thủy trên tay, cảm giác thơm ngọt lan tỏa trong miệng. Hắn thấy Kiều Tâm hiện tại còn thẹn thùng, liền cúi đầu trực tiếp ngậm lấy đôi môi phấn nộn. Đầu lưỡi tiến vào, cuốn lấy chiếc lưỡi thẹn thùng thơm tho của cậu mà dây dưa.
"Tiểu tâm can, em thật ngọt....."
"Ngô a.... Anh, phía dưới của anh quá lớn....." Kiều Tâm cảm giác được dưới hạ thân mình, ƈôи ȶhịȶ của Cố Thành An đang hướng bên trong hoa huyệt mà đi vào. Trong lòng liền xuất hiện một trận kinh hoảng.
Thứ đó quá lớn. Nếu nó mà đi vào thì....
"Em thò tay sờ thử đi, tao huyệt của em khẳng định có thể ăn vào." Hắn cởi bỏ dây lưng trói tay Kiều Tâm, Cố Thành An nắm lấy tay cậu đi xuống, khi bàn tay trắng nõn đụng đến đại ƈôи ȶhịȶ nóng rực, Kiều Tâm liền mở mắt ra.
"Anh, anh là đồ lưu manh."
Cố Thành An chỉ cảm thấy hạ thân cứng rắn hơn, cầm lấy tay của Kiều Tâm nhẹ nhàng ma sát chơi đùa ƈôи ȶhịȶ của mình.
"Tiểu tâm can, toàn thân đều là bảo bối!" Cố Thành An nói xong liền ngậm lấy miệng của Kiều Tâm, bá đạo cường ngảnh vươn đầu lưỡi ra chơi đùa với cái lưỡi đang muốn chạy trốn của cậu.
"Ô ô..... Anh buông tay, thứ đó của anh quá lớn, tôi mặc kệ, tôi.....tôi."
Nếu là đi vào, khẳng định sẽ hỏng mất!
Cậu chưa từng chạm qua hoa huyệt xấu hổ kia, nhưng cậu biết chỗ đó rất nhỏ, nếu hắn đi vào cậu sẽ nứt mất.