Chương 1-2: Bắc Đường tổng tài
“Bắc Đường tổng tài, tôi cầu xin cô… cầu xin cô…nếu cô sự phá sản…mong cô ra tay giúp đỡ, cô cho dù không nhìn lại thời gian chúng ta liên tục hợp tác thì cũng nên xem lại giao tình giữa chúng ta 1 chút…” Đầu kia điện thoại là thanh âm 1 nam nhân khóc lóc kể lể, than thở đã hoàn toàn bất chấp mặt mũi tôn nghiêm đàn ông làm gì.
“Tôi là một thương nhân, thương nhân chữ lợi làm đầu, quý công ty phá sản không phải là dựa vào giao tình có thể cứu vãn, hơn nữa một triệu mấy chữ này cũng không tính là số nhỏ, Vương tổng, tôi nghĩ ngài nên tìm người hỗ trợ không phải là chỉ tìm một mình tôi chứ?” 1 thanh âm ưu nhã, lý trí, hoàn toàn là dùng một thái độ chung để giải quyết công việc.
“Bắc Đường tổng tài, một triệu đối với người khác mà nói có lẽ không phải là số nhỏ, nhưng đối với cô mà nói không phải chỉ là con trâu mất mấy sợi lông hay sao? Cô năm ngoái quyên tặng cho từ thiện con số cũng đã gấp mười lần thế này…mong cô hãy thương lấy công ty của tôi, tôi cũng thật sự là cùng đường rồi …” Nếu như không là cùng đường hắn cũng sẽ không tìm đến cái nữ nhân được gọi là thần thoại trên thương trường Bắc Đường Yên này, nữ nhân này trình độ lợi hại là quá rõ ràng nhưng hắn không thể bỏ 1 chút hi vọng cuối cùng này, hơn nữa cũng chỉ có Bắc Đường tập đoàn này có thể giúp hắn.
“Vương tổng, cho dù ngài trong túi có trên trăm triệu từ tâm mà nói ngài sẽ vô duyên vô cớ xuất ra một triệu đi làm từ thiện sao?” Nàng đây không phải là công ty từ thiện, quyên cho từ thiện là quyên tặng nhưng cho 1 cái công ty như vậy thì chuyện gì xảy ra đây, ví dụ này của Vương tổng thật là làm cho người ta buồn cười, ài… kẻ thất bại chính là như vậy, luôn sẽ quên rất nhiều vấn đề trọng yếu, mất đi tỉnh táo, cách tuyệt vọng cũng không xa!
“Tôi… tôi… Bắc Đường tổng tài… chúng ta cũng là mượn thôi, chỉ cần ngài có thể cho tôi mượn một trăm triệu để cho cho tôi xoay chuyển, tôi nhất định sẽ báo đáp cô… chờ tôi có tiền, tôi nhất định…” 1 nam nhân như Vương tổng đã mau khóc.
“Vương tổng nghe nói công ty của ngài ở ngoại quốc còn có một xí nghiệp con?” Bắc Đường Yên cắt đứt tiếng khóc của Vương tổng, nhẹ nhàng hỏi, trên mặt đã có nụ cười nhạt.
Đầu bên kia điện thoại mạnh mẽ ngừng lại, trầm mặc chút ít!
“Bắc Đường tổng tài, cô…. cô làm sao mà biết được.” Đây cũng là bí mật công ty chỉ vài người biết rõ mà Bắc Đường Yên không hổ là thần thoại, nếu như không phải là nghĩ tới cái công ty con kia để xoay chuyển tình hình thì hắn đâu phải như bây giờ cầu xin khắp nơi!
“Đem cái công ty con đó cho tôi, tôi cho ông một triệu, ông nên biết một triệu mà gắng sức cứu vãn thì đối ông bây giờ mà nói… cũng không thiệt thòi.”
“…” Đầu bên kia điện thoại nam nhân tựa hồ đang suy tư, cũng không còn đáp lời.
“Vương tổng, cho ông thời gian ba ngày, ông hãy suy nghĩ thật kỹ, suy nghĩ kỹ rồi tới tìm tôi.” Nói xong Bắc Đường Yên liền thẳng tay cúp điện thoại.
“Chúc mừng tổng tài, kế hoạch lần này sẽ thành công.” Làm trợ lý cho Bắc Đường Yên nhiều năm Văn Mẫn rất rõ ràng mình khi nào thì nên nói cái gì, nhưng cô cũng là tự đáy lòng bội phục cô gái trước mặt này, cô ấy là thần tượng của nàng.
“Kế hoạch rất quan trọng nhưng quan trọng hơn đó là kết quả của mọi người cùng chung nỗ lực, nói cho bọn họ biết ba ngày sau chuẩn bị nhận tiền thưởng đi, một tuần lễ này mọi người vất vả rồi!” Mặc dù chuyện chưa có đâp án nhưng nàng cùng tin kế hoạch của mình, nàng vừa ý thì phải chiếm được, đương nhiên cái công ty con kia cũng nằm trong phạm vi này.
“Em thay mặt mọi người cảm ơn tổng tài!” Văn Mẫn vui vẻ nói, nàng lại có thể gia tăng một khoản thu nhập rồi.
Bắc Đường Yên hướng về phía thư ký của mình cười cười, trên mặt lộ vẻ phong thái tự tin!
Nàng – Bắc Đường Yên, đảm nhiệm tổng tài của Bắc Đường tập đoàn, mặc dù Bắc Đường tập đoàn không phải là do nàng sáng lập nhưng là ở trong tay nàng phát triển tới bây giờ đây là một tay nàng chế tạo thần thoại, cũng là kiêu ngạo của nàng nhưng cũng không hẳn là mục đích của nàng, nàng muốn còn có rất nhiều, nàng thích khiêu chiến với mọi người, với các công ty khác… đó là niềm vui trong cuộc sống của nàng!
Tiền tài cho tới bây giờ không phải là mục đích của nàng, mặc dù mọi người đều cho rằng nàng là một thương nhân “không lợi thì không dậy sớm” nhưng trên thực tế nàng càng thấy mình giống một chiến sĩ, dẫn theo bộ đội của mình đi khiêu chiến cửa ải khó khăn!
Mà bây giờ sắp nghênh đón một thắng lợi, từ khi thực thi kế hoạch này đến áp dụng nàng dùng ba giờ là dùng 1 phần bảy thời gian làm việc trong ngày mà lúc này một công ty tài sản hơn một tỷ sắp gặp phải nguy cơ phá sản, sau đó nàng sẽ dùng thân phận người trợ giúp lấy được vật muốn có trong kế hoạch của mình, đừng bảo là nàng hèn hạ, nàng đã rất nhân từ, ít nhất để lại cho đối phương một con đường sống, không có chân chính thâu tóm công ty mà đây cũng là phương thức làm việc trước sau như một của nàng, lưu cho người ta con đường sống cũng là lưu lại đường lui cho mình, thiên hạ không có kẻ địch vĩnh viễn bất quá nhưng có bạn bè vĩnh viễn!….
Nghĩ tới đây Bắc Đường Yên bất đắc dĩ cười cười, đột nhiên nghĩ tới một cuộc đánh cuộc suýt nữa bị mình bỏ qua, xem ra nàng cùng các bạn ước định tại năm nay đem mình gả ra ngoài đây… Ha ha… đây thật là một việc nói khó không tính khó, nhưng nói không khó lại có chút ít khó đây, nên làm thế nào cho phải đây?