Chương 104
*Editor: Bắc Chỉ.*
Mấy viên bánh bông tuyết đã bị Diêm Chiêu nhét vào túi, quần cộm lên một khối, một lát sau, dường như hắn cảm thấy phồng lên như vậy quá ngốc, lại lôi ra ném vào trong cặp, tiết tiếp theo lại tiếp tục nằm bò ra ngủ.
Buổi sáng tổng cộng có bốn tiết học, sau khi tan học học sinh dồn dập đi vào nhà ăn.
Thân thể này của Khương Nhuế, tuy rằng thành tích tốt, lớn lên cũng không tồi, nhưng vì lý do thân thể, thật sự quá mức hướng nội, ở trong lớp chỉ có Trương Giai Giai là bạn tốt. Nhà Trương Giai Giai ở gần trường học, giữa trưa thì về nhà ăn cơm, Khương Nhuế đành phải đi đến nhà ăn một mình.
Cơm nước xong, đi qua rừng cây nhỏ bên ngoài nhà ăn, bên rừng cây là sân bóng rổ, tuy rằng ánh mặt giữa trưa trời nắng gắt gao, nhưng trong sân không thiếu học sinh đang chơi bóng rổ đổ mồ hôi như mưa.
Khương Nhuế thấy có một vài gương mặt quen thuộc, chính là đám người Diêm Chiêu, chỉ thấy thân hình mỗi người mạnh mẽ, mồ hôi đầm đìa.
Cô nghỉ chân theo dõi, liền có người chú ý đến, mấy nam sinh làm mặt quỷ.
Vương Hiểu Đông phất phất tay với cô, hô: "Ăn cơm xong nhanh thế à?"
Khương Nhuế cũng đề cao chút âm lượng lên, "Không phải các cậu ăn nhanh hơn sao?"
Vương Hiểu Đông lặng lẽ cười một tiếng, "Còn chưa ăn cơm, đánh xong mới đi."
Cơm cũng chưa ăn, bụng rỗng, trời giữa trưa nắng nóng còn muốn chơi bóng, quả nhiên là thiếu niên.
Khương Nhuế lại hướng cậu gật gật đầu, chậm rì rì đi trở về khu dạy học.
Trong lớp không ít học sinh ngoại trú, nhà ở xa, giữa trưa về nhà quá hấp tấp, nên chọn ở trong lớp nghỉ ngơi học tập, phòng học lúc này là an tĩnh nhất, có người nằm bò ra ngủ, có người làm bài tập, chờ thêm một chút, học sinh từ ký túc xá, học sinh từ nhà dần dần đến trường, lại bắt đầu náo nhiệt lên.
Khương Nhuế mới vừa viết xong bài tập tiếng Anh, trên hành lang liền truyền đến một trận ầm ĩ, vài giây sau, một đám người xô xô đẩy đẩy từ cửa sau ùa vào.
Chính là mấy người vừa mới chơi bóng lúc nãy, từng đứa từng người mồ hôi đầy đầu, làn da phơi đến sáng bóng, bọn họ bước vào, phòng học dường như nóng thêm vài phần.
"Nóng bỏ mẹ, trường khỉ gió, đến cái điều hòa cũng không có!" Lâm Hàng đặt mông ngồi xuống, nửa người trên với mặt toàn bộ dán ở trên mặt bàn, muốn hấp thu một chút lạnh lẽo.
Vương Hiểu Đông uống nước đá ừng ực ừng ực.
Trên tay Diêm Chiêu cầm theo hai chai nước, sau đó ngồi xuống đưa một chai trong đó phóng (phi) đến bàn Khương Nhuế.
Khương Nhuế sửng sốt một chút, Lâm Hàng lập tức ồn ào nói: "U, Chiêu ca làm gì đấy Chiêu ca? Sao anh cho Thư Mạn Mạn mà chúng em không có vậy?"
Vương Hiểu Đông cũng chuẩn bị phụ họa, bị tầm mắt tử vong của Diêm Chiêu nhìn thoáng qua, lâm thời sửa miệng: "Mày thì biết cái mẹ gì? Chiêu ca gọi cái này là lễ thượng vãng lai! Có phải không Chiêu ca?"
Khương Nhuế sờ soạng bọt nước trên chai nước, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
Cô nhận ra được, trước đó Diêm Chiêu chuẩn bị vứt mấy viên bánh bông tuyết kia, hơn nữa nhìn động tác và biểu tình kia của hắn, cũng không phải lần đầu tiên làm như vậy.
Nhưng sau khi cô mở miệng, hắn liền nhận lấy, đó cũng không phải là vì cô hoặc là lời cô nói có cái gì đặc biệt, mà là hắn rốt cuộc cũng chỉ là thiếu niên, da mặt không đủ dày, không thể trực tiếp lấy ý tốt của người ta ném vào thùng rác được.
Hơn nữa sau khi hắn nhận, hắn lập tức liền tìm một cơ hội mua đồ còn cho cô, theo như lời Vương Hiểu Đông nói là lễ thượng vãng lai, như vậy về sau, chuyện cô đưa tặng đồ cho hắn rất có thể sẽ bị vứt ra sau đầu, hắn không nợ nhân tình của cô.
Ý tưởng thẳng thắn như vậy, dứt khoát trực tiếp đến đáng yêu.
Diêm Chiêu không nói chuyện, đặt chai đồ uống còn lại lên bàn, người lại bò lên bàn, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Lâm Hàng thấy, tức khắc hâm mộ không thôi, "Vẫn là Chiêu ca thông minh, nghĩ ra chiêu độc như vậy!"
Cậu cầm lấy chai nước của mình quơ quơ, thấy bên trong chỉ còn non nửa bình, lại đem tầm mắt chuyển tới trên tay Vương Hiểu Đông, ý đồ rõ ràng.
"Làm gì? Muốn học Chiêu ca thì tự đi mà mua, đừng nhằm đến tao." Vương Hiểu Đông vội ôm chặt nước của mình.
"Đây là tầng năm đấy," Lâm Hàng ai thán một tiếng, "Leo nữa liền treo."
Vương Hiểu Đông không thèm thương xót cậu, Lâm Hàng nhào đến đoạt, hai người náo loạn một trận, càng nóng, rốt cuộc cùng ngừng nghỉ.
Buổi chiều còn có bốn tiết, học đến 5 giờ rưỡi tan học, học sinh ngoại trú có thể không cần tới học tiết tự học buổi tối, Khương Nhuế thu xếp đồ xong, đi cùng Trương Giai Giai đến cổng trường, liền chào tạm biệt nhau.
Cô ở trạm chờ xe buýt, trước mặt đột nhiên có mấy chiếc xe đạp phóng vọt qua, trong đó có một người gọi cô một tiếng, âm cuối còn chưa rơi xuống, người đã đạp chạy xa. Cô chăm chú nhìn lại, lại là đám người Diêm Chiêu, tiếng vừa rồi chắc là Lâm Hàng.
Đám người này gia cảnh không tồi, trong nhà có bảo mẫu tài xế, nhưng đều tự mình đạp xe đi học, thế nhưng nhìn kiểu dáng, xe đạp của bọn họ đã truất hơn phàm dân.
Cô lại đợi vài phút, xe bus 108 đã đến, lảo đảo lắc lư chạy qua bảy tám trạm, tới một con phố có chút niên đại.
Tiệm bánh ngọt của Thư Tiểu Vân ở trên con phố này, toàn bộ phố Hoa Sen đều là nhà cũ, lầu một làm mặt tiền cửa hàng, lầu hai để ở.
Nhà ở là cha mẹ Thư Tiểu Vân lưu lại, hai vị lão nhân gia đã qua đời, sau khi bà ly hôn đã dẫn theo con gái trở về, vì để sống tạm qua ngày, cũng vì tiện chăm sóc Thư Mạn Mạn, mới bắt đầu học làm bánh mở cửa hàng.
Tên cửa hàng là bánh ngọt nhỏ Mạn Mạn, mặt tiền cửa hàng không lớn, bố trí ấm áp đáng yêu, còn chưa vào cửa, đã có thể ngửi được hương thơm nồng đậm.
"Mẹ, Con về rồi."
"Về rồi đấy à, nóng lắm không con?" Thư Tiểu Vân từ sau quầy thu ngân đi ra, giúp Khương Nhuế cởi bỏ cặp sách. bà đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng vì bảo dưỡng tốt, thoạt nhìn so với tuổi thực tế nhỏ hơn không ít.
Gương mặt Khương Nhuế hiện giờ tương đối giống bà, mặt hình thiên viên (tròn), hình dáng nhu hòa, làn da trắng nõn, mắt to miệng nhỏ, không thể nói là đại mỹ nữ, nhưng tú lệ tiểu mỹ nữ thì vẫn có.
"Không nóng ạ, hôm nay con mang bánh bông tuyết với bánh kem mới mẹ làm cho bạn học ăn, bọn họ đều nói ăn ngon, muốn tới cửa tiệm của chúng ta mua đấy." Khương Nhuế tranh công nói.
Thư Tiểu Vân sờ soạng đầu cô, đau lòng nói: "Lần sau đừng mang nhiều đồ đến trường như thế, mệt ch.ết thì làm sao bây giờ?"
Bà đối với con mình là đặt ở đầu quả tim, lúc trước chồng trước cùng nhà chồng trọng nam khinh nữ, bức bà vứt bỏ con gái bệnh tật ốm yếu này, sinh thêm đứa con trai khỏe mạnh, luôn luôn nhu nhược như bà lại lựa chọn ly hôn, mang theo con gái mình không (không mang gì) rời nhà, quay về nơi lớn lên lúc nhỏ bắt đầu lại từ đầu.
Hai mẹ con tình cảm thâm hậu, khi Thư Mạn Mạn rời đi, không bỏ xuống được cũng là người mẹ Thư Tiểu Vân, một lòng chỉ hy vọng bà có thể hạnh phúc.
Hiện tại Khương Nhuế thành Thư Mạn Mạn, đương nhiên phải làm tốt giúp Thư Mạn Mạn, "Không sao ạ, cả ngày hôm nay con không cảm thấy mệt, tờ rơi lần trước có còn không ạ? Để con ra ngoài đường phát thêm mấy tấm."
"Không cần phát nữa, chờ mấy ngày sau mát mẻ hơn chút, mẹ đi phát cùng với con. Buổi tối muốn ăn cái gì? Hôm nay mẹ mua con cá trích, vẫn còn sống, chúng ta hầm canh uống nhé?"
"Được ạ, mẹ làm gì cũng ngon hết."
Ở một nơi khác, khác với phố Hoa Sen chật hẹp cũ xưa, tại khu biệt thự quanh hồ, Diêm Chiêu vừa mới về đến nhà, ném balo lên bàn, vào phòng tắm tắm rửa.
Chờ khi hắn đi ra, trong phòng vẫn không có một bóng người, nhưng hắn lại phát hiện ra khác lạ, đến trước bàn vừa thấy, quả nhiên balo có dấu vết bị động qua, ở trong cái nhà này, tự tiện động đến đồ của hắn, chỉ có ——
"Diêm Tinh!"
Ngoài cửa chính, tiểu đậu đinh đang nhón mũi chân đi đường nghe thấy tiếng của hắn, liền cắp đít chạy xuống dưới lầu, "Mẹ, mẹ ơi, trong balo của anh có kẹo!"
Tô Lị nghe tiếng, lập tức đứng lên, giang hai tay tiếp được con trai nhỏ, liên thanh hỏi: "Bánh kẹo gì? Mau đưa mẹ nhìn xem nào, có phải con gái tặng cho thằng anh con không? Trời ạ, thằng con nhà chúng ta được con gái tặng đồ!"
Chờ Diêm Chiêu thay quần áo xong xuống lầu, liền thấy ba viên bánh hắn vốn dĩ nhét ở trong xó balo, như cống phẩm đặt ở khay gỗ to rộng trên mặt bàn, mẹ hắn Tô Lị dùng ánh mắt như nhìn bảo bối.
Diêm Tinh thèm đến mức ʍút̼ ngón tay, vài lần muốn duỗi tay trộm lấy, đều bị Tô Lị ngăn lại.
"Không được nha bảo bối, đây là lần đầu tiên thằng anh con được con gái tặng đồ, có khả năng là một lần cuối cùng, chúng ta phải lưu lại làm kỷ niệm, chí ít cũng phải để ba con thấy một lần đã, mẹ còn phải chụp bảy tám bức ảnh, cho ông nội con, cô, dì, chú, bác, gửi cho bọn họ xem, a đúng rồi, còn phải đốt cho bà nội một tấm, cuối cùng lão nhân gia cũng có thể nhắm mắt rồi."
Diêm Chiêu: "..."
*Tác giả có lời muốn nói:*
Lão lục: Thật mệt tâm.
*Lời editor:* Dạo này để ý, diễn viên quần chúng quả thực tô điểm... không, phải nói là phác họa đậm nét rõ hào quang của vai chính tỏa ra ngàn dặm, để ai cũng có thể hít được...
Đặc biệt là kiểu vả mặt này, cực kỳ thịnh hành, là mốt trong tất cả các truyện rồi (trừ một vài truyện:>)... Cái gì mà...
"Cái con *** (con main), nó thì có thể làm được cái gì cơ chứ! Chỉ tổ vướng chân vướng tay, đúng là không biết tự lượng sức mình, (lôi Act phụ ra so sánh cùng)... bla bla...
Hoặc: Cái đồ này mà cũng dám mang ra, cái thứ bại hoại, ô uế, thảm họa, rác rưởi, tanh tưởi, ghê tởm, bla bla... "
- Đây được gọi là "vả nhân cách" một cách toàn diện, vùi dập tài nghệ hoặc cái gì đó "vô hình/hữu hình", nói chán chê xong, thoáng khí mồm xong, lỗ mũi phồng to vì hít drama xong, dù không biết dạng A dạng B như nào này nọ chai lọ gì, vẫn cứ dẫm đạp cho nát bét đi rồi mới im... (Nhận cơm hộp đi về:>) (À, đây chắc là thú vui tao nhã, dù sao cũng được vùi dập thỏa mồm mà:>)
Đến khi, con main trổ tài, các diễn viên phụ đứng ngoài khác, đa phần là loại có hiểu biết về "cái này nọ chai lọ" và có máu mặt trong cái giới đấy đứng ra khen nấy khen để, khen từ cổ đại kéo đến hiện đại, đây là trình độ bậc thầy không gì sánh được, độc nhất vô nhị, là kho báu quốc gia, là bảo tàng nhân loại, là bảo vật của vũ trụ, là thứ thần thánh của thiên hà, bla bla bla ~~
Phiu phiu~
/CHát/ - Đau nhỉ?
pps: Nhà mình mà có chỗ nào khúc mắc thì tui cũng nói luôn à - Tui chính là công bằng phân minh như thế đó ~:">>>

- Bắc cà khịa-
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
*29/08/2019 – Hoàn thành.*