Chương 5: Đòi tiền

Két...
Một đôi giày da màu đen bóng loáng đang bước vào phòng.
-"Lui ra đi." Anh phất tay ra hiệu, đi tới cạnh chiếc ghế cô đang ngồi.
Cúi xuống...
-"Cũng có chút tư sắc." Môi bạc mỏng khẽ nhếch.
Anh ngồi lại chỗ ngồi, lấy tờ báo ra đọc.
...
-"Ưm..."


Tiếng rên yếu ớt phát ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn của cô.
Nhan Thanh Mẫn chậm rãi mở mắt, thích nghi với ánh sáng đột ngột.
Mình đang ở đâu đây?
Cô thấy có ánh mắt đang nhìn mình, quay phắt lại.


-"Anh...khốn nạn, bà đây mà không đánh anh biến dạng thì bà đây theo họ anh. Mẹ kiếp, tưởng đẹp trai rồi muốn làm gì làm hả?Bà đây đúng là làm ơn mắc oán mà..." Nhan Thanh Mẫn nghiếng răng trèo trẹo, chỉ tay vào người đang ông đang ngồi đối diện, vừa chửi vừa bước xuống giường.


-"Ồ, vậy thì lại đây mà đánh tôi này." Hắn ta đứng dậy, nhếch miệng cười, khuôn mặt rất đáng đánh đòn.
Mới đi được ba bước, cô bỗng ngã nhào vào đằng trước.
-"A..."
Hắn ta vươn tay ôm lấy thân thể xụi lơ của cô.
Mùi thơm quá.


-"Ngụy tổng, như thế này người ta nhìn vào sẽ hiểu lầm mối quan hệ hai chúng ta đấy." Nhan Thanh Mẫn nhe hàm răng trắng bóc cười khì khì.
Còn đôi tay đáng lẽ ôm cổ anh, nhưng hiện tại nó đang cầm một mũi nhọn có tiêm thuốc đặt ngay tim của anh.


-"Mèo Hoang đúng là Mèo Hoang nhỉ." Ánh mắt hắn thẫm lại, tay hắn vuốt vuốt chỗ eo cô.
Lúc vệ sĩ anh kéo người cô ra khỏi sân bay, rõ ràng là lục lọi hết mọi vũ khí của cô nàng này rồi. Bây giờ lại cầm mũi nhọn tẩm thuốc uy hϊế͙p͙ anh.
Đúng là...


available on google playdownload on app store


-"Ồ, cảm ơn đã khen, có vẻ như bây giờ Ngụy tổng bình yên vô sự rồi nhỉ, thù lao của tôi anh còn chưa trả một cắc nào đấy nhé. Như thế là không được đâu." Nhan Thanh Mẫn cười kiều mị.
Muốn đấu với cô à, nằm mơ đi.


-"Tôi có nhớ là đã hứa trả cho cô thù lao khi nào nhỉ? Chúng ta có giao ước với nhau sao? " Ngụy Nhâm nhíu mày, vẻ mặt rất nghiêm túc, nhưng đôi mắt mang ý đùa cợt đã bán đứng vẻ mặt đó của anh.


-"Ngụy Nhâm - một mặt là lão đại thế giới ngầm, nắm quyền sinh sát trong tay, không ai không sợ, một mặt là tổng tài của Tập Đoàn Ngụy thị, dưới một người trên vạn người, không ai không nể, có hàng tá dãy cửa hàng trong nước và ngoài nước, tiền nhiều vô số kể. Thế mà lại đi so đo với một cô gái mềm yếu như tôi đây à. Anh..." Nhan Thanh Mẫn ghé sát tai khẽ nói.


-"...có phải đàn ông không đấy?Hay chỉ là vẻ bề ngoài?".
(Và cô đã thành công chọc giận tổng tài nạnh nùng của chúng ta:))






Truyện liên quan