Chương 17: Dò xét và vài lời của tác giả
Nhan Thanh Mẫn cảm thấy đầu mình có chút đau.
-"Không dám nhận lời khen của vị đây, xin hỏi vị này là đại ca hả?"
Nhìn thấy người đẹp trước mặt mình, vừa nói chuyện vừa tươi cười như hoa nở. Thằng đực rựa tâm bỗng ngứa ngáy.
-"Cô em nhìn cũng xinh phết đấy chứ, nếu cô em hầu hạ ông tốt, không chừng ông sẽ xin đại ca về hậu hạ luôn ông đây cũng không chừng." Thằng đực rựa nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá cô một lượt, như nhìn một món hàng có giá trị.
Cô nhìn ánh mắt ɖâʍ tà không hề che giấu chút gì đang nhìn ngay ngực mình, Nhan Thanh Mẫn thiếu chút nữa đập ch.ết thằng này tại chỗ.
Con mẹ nó, kinh tởm đéo chịu được.
Xử lí xong hết đám mồng tơi này, tao không thiến mày thì tên tao đọc ngược lại.
Xem ra thằng này không phải đại ca rồi. Không phải lại càng tốt, chứ không thì uổng công cô khen một trận.
Tâm trạng đang lúc xấu, Nhan Thanh Mẫn cầm con dao xoay vòng:
-"Ồ, nghe cũng hay ho đấy..." Nghe cô nói được mấy chữ đầu, thằng đực rựa đắc ý vênh mặt như bố thí ân huệ to lớn cho cô."...nhưng cũng phải xem con chim đực của mày to cỡ nào để tao hầu tao hạ, chứ nhỏ như thằng thuộc hạ của mày a, thì mau cút khỏi mắt tao. Nhìn lâu bẩn mắt lắm."
Nhan Thanh Mẫn bĩu môi, che mắt như bẩn mắt thật. Chúng thuộc hạ mặt áo đen đang cầm súng bên này, không khỏi run rẩy một trận.
Thật lợi hại a.
Lần đầu tiên thấy có người nói thẳng mặt ông ta là chim nhỏ.
Thằng đực rựa mím môi, mặt lúc trắng lúc xanh, hệt như cầu vồng chỉ vào mặt cô:
-"Mẹ mày, tao đã cho mày cơ hội còn không biết quý, đã thế thì mày đi ch.ết đi. Lên hết cho tao, ai bắn trúng não con đ* này có thưởng."
Nhan Thanh Mẫn mắt híp lại thành một đường thẳng.
Xoay xoay con dao trong tay, cô uyển chuyển như con mèo, tay một dao cắt cổ từng thằng một. Mấy thằng này cũng không vô dụng một thằng đứng trước, một thằng đứng sau, một trái một phải đem Nhan Thanh Mẫn bao vây lại.
Nhìn từ ngoài vào tất cả đều tối đen như mực, chỉ có Nhan Thanh Mẫn một thân đỏ chót đứng giữa, như điểm nhấn của một bông hoa màu đen, đang nở rộ.
Tay đỡ một cây súng đang đập vào đầu, chân không nhà, xìa sang ngang gạt chân một thằng đang tiếng tới. Tay đỡ súng cầm cánh tay bẻ ngoặt ra đằng sau, Nhan Thanh Mẫn một chân đạp lên thằng phía sau, quay một góc 360 * khiến hàng loạt tên áo đen ngã xuống.
Cướp súng, bắn.
Rồi liên tục đánh ra chiêu thức phá vỡ vòng vây.
Nhan Thanh Mẫn cắn răng: Ngụy Nhâm sao chưa tới, đừng nói 4 tiếng, 15 phút cũng đủ để tr.a nơi cô đang bị bắt cóc rồi. Xem ra...
Cô cười nhạt, anh ta vẫn chưa tin tưởng cô.
Vậymà cô cứ tin rằng anh ta sẽ tới, không vì cô thì cũng vì cái chức thuộc hạ này, không để người thuộc hạ ch.ết một lần nữa. Nhưng mà, ha...
Đừng cho cô là phụ nữ mà khi dễ.
Nổi điên lên, Nhan Thanh Mẫn ra tay càng tàn bạo hơn. Các chiêu thức dần sắc bén đến nổi nghe tiếng gió cũng rợn người.
Gần con thuyền, cách 3km.
Ngụy Nhâm quan sát qua ống nhòm, thấy cô đang đánh nhau với bọn bắt cóc, bỗng nhiên nở nụ cười.
Con nhóc này bị chọc giận rồi.
-"Ngô Sâm, đến lúc rồi."
Ngô Sâm đứng bên cạnh vâng một tiếng, lui ra ngoài.
---
Vài lời tác giả gửi đến độc giả:
Đêm nay là 30 Tết, cũng là giao thừa, mị chúc các độc giả theo dõi truyện của mị an khang thịnh vượng, vạn sự như ý. Chúc các bạn có một năm mới vui vẻ và tràn đầy hạnh phúc.
Cũng chúc mừng truyện của mị đạt hơn 2k lượt xem trên Sàn. Về chuyện này, cảm ơn các bạn độc giả rất nhiều. Vì đã ủng hộ truyện của mị. Dù mị mới ra gần đây thôi, nhưng lượt xem và bình luận của các bạn là động lực để mị tiếp tục ra chương mới.
Thật sự cảm ơn các bạn.
Happy new year <3 <3 <3