Chương 47: Đốt cháy 47: Hôn
~~~
"Hôn không đây?"
Trong giọng thiếu niên có ý cười lười nhác.
Thịnh Thanh Khê giơ tay đẩy đẩy Lâm Nhiên, cô xoay người giấu đi khuôn mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Không tiện, cậu... Cậu cách xa mình một chút."
Lâm Nhiên không ghẹo cô nữa, cô gái nhỏ như một tờ giấy trắng, vất vả lắm anh mới dỗ được người về, không thể lại dọa chạy được.
Lâm Nhiên tay dài chân dài, tới lui hai lượt đã thu hết đống thú bông vào. Cất xong, anh ngựa quen đường cũ chào hỏi với Thịnh Lan xong liền xách Thịnh Thanh Khê ra ngoài.
Thịnh Lan cười tủm tỉm phất phất tay, vẻ mặt từ ái: "Đi chơi đi, không cần về ăn cơm đâu."
Thịnh Thanh Khê: "......"
Ngoài mặt thì là đi chơi, nhưng trong mắt Lâm Nhiên đây là hai người đang đi hẹn hò.
Buổi hẹn hò chỉ có hai người.
Không Tống Thi Mạn, không Lâm Yên Yên, không Hà Mặc và Tạ Chân. Hôm nay dù là ai đi nữa, cũng không thể tới quấy rầy buổi hẹn hò đầu tiên của anh và Tiểu Khê lưu được cả.
Nhưng hai người thì sao...
Lâm Nhiên sống 18 năm, kinh nghiệm yêu đương bằng không.
Thịnh Thanh Khê sống 27 năm, kinh nghiệm yêu đương bằng không.
Ai cũng biết, tổng hai số không vẫn bằng không. Vì thế Lâm Nhiên buộc phải chủ động kêu cứu bên ngoài, anh ôm Thịnh Thanh Khê đặt lên xe, sau đó để kệ cô ở đó rồi tạch tạch nhắn tin.
Có phúc cùng hưởng, gặp nạn rời nhóm (3).
[Firegun: Mau lăn ra đây. ]
[Béo khỏe béo đẹp: Tiểu mập mạp của cậu vừa tỉnh ngủ nè, có chuyện gì hế? ]
[Hướng tới biển lớn không người: Giờ này Nhiên ca vẫn còn tỉnh à, hay là một đêm không ngủ vậy? ]
[Firegun: Các cậu hẹn hò với bạn gái thì làm cái gì? ]
[Hướng tới biển lớn không người: Đi chơi riêng á? ]
[Firegun: Ừ. ]
[Béo khỏe béo đẹp: Âu âu âu, Nhiên ca dỗ được tiên nữ rồi hả? ]
[Firegun: Nói chuyện chính. ]
[Hướng tới biển lớn không người: Cái này sao, nói xem cậu muốn làm gì. ]
[Béo khỏe béo đẹp: Mặc tử, tôi khuyên cậu nói chuyện đàng hoàng! Không thể để Nhiên ca vào đồn được! ]
[Hướng tới biển lớn không người: Đầu cậu ngày thường đều nghĩ cái gì đấy? ]
[Béo khỏe béo đẹp: Còn hơn cậu ngày nào cũng xem cú mèo nhé. ]
[Hướng tới biển lớn không người: Cậu tin bây giờ tôi ra khỏi giường đánh cậu hay không? ]
[Firegun:? ]
[Béo khỏe béo đẹp: Được rồi, nói chuyện chính. ]
[Hướng tới biển lớn không người: Cá nhân mình nghĩ chỗ càng tối càng tốt. Như kiểu nhà ma ở công viên này, hay hàng cuối rạp chiếu phim, hoặc dứt khoát đi làm gốm đi, nghĩ tới cái cảnh tượng ấy mà xem, chậc chậc chậc. ]
[Béo khỏe béo đẹp: Oa mẹ nó, cậu là một tên đại biến thái. ]
[Firegun: Coi như tôi chưa hỏi. ]
Lâm Nhiên cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn Thịnh Thanh Khê ngồi trên xe, "Muốn đi đâu chơi?"
Thịnh Thanh Khê nghiêng đầu nghĩ, cô không thích những nơi náo nhiệt, lát sau cô thử thăm dò: "Chúng ta có thể đi leo núi không, trên núi khá mát mẻ đó."
Leo núi?
Lâm Nhiên trầm mặc giây lát.
Ngày hè nắng chói chang, dù đi đâu người cũng mồ hôi dính dớp, nhưng cô gái mà Lâm Nhiên thích lại nghĩ muốn đi hẹn hò ở ngọn núi cao nhất Sơ Thành —— Lạc Vân Phong.
Lâm Nhiên đành phải cam tâm tình nguyện theo cô.
Có lẽ vì quá nóng, nên xe trên đường ít hơn ngày thường khá nhiều.
Thịnh Thanh Khê ngồi phía sau ôm hông Lâm Nhiên, ngửa mặt nhìn bầu trời xanh thẳm, cảnh sắc xung quanh không ngừng thay đổi, đường chân trời phía sau cũng đã xa không thấy.
Thịnh Thanh Khê yên lặng nhìn nhìn, ngáp một cái nhỏ.
Cơn gió mát ập tới thổi tan đi chút nóng bức ngày hè, Thịnh Thanh Khê dựa trên lưng Lâm Nhiên không khỏi nhắm mắt lại, thời điểm sát buổi trưa luôn khiến con người ta rã rời.
Lúc Lâm Nhiên cảm giác được hai tay bên hông hơi nắm hờ, liền nhận ra có gì đó không thích hợp.
Anh thả chậm tốc độ, gọi Thịnh Thanh Khê một câu.
Không ai đáp lại.
Lâm Nhiên: "......."
Lạc Vân Phong nằm ở vùng ngoại thành, mà gần đây chỉ có một chỗ để dừng chân.
Lâm Nhiên duy trì tốc độ hiện tại, bẻ tay lái sang đường, đi khách sạn.
Chờ khi dừng xe lại, Lâm Nhiên mới thấy việc này có hơi sai sai.
Không phải họ đang đi hẹn hò à? Sao đột nhiên phi tới khách sạn rồi, sao anh cảm thấy mình là một tên cầm thú nhỉ?
Khách sạn này có hợp tác với Lâm thị, Lâm Nhiên không đi tới đại sảnh, mà trực tiếp gọi điện tìm giám đốc đặt phòng. Lúc sau, anh ôm Thịnh Thanh Khê đi lối khách quý, lập tức lên tầng vào phòng.
Trong lúc đó, Thịnh Thanh Khê vẫn luôn yên tĩnh nằm trong vòng tay anh.
Lâm Nhiên biết tính cảnh giác của Thịnh Thanh Khê rất cao, nhưng hiện giờ anh chưa thể xác định là do chuyện hẻm nhỏ ở đời trước hay liên quan đến công việc của Thịnh Thanh Khê.
Chỉ khi ở bên cạnh anh, cô mới có thể thả lỏng thế này.
Lâm Nhiên than nhẹ.
Anh có bao nhiêu ngốc nghếch mới có thể cảm thấy cô trả giá nhiều như vậy chỉ vì thương hại anh chứ.
Lâm Nhiên khom lưng cẩn thận đặt Thịnh Thanh Khê lên giường, anh yên lặng ngồi xổm xuống cởi giày giúp cô.
Hơi lạnh từ điều hòa lan khắp phòng, Lâm Nhiên nhẹ nhàng dém chăn lại cho cô rồi mới ngồi xuống bên cạnh.
Lúc Thịnh Thanh Khê ngủ cũng ngoan như ngày thường, chỉ là trên mặt nhiều thêm một tia yếu ớt. Cô có một khuôn mặt tinh xảo và nội tâm mạnh mẽ nhất.
Khi đó, Thịnh Thanh Khê mà Lâm Nhiên gặp được là tinh tế và gầy yếu.
Nhưng một đời này, cô trở nên rất khác.
Lâm Nhiên không dám nghĩ, cuộc sống kiếp trước của cô thế nào. Ở nơi anh nhìn không thấy, từng ngày Thịnh Thanh Khê trải qua ra sao, và vì cái gì mà cô lại trở nên như thế.
Tất cả, tất cả những thứ đó Lâm Nhiên đều không biết.
Anh đang chờ, chờ tới ngày cô nguyện ý nói cho anh biết tất cả.
...
Thịnh Thanh Khê mơ một giấc.
Trong mơ sắc trời u ám, mưa phùn như sương mù bao phủ toàn bộ đỉnh núi xanh tốt.
Ở nơi xa xa giữa ngọn núi, có điểm chút trắng cũng vàng nhạt tươi tắn, tổng nhìn qua cảnh tượng rất nhu hòa yên tĩnh, giữa không gian mưa bụi khiến người phiền lòng này lại trở nên ôn nhu triền miên.
Nhưng hình ảnh này ở trong mắt Thịnh Thanh Khê, thật quá thảm hại.
Thanh âm cô gái khóc thảm thiết và tiếng người đàn ông gầm nhẹ đã phá tan khung cảnh an tĩnh trầm lắng này.
Cô và hai người Hà Mặc, Tạ Chân đứng cách đó không xa nhìn.
Lâm Yên Yên quỳ gối trước mộ Lâm Nhiên khóc nức nở, Tống Hành Ngu ngồi quỳ trên đất ôm Lâm Yên Yên.
Lúc này, Lâm Nhiên qua đời đã được mười năm.
Lâm Nhiên của cô, lẻ loi nằm trong ngọn núi lạnh băng này.
Trong tâm Thịnh Thanh Khê một mảnh hoảng hốt, hung thủ hại ch.ết Lâm Nhiên đã tìm thấy, sau này cô nên sống tiếp thế nào. Những ngày tháng tiếp theo, cô phải làm gì đây?
Cô như rơi và một cái nhà giam.
Vì sao tất thảy lại cố tình xảy ra trên người Lâm Nhiên chứ.
Rõ ràng Lâm Nhiên không hề làm sai điều gì, rõ ràng anh đã nỗ lực tồn tại như vậy mà.
Trong lòng hận ý cuồn cuộn.
Thịnh Thanh Khê không phải không nghĩ tới việc tự mình báo thù cho Lâm Nhiên, nhưng đạo đức nghề nghiệp lại không cho phép cô làm vậy.
Cảm xúc phức tạp rối ren giằng co trong tim Thịnh Thanh Khê, cô không nghĩ đến sẽ tới ngôi mộ này thêm lần nào, hoang đường mà nực cười. Cô không thể tiếp nhận Lâm Nhiên lại ch.ết đi vì một lý do ngớ ngẩn như thế.
Thịnh Thanh Khê xoay người rời đi.
Mọi âm thanh và cảnh tượng kia dần xa.
-
"Thịnh Thanh Khê?"
Tiếng nói hoảng loạn pha chút lo lắng của Lâm Nhiên vang lên bên tai cô, thật gần.
Ánh mắt Thịnh Thanh Khê tự do mà lạnh băng dần dần nhìn lên mặt Lâm Nhiên.
Khác biệt hoàn toàn so với bia mộ mà cô nhìn thấy trong mơ, ngay lúc này, Lâm Nhiên đang ở trước mắt cô. Anh cúi người nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen có cảm xúc đau lòng rõ ràng, bàn tay ấm áp dán lên sườn mặt cô.
Sắc mặt Thịnh Thanh Khê tái nhợt, cô chỉ gọi tên Lâm Nhiên.
Gọi hết lần này đến lần khác.
Lâm Nhiên cũng đáp hết lần này tới lần khác.
"Thịnh Thanh Khê, cậu..."
Lâm Nhiên vừa mở miệng đã dừng lại tức thì.
Thịnh Thanh Khê đột nhiên nhào vào ngực anh anh, gắt gao ôm chặt.
Lâm Nhiên cái gì cũng không hỏi được, bởi vì bên gáy đều là nước mắt cô. Cô như một con thú nhỏ bị thương tự mình lén thút thít, vừa chật vật vừa khó khăn thở hổn hển bên vành tai anh.
Lâm Nhiên duỗi tay siết chặt Thịnh Thanh Khê, dịu dàng trấn an cô.
Đầu ngón tay chạm tới làn da lành lạnh sau gáy cô, Lâm Nhiên có thể cảm nhận được cô đang run rẩy, như thể cô đang rơi vào một cảnh tượng gì đó rất đáng sợ, cả người đều lạnh băng.
Lâm Nhiên nhăn mày, rũ chăn trùm lên người cô.
Thịnh Thanh Khê nghẹn ngào xin lỗi: "Lâm Nhiên, rất xin lỗi, rất xin lỗi."
Cô rất xin lỗi vì cuối cùng điều cô có thể làm cho anh quá ít ỏi, bởi tất cả đã không thay đổi được.
Cô cũng đã vĩnh viễn mất đi Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên ôn nhu dỗ dành Thịnh Thanh Khê, cảm xúc cô dần bình tĩnh lại.
Đây là lần đầu anh ý thức được ở trong lòng Thịnh Thanh Khê, việc anh ch.ết đi đã trở thành chấp niệm của cô. Anh không biết nên an ủi cô thế nào, muốn nói chuyện này không phải cậu sai, cũng muốn nói tất cả chỉ là tai nạn mà thôi.
Nhưng lại không thể thốt nên lời.
Lâm Nhiên có một loại cảm giác mơ hồ, còn rất nhiều điều ẩn giấu ở sâu bên trong.
Vì anh dám tin, mười năm trong lời nói của Tống Thi Mạn là sự thật.
Mà buổi tối hôm Thịnh Thanh Khê phát sốt, ở trên xe cô cũng đã từng nói qua, cô nói cô tìm anh mười năm.
Lâm Nhiên biết, mười năm này, là mười năm sau khi anh ch.ết.
...
Khi Thịnh Thanh Khê khôi phục tinh thần mới nhận ra mình lại giống như một cô bé ôm Lâm Nhiên khóc lóc, còn luôn hồ ngôn loạn ngữ. Cô hơi cử động cái đầu, một chốc không dám nhìn Lâm Nhiên.
Thời điểm tiếng khóc của người trong lòng dừng lại, Lâm Nhiên biết cô đã thoát khỏi giấc mộng, anh cụp mắt nhìn qua.
Trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn toàn là nước mắt, lông mi dày đậm đều ướt đẫm dính vào một chỗ, chóp mũi hồng hồng. Hình như là đang ngượng ngùng, nên vẫn luôn rúc đầu không dám nhìn anh.
Lâm Nhiên vỗ nhẹ gáy cô, cười nhẹ một tiếng: "Nguyện Nguyện nhà ta là tiểu mít ướt đấy à?"
Thịnh Thanh Khê chui đầu trong ngực anh vẫn không nhúc nhích, giấu đi gò má và đôi tai hơi ửng hồng.
Lâm Nhiên xoa xoa đầu cô, anh xoay người vào phòng tắm lấy khăn lông, cho cô thêm chút thời gian để tự bình tĩnh lại.
Đợi khi anh cầm khăn ướt ra ngoài, Thịnh Thanh Khê đã lau khô nước mắt, co người thành một đống nho nhỏ ngồi ở đầu giường, nhìn qua thật giống một con búp bê vải xinh đẹp an tĩnh.
Lâm Nhiên đi đến trước mặt cô, đưa tay ấn ấn trán cô, nhắc nhở nói: "Ngẩng đầu nào."
Thịnh Thanh Khê ôm chặt chăn trong tay, hàng mi cụp xuống không khỏi run run, giờ đây cô rất căng thẳng. Hồi lâu sau, Thịnh Thanh Khê mới theo động tác của Lâm Nhiên ngẩng đầu lên, mấp máy môi, nhẹ giọng nói: "Lâm Nhiên, mình tự làm được."
Lâm Nhiên hừ cười một tiếng, trực tiếp cầm khăn lông lau mặt giúp cô.
Lau lau một hồi, đem khuôn mặt mèo hoa của Thịnh Thanh Khê lau khô, rồi Lâm Nhiên tiện tay ném khăn lên trên mặt bàn, muốn trêu chọc cô gái nhỏ một tẹo để không khí nặng nề này tan đi chút.
Lâm Nhiên lười nhác đổ người ghé sát Thịnh Thanh Khê, anh ngửa mặt Thịnh Thanh Khê ngồi bên trái mình, giọng nói có chút ý vị trêu chọc: "Cô chủ nhỏ, bây giờ tiện hôn một cái sao?"
Cô gái nhỏ vốn đang an tĩnh lại nghiêng đầu nhìn anh một cái, đôi mắt đen trong suốt chứa cảm xúc mà anh nhìn không hiểu.
Lâm Nhiên nhướng mày, hỏi lại một lần: "Hôn không hử?"
Thanh âm mềm mại nhẹ nhàng vang lên từ trên đỉnh đầu anh ——
"Hôn."
Giây tiếp theo, Thịnh Thanh Khê cúi người đến gần anh.
Lâm Nhiên bị cái chữ "Hôn" kia làm loạn tâm ý, nên giây lát không thể tránh.
Ấm áp, mềm mại giữa môi cuốn theo vị ngọt nhàn nhạt.
Lâm Nhiên giữa cơn hoảng hốt nghĩ nghĩ, lần thứ ba rồi.
-
Lần hẹn hò đầu tiên trong tưởng tượng của Lâm Nhiên đã lấy thất bại chấm dứt.
Nửa tháng tiếp theo, cuối cùng Lâm Nhiên vẫn không thể tìm được cơ hội hẹn riêng Thịnh Thanh Khê đi chơi, bởi vì Tống Thi Mạn đã kết thúc chuyến du lịch tốt nghiệp quay về, vừa về đã hóa thân thành cái đuôi theo sau Thịnh Thanh Khê.
Mỗi lần Lâm Nhiên tới Thịnh Khai đều nhìn thấy Tống Thi Mạn.
Tống Thi Mạn người này chính là thùng pháo nổ, chỉ cần thấy anh thì sẽ không dứt miệng nói xấu anh với Thịnh Thanh Khê.
Lâm Nhiên tuyệt đối không có khả năng thỏa hiệp với người này, nên Tống Thi Mạn càng ngăn cản anh càng phải đến. Dù là ngày mưa anh cũng phải giãy giụa rời giường, miễn cho Tống Thi Mạn lại ở trước mặt Thịnh Thanh Khê nói không lựa lời.
Mưa ngày hè đến nhanh đi cũng nhanh.
Lúc Lâm Nhiên cầm ô đi đến Thịnh Khai, mưa đã tạnh.
Ngày mưa bọn nhỏ đều ở trong khu dạy học, trong sân rất yên tĩnh. Lâm Nhiên trực tiếp đi tới sân sau tìm Thịnh Thanh Khê, thông thường cô đều sẽ ở đó làm bài tập hoặc ngồi mân mê mấy bụi hoa.
Còn Tống Thi Mạn sẽ luôn ríu rít bên cạnh.
Hôm nay, khi Lâm Nhiên bước vào sân sau, đã nhạy bén nhận ra không khí không giống cho lắm.
Thịnh Thanh Khê ngồi cạnh Tống Thi Mạn nhỏ giọng nói chuyện, cái pháo nổ kia còn đang khóc nữa chứ.
Lâm Nhiên còn cảm thấy khá mới lạ, anh đi đến trước mặt hai cô gái, liếc mắt nhìn Tống Thi Mạn một cái, người này khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm nhem, một chút hình tượng đại tiểu thư cũng không có.
Lâm Nhiên: "......"
Anh kiên nhẫn nghe một hồi mới biết, hóa ra là Đô Đô bị người nhận nuôi đưa đi rồi, nên Tống Thi Mạn mới khóc thành như vậy.
Lâm Nhiên thấy Tống Thi Mạn cứ khóc lóc không ngừng thì không khỏi lắm miệng hỏi một câu: "Sao lúc ấy cô không nhận nuôi Đô Đô đi? Tôi thấy đứa nhỏ kia rất thích cô đấy, ba mẹ cô tính cách cũng không tồi, theo lý mà nói chắc sẽ đồng ý nuôi thêm một đứa nhỏ thôi."
Tiếng khóc của Tống Thi Mạn cứng lại, ngốc rất lâu mới nảy số ra điều Lâm Nhiên vừa nói.
Một lát sau cô ấy khóc còn to hơn nữa: "Hức... Tiểu Khê mình là đứa ngu, sao mình lại không nghĩ tới chuyện này chứ, giờ mình sẽ đi hỏi Đô Đô một chút. Cũng không biết con bé bây giờ thế nào rồi hu hu hu."
Lâm Nhiên:
Thịnh Thanh Khê ngẩng đầu liếc Lâm Nhiên một cái.
Lâm Nhiên ngoan ngoãn ngậm miệng, thành thật ngồi xuống cạnh Tiểu Khê lưu nhà anh.
Tống Thi Mạn khụt khịt hỏi: "Tiểu Khê, cậu nói Đô Đô sẽ vui vẻ sao? Mình đã nhìn thấy con bé ở cạnh hai người kia rất nhiều lần, mà cũng chưa cười lần nào cả. Mình cảm thấy con bé không hề vui hu hu hu."
Thịnh Thanh Khê mấp máy môi, cô không lập tức đáp lời Tống Thi Mạn.
Bởi đời trước, Đô Đô không bị nhận nuôi ở thời điểm này, mà một đời này có rất nhiều việc nhỏ không đáng kể đã thay đổi.
"Cuối tuần chúng ta đi xem Đô Đô thế nào đã?"
Thịnh Thanh Khê nắm tay Tống Thi Mạn thấp giọng hỏi.
Tống Thi Mạn ngừng khóc gật gật đầu.
Cuối cùng hình ảnh biến thành, Tống Thi Mạn hiểu chuyện ôm eo Thịnh Thanh Khê vừa làm nũng vừa được dỗ, Lâm Nhiên ở một góc tức giận đến ngứa răng, nhìn chằm chằm cái tay đặt bên hông Thịnh Thanh Khê, hận không thể nhìn khiến nó bay ra.
Lâm Nhiên tính tính, Chủ nhật Thịnh Thanh Khê phải đi dạy cho Lâm Yên Yên, nghĩ đến chỉ còn thứ Bảy có thể đi.
Lâm Nhiên ho nhẹ một tiếng: "Mình đi với các cậu nhé? Miễn cho xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
Tống Thi Mạn, người ngày thường luôn giương nanh múa vuốt với Lâm Nhiên, giờ phút này lại không cự tuyệt anh. Cô ấy nghĩ nếu vạn nhất mình không khống chế được bản thân mà làm ra hiện trường cướp người, thì cái loại người Lâm Nhiên này cũng có thể khiêng giúp cô ấy.
...
Thịnh Thanh Khê nhận được điện thoại của Thịnh Lan vào tối thứ Sáu.
Đêm nay Lâm Nhiên có việc phải ra ngoài, chỉ có cô và Lâm Yên Yên ở nhà.
Trước khi ra ngoài Lâm Nhiên còn cẩn thận khóa phòng bếp lại, tránh cho hai quỷ nha đầu kia thừa dịp anh không có nhà mà phá phách.
Lúc chuông điện thoại kêu lên, Lâm Yên Yên vẫn đang làm bài thi, Thịnh Thanh Khê đi ra xa mới nhận máy, không đợi cô nói chuyện, giọng nói sốt ruột của Thịnh Lan đã truyền đến: "Tiểu Khê, Đô Đô không thấy đâu rồi!"
Thịnh Thanh Khê ngơ người: "Không thấy? Đã báo cảnh sát chưa ạ?"
Thịnh Lan không nói tỉ mỉ trong điện thoại, chỉ giải thích qua loa đại khái với cô. Người nhận nuôi và Thịnh Lan đã đều ra ngoài tìm Đô Đô, cảnh sát cũng đã nhận án.
Sau khi ngắt điện thoại, Thịnh Thanh Khê không nói chuyện này với Lâm Yên Yên, miễn lại dọa đến đứa nhỏ.
Thịnh Thanh Khê chỉ vuốt tóc Lâm Yên Yên, thấp giọng nói: "Yên Yên, bây giờ chị có chút việc, không thể dạy em tiếp được. Chờ chị đi rồi em nhớ khóa cửa cẩn thận rồi gọi điện cho anh trai nhé, biết không?"
Lâm Yên Yên chớp chớp mắt, thông minh nói: "Chị ơi, em thấy chị cứ gọi cho anh trước đi ạ."
Nếu Lâm Nhiên về nhìn không thấy Thịnh Thanh Khê, khẳng định sẽ lại giận dỗi.
Thịnh Thanh Khê bất đắc dĩ nói: "Chị gọi khẳng định cậu ấy sẽ lại chạy về ngay, em cứ nói chị có việc về Thịnh Khai trước. Khi tới nơi chị sẽ gửi tin nhắn nói với cậu ấy một tiếng."
Lâm Yên Yên gật gật đầu, "Dạ chị, em đã biết."
Bây giờ đã là 8 rưỡi tối.
Mấy ngày nay, Sơ Thành vẫn luôn đổ mưa, không khí ướt át còn có chút dính nhớp. Gió đêm phả vào mặt đều là khí nóng, xung quanh còn có tiếng côn trùng xen giữa cành lá rậm rạp.
Thịnh Thanh Khê không về Thịnh Khai, mà gọi taxi đi tới Cục cảnh sát.
7 giờ tối đã không thấy Đô Đô đâu.
Ăn cơm tối xong, đôi vợ chồng đưa Đô Đô ra ngoài đi dạo, khoảng thời gian trước Đô Đô luôn không muốn ra ngoài, họ còn tưởng rằng con bé không quen nên vẫn luôn ở trong nhà chơi cùng con bé.
Hôm nay Đô Đô chủ động nói muốn ra ngoài khiến bọn họ cao hứng hỏng luôn rồi.
Khu vui chơi thiếu nhi trong tiểu khu khá đông người, vì sau giờ cơm tối thường là thời gian rảnh.
Ngay từ đầu, họ còn đi cùng với Đô Đô, sau lại thấy Đô Đô chơi với những bạn nhỏ khác khá tốt nên hai người liền tìm một chỗ ngồi xuống, hàn huyên với phụ huynh khác.
Chỉ trong giây lát này, Đô Đô đã không thấy tăm hơi.
Chuyện đầu tiên họ làm là đi xem camera của tiểu khu, kết quả lại đúng ngay lúc tiểu khu bị sập cầu dao.
Sau khi báo cảnh sát, họ lập tức gọi điện cho Thịnh Lan.
Thịnh Thanh Khê đến Cục cảnh sát, trực tiếp nói ra thân phận và lí do đến đây, cảnh sát vẫn đang xem lại camera ở tiểu khu bên cạnh và camera trên phố.
Hai vợ chồng chỉ có một người ở lại đây, người đàn ông và Thịnh Lan đã quay về tiểu khu tìm, chẳng may có khả năng Đô Đô Vợ chỉ đi lạc rồi sẽ về nhà, nên trong nhà không thể không có người chờ.
Người phụ nữ nôn nóng đứng một bên nhìn màn hình.
Thịnh Thanh Khê không vội xem camera, mà hỏi người kia mấy câu trước: "Gần đây Đô Đô có gì đó lạ không? Sau lúc ăn cơm tối bé có yêu cầu xem phim hoạt hình không? Khi tối ngủ có ngon không cô?"
Dù đang vô cùng hoảng loạn, nhưng lý trí vẫn còn đó, mặt người phụ nữ tái nhợt nhớ lại: "Đô Đô vẫn giống trước, con bé luôn rất ngoan. Dì giúp việc nói con bé ăn cơm xong sẽ ngoan ngoãn đi ngủ trưa. Con bé không xem phim hoạt hình, hai ngày này luôn xem tin tức với chúng tôi. Buổi tối tôi cũng lên nhìn rất nhiều lần, con bé ngủ khá tốt, chăn cũng không hề đá lung tung."
Lòng Thịnh Thanh Khê thoáng trầm xuống.
Đô Đô quá lạ rồi.
Khi còn ở Thịnh Khai, Đô Đô thích xem hoạt hình nhất, vì con bé còn nhỏ nên mọi người đều nuông chiều nó, tuy rằng rất ngoan nhưng đôi khi con bé cũng sẽ nháo loạn. Hơn nữa, buổi tối khi ngủ Đô Đô thường xuyên đá chăn, mỗi đêm Thịnh Lan đều phải dém chăn cho con bé ít nhất ba lần.
Điều này chứng tỏ, Đô Đô ở nhà ba mẹ nuôi chưa từng ngủ vào buổi tối.
Thịnh Thanh Khê thấp giọng trò chuyện với người vợ mấy câu rồi đi khỏi đồn cảnh sát.
Cô có cảm giác, là Đô Đô tự mình rời khỏi tiểu khu.
Nhưng mà Đô Đô có thể đi đâu chứ?
Ở Thịnh Khai vẫn luôn có người chờ, Đô Đô không về đó.
Không biết sao, Thịnh Thanh Khê bỗng nhiên nhớ tới, ngày Tống Thi Mạn đi du lịch trở về, cô ấy từng đưa Đô Đô đến công viên âm nhạc thiếu nhi, ngày ấy Đô Đô chơi thật sự rất vui vẻ.
Từ lúc Đô Đô biết bản thân sắp bị nhận nuôi, thì rất ít khi thấy con bé cười như vậy.
Thịnh Thanh Khê nghĩ nghĩ, trực tiếp bắt taxi đến công viên âm nhạc thiếu nhi.
Đang trên đường đi thì Lâm Nhiên gọi điện cho cô, vốn dĩ Thịnh Thanh Khê không muốn nói ra chuyện này, nhưng nghĩ tới không đến hai ngày Lâm Nhiên cũng sẽ biết, nên đành dứt khoát kể hết với anh.
Lâm Nhiên hỏi cô địa chỉ rồi lập tức dập máy.
-
Công viên âm nhạc thiếu nhi của Sơ Thành nằm ở Nam thành, nên Lâm Nhiên tới đó sớm hơn Thịnh Thanh Khê rất nhiều.
Ánh đèn nhỏ vụn lung linh từ công viên ồn ào mơ hồ chiếu ra cả ngoài đường phố, vòng quay ngựa gỗ phát ra tiếng ca hân hoan quẩn quanh cả khu công viên này.
Lâm Nhiên chưa vội vào trong, mà đi tìm một vòng xung quanh trước.
Thẳng đến khi anh chạy tới trạm dừng ở cửa Bắc mới chợt nhẹ nhàng thở phào, trong bóng đêm, trạm dừng có vẻ tịch mịch cô liêu, bảng lộ tuyến lóe lên chút ánh sáng. Mà dưới mái trạm, có một cục như mèo nhỏ ngồi xổm ở đó.
Anh tìm thấy Đô Đô.
Lâm Nhiên xuống xe, vừa đi tới vừa gửi tin nhắn cho Thịnh Thanh Khê.
Nếu là ngày thường, Lâm Nhiên khẳng định sẽ xách đứa nhóc này lên dạy dỗ một phen, nhưng tình huống này hiển nhiên không giống. Vì thế anh kiên nhẫn ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu Đô Đô, thấp giọng gọi: "Đô Đô."
Đô Đô vài giây mới kịp phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn Lâm Nhiên, đôi mắt to ngập nước hơi đỏ lên.
Cô nhóc nhỏ giọng gọi: "Tiểu Nhiên ca ca."
Ngày thường Thịnh Lan hay gọi Lâm Nhiên là Tiểu Nhiên, nên những bạn nhỏ này cũng theo đó gọi Tiểu Nhiên ca ca.
Lâm Nhiên không nói gì khác, chỉ nói: "Anh mang em đi tìm Tống tỷ tỷ."
Đô Đô ngây ngốc, ngay sau đó phản ứng lại nhưng cũng không nói chuyện, chỉ đỏ mắt gật gật đầu.
Lâm Nhiên duỗi tay bế cô nhóc lên, nhẹ giọng dỗ dành: "Chúng ta đợi Thịnh tỷ tỷ nhà mình đã, chị ấy tìm em từ ấy tới giờ. Rất nhanh sẽ đến đây, sau đó chúng ta sẽ đi tìm Tống tỷ tỷ được không?"
Đô đô duỗi tay ôm lấy cổ Lâm Nhiên, cô nhóc nhỏ giọng thút thít nói: "Ca ca, xin lỗi."
Lâm Nhiên biết, tất cả bọn nhỏ đều rất thông minh.
Bọn chúng đều biết mình đang làm gì, Đô Đô không muốn đi theo đôi vợ chồng kia, nhưng lại sợ sẽ gây phiền toái cho Thịnh Lan. Mấy bữa nay, đứa nhỏ này hẳn đã nỗ lực thích ứng, nhưng hôm nay chỉ sợ đã không khống chế được cảm xúc nữa nên mới lén chạy đi.
Mười phút sau, Thịnh Thanh Khê tới nơi.
Đô Đô vừa thấy Thịnh Thanh Khê đã kìm không được, khóc lóc nhào vào ngực Thịnh Thanh Khê, "Tỷ tỷ, em nhớ chị và mẹ Thịnh lắm, còn có Tống tỷ tỷ nữa, cũng rất nhớ các bạn. Đô Đô muốn về nhà."
Thịnh Thanh Khê đau lòng đỡ lấy Đô Đô từ tay Lâm Nhiên.
Đời trước, Đô Đô không hề xảy ra chuyện này. Trong chốc lát, Thịnh Thanh Khê không thể phân rõ là đời này thay đổi hay là đời trước con bé luôn cố chịu đựng không nói ra.
Lâm Nhiên nhìn hình ảnh trước mắt, trong lòng có hơi hoảng hốt.
Thịnh Thanh Khê hơi cúi đầu nhìn Đô Đô ở trong lòng, thần sắc nhu hòa, kiên nhẫn an ủi đứa nhỏ đang khóc nức nở. Từng tiếng an ủi dịu dàng cứ liên tục đập vang đáy tâm Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên có hơi lơ đãng mà nghĩ, nếu anh và Thịnh Thanh Khê có một đứa bé thì tốt quá rồi.
Nếu là con gái, anh sẽ chiều nó lên tận trời nha.
Nếu là con trai, anh sẽ... Anh không thể nào sinh con trai đâu, ha:)
"Lâm Nhiên, Lâm Nhiên."
Tiếng la của Thịnh Thanh Khê lôi Lâm Nhiên quay về từ suy nghĩ rối loạn lung tung.
Thiếu nữ xinh đẹp trước mặt nghiêng đầu nhìn anh: "Cậu đang nghĩ gì thế?"
Đô Đô trong lòng cô cũng đã lau nước mắt nhìn chằm chằm anh.
Lâm Nhiên: "......"
Chắc chắn anh sẽ không nói ra, rằng anh đang nghĩ khi nào mình có thể có một đứa bé với cô đâu.
__________
Tác giả có lời muốn nói: Hừ! Con chỉ nghĩ là có thể sinh sao?
Đồ vô dụng!
~Hết đốt cháy 47~