Chương 1: Nhân vật chính xuất hiện.

Trên một đỉnh cô phong hiu quạnh quanh năm hút gió có một ngôi nhà nhỏ khá đơn sơ tọa lạc. Một căn nhà không đến nỗi tồi tàn thế nhưng cũng chẳng có nhiều đồ đạc cho lắm. Bao quanh căn nhà ấy là cánh rừng tuy khá thưa thớt nhưng cũng đủ để che khuất ngôi nhà đơn sơ kia. Quanh năm tiếng gió thổi vi vu như ru con người vào cơn mộng mị khó cưỡng. Ánh nắng sớm chan hòa chiếu rọi lên một tên ăn vận như pháp sư hiện đang vươn vai khởi động buổi sớm. Ngáp dài một cái, hắn lầm bầm:


- Quái thật, hôm nay mắc mớ gì nướng thêm không được vậy nè.


Tên này vốn chẳng được cái gì ngoài cái vẻ ngoài hơi đẹp mã và khả năng bắt yêu, bắt ma số một. Những mặt khác của hắn thì phải nói là rất tệ, rất rất tệ. Lười, hắn là một con sâu lười hạng nhất. Hắn lười đến mức mà chẳng còn thèm ăn cơm nữa đấy. Cái chồng núi chén bát sau nhà hắn đã nằm mốc đến mức sắp trổ thành nấm luôn rồi kìa.


Ngẩn mặt hít thở lấy bầu không khí trong mát, tức khắc hắn lóe lên một tia giảo hoạt.
- Có khách. Quá tốt.


Trong thoáng chốc, cái vẻ biếng nhác của hắn đã biến mất. Thay vào đó là nét uy vũ khó tin. Thật nếu chưa gặp phải cái dáng vẻ lúc trước của hắn thì chắc chắn người ta sẽ bị cái dáng vẻ đạo mạo này lừa gạt cho đến rỗng túi mất.
- Chào đạo trưởng.


Một lão béo bụng phệ ỳ ạch đứng trước mặt hắn mà cúi người thật thấp. Sau lưng lão là hai tên hộ vệ bặm trợn với đầy hình xăm trên hai cánh tay. Cả mặt bọn chúng cũng đều có hình xăm quỷ dị.


available on google playdownload on app store


Liếc nhìn ba người họ một cái, chấp tay sau lưng hắn cất tiếng:
- Đừng gọi ta như vậy, cái danh này, ta thật không dám nhận.
Lão béo ấy cười hề hề không quan tâm lắm đến lời nói của hắn:


- Ta ngưỡng mộ uy danh ngài đã lâu. Nay mới được diện kiến. Thật hân hạnh.
Phất tay, hắn lười biếng đáp lời:
- Có rắm mau phóng, ta không có thời gian.


Lão béo kia trố mắt nhìn hắn, coi bộ cái tên này cũng thích làm cao quá đấy. Lão cười cười vòng tay cung kính:
- Chuyện là gia trang của ta dạo gần đây hay xảy ra những chuyện vô cùng kỳ quái. Mong có thể…
- Được. Giá cả là 5000 kim tệ.


Không đợi lão béo nói hết câu, hắn đã cắt ngang lời lão đồng thời ngã giá giao dịch. Sững người đôi chút, lão béo ấy nhếch mép cười gật đầu:
- 5000 kim tệ là chuyện nhỏ. Bao giờ thì ngài có thể khởi hành được ạ.


Hắn quay lại nhìn căn nhà một cái rồi cười cười cất tiếng:
- Bây giờ.
- Bây giờ?


Lão béo khá ngạc nhiên trước quyết định mau chóng của tên thầy pháp này. Lão có đôi chút ngờ vực rằng mình có đi đúng nơi không đấy. Cẩn thận, lão béo cất tiếng dò hỏi:
- Ngài không mang gì theo ạ.
Hắn cười tinh ranh lắc đầu.


- Ta đi như vậy là được rồi. Mời người dẫn đường.
- Mời.
Lão béo ra hiệu mời. Hắn lập tức cất bước tiến về phía trước. Sau lưng hắn, lão béo cười một cách đầy hứng thú.
-----------


Trăng sáng vằng vặt treo trên thiên không soi sáng một khu nghĩa trang vô cùng vắng vẻ. Tiếng gió thổi vi vu lành lạnh. Sâu trong một góc khuất có một hầm mộ khá lớn nhưng rêu mốc đã đống đầy và cũ kỹ. Bên trong hầm mộ đó tối om om chẳng thấy gì cả. Bất chợt, giữa sự yên lặng ấy lại phát ra một tiếng két mạnh mẽ. Âm thanh này tuy khá lớn nhưng đem đặt giữa không khí âm u và vắng vẻ của khu nghĩa trang này thì nó đã đủ sức làm người ta hồn bay phách lạc. Âm thanh rợn người vang lên giữa không gian rồi bỗng chốc im bặt. Ngay sau đó, một loạt tiếng động sột soạt vang lên làm tăng vẻ kỳ bí âm u của khu nghĩa trang này.


Từ trong hầm mộ, một bóng đen chậm chạp bước ra. Nhìn qua nhìn lại, bỗng nhiên bóng đen đó chống hông lên hét lớn:
- Đứa nào dám bỏ rác trước nhà bà. Bà xử lý hết nhá.


Chưa nói hết câu, bất giác bóng đen kia làm động tác giống như đang ngửi cái gì đó. Khịt khịt mấy tiếng, âm thanh cũng thật khó chịu, bóng đen đó bất giác nở nụ cười ma mãnh:


- Oa ha ha. Thật là tốt mà. Mới vừa xuất quan đã có người mang đồ ăn đến đây này.


Bước vội ra cửa. Dưới ánh trăng hiện ra một thân ảnh. Có thể dễ dàng nhận ra đây là một cô gái. Thế nhưng điều khác lạ là trên người nàng không phải là trang phục bình thường mà bị quấn trong vải trắng. Trông nàng thật giống như một xác ướp cũ kỹ mới đội mồ sống dậy với đôi mắt sáng quắt ghê rợn.


Vừa bước ra khỏi cửa hầm mộ. Nàng đã quay ngoắt về bên tay phải. Như một ma ảnh, bóng dáng của nàng biến mất vào trong màn đêm sâu thẳm. Ở lại đây chỉ còn lại tiếng gió xào xạt và vầng trăng tròn sáng trên cao. Bỗng chốc, mây đen vần vũ trên bầu trời, nhanh chóng che khuất đi vầng trăng sáng ấy. Gió cũng chợt nổi lên cơn cuồng phong dữ dội. Báo hiệu cho một đêm mưa to gió lớn đầy biến động.


-------------


Ngồi trong nhà nhìn mưa rơi, hắn có đôi chút cảm thán. Nơi hắn đang ngồi là một căn biệt thự vô cùng rộng lớn. Tiếng mưa lộp bộp trên mái hiên nhà khiến hắn đem tư tưởng của mình vứt đi đâu mất. Sau lưng hắn, một cô gái cùng lão béo kia đang nhìn chằm chằm tên pháp sư không biết có rởm hay không này. Tằng hắng một tiếng, lão béo nói:


- Ngài có thể tìm cách giúp gia đình tôi được không.
Chậm rãi quay lại, hắn nhìn cô con gái xinh đẹp đang ngồi sau lưng mình rồi lại nhìn lão béo. Quái, lão này mà có đứa con gái đẹp đến thế á. Hít một ngụm khí để lấy lại bình tĩnh, hắn ta cất tiếng:


- Chuyện này thật ra rất dễ dàng. Hơn nữa, con ma nữ này cũng không mạnh cho lắm.
Lão béo vừa gật đầu liên tục vừa nói:
- Vâng vâng, tất cả nhờ vào ngài.


Hắn cười, rồi hắn lại đưa mắt nhìn lên bầu trời tối đen cùng trận mưa rơi thật nặng hạt
--------


Lang thang đi dạo trong khuôn viên căn nhà rộng lớn khang trang, bóng dáng của cô xiêu vẹo trong màn đêm ướt sủng. Hướng về phía trước, khịt khịt mũi vài cái, ánh mắt cô lóe lên vẻ thèm thuồng. Miệng được quấn trong lớp băng nhếch lên cười một cách ghê rợn.


Lao vùn vụt qua dãy hành lang dài tưởng chừng như bất tận, cuối cùng cô cũng đến được cái nơi đang phát ra mùi thức ăn quyến rũ kia.


Bên trong căn bếp hiện đang vô cùng tấp nập. Người đi tới đi lui nhiều không kể siết. Có lẽ hôm nay nơi này đang đãi khách, mà còn là loại khách sộp đấy. Mùi hương nồng nàn quyến rũ của thức ăn như kích thích thần kinh bao tử của cô gái xác ướp kia. Nghĩ cũng ngộ, đã là xác ướp mà còn đói sao chớ.


Hít lấy hít để cái mùi thơm ngon ngất ngây ấy, cô như dán mắt vào khay thức ăn mà một cô hầu gái đang bưng ra.
- Cơ hội đây rồi.
Cô gái xác ướp nhanh chóng âm thầm bám theo cô hầu gái kia. Bằng ma lực của mình, đồ ăn trong khay thức ăn vơi đi rõ thấy.


Thế nhưng dường như cô hầu gái ấy không hề để ý đến số thức ăn trong khay. Cô một mực tiến bước về phía trước mà không biết trong bóng đêm, có một nữ quái nhân đang xoa xoa cái bụng vẻ hơi thỏa mãn.


Nhìn bụng mình đôi chút, cô quay lại nhìn căn bếp lần nữa.
- Còn đói…
Không quá bất ngờ, một cô hầu gái khác đã bưng ra một khay thức ăn đầy ú ụ. Thậm chí khay thức ăn này có vẻ còn ngon hơn khay thức ăn trước.


Mắt lóe sáng, bằng ma thuật của mình. Cô lại một lần nữa kéo lấy thức ăn trong khay kia. Thế nhưng lần này không như lần trước, cô hầu gái này khá tinh ý. Thế nên việc cô nhanh chóng phát hiện ra thức ăn trong khay nhẹ bẫng đi là điều dễ hiểu.


Như một nỗi lo sợ từ trong tâm hồn, cô đưa mắt nhìn quanh một lượt. Và ở đó cô thấy, trong bóng đêm, dưới màn mưa ướt sủng, có một đôi mắt sáng quắt đang nhìn mình chăm chú. Đôi mắt như hai hỏa cầu xanh rực rỡ dạ lên giữa đêm đen khiến tâm thần người ta hoảng sợ đến cùng cực.


Đôi chân run rẩy ngã quỵ xuống, khay thức ăn trên tay rơi xuống nền đất vỡ tan thành từng mảnh vụng. Thức ăn văng tung tóe ra xung quanh. Miệng cô há hốc mà không nói lên được lời nào.


Sau lưng cô, một cô hầu gái khác vội vàng chạy tới. Vỗ vai vài cái, cô gái kia cất tiếng lo sợ:
- Có chuyện gì vậy?
Cô gái ấy hoảng sợ không nói nổi, cô run run chỉ tay về hướng đôi mắt sáng rực kia trong bóng tối.
- Á á á…


Tiếng thét vang vọng không trung vang nhanh đến tai những người trong phủ.
----------
Cô hầu gái đặt khay thức ăn xuống trước mặt hắn rồi nhanh chóng lui đi. Hắn nheo mắt nhìn vào đống đồ ăn trên khay một cách chăm chú:
- Quái lạ, là yêu khí sao.


Bỗng chốc vào lúc đó, từ đâu đó trong khuôn viên gia trang vang lên tiếng người thét. Mắt hắn chợt lóe sáng một cách kỳ dị và miệng hắn nhẹ nhếch lên tạo thành nụ cười khó thấy.
- Đúng lúc lắm.


Vừa nói xong thì hắn đã bật người đứng dậy. Lão béo run người ôm chặt lấy con gái. Cả cô gái đó cũng có vẻ như đang run sợ trước tiếng thét thảm thương kia. Lão béo xanh mặt hướng về phía hắn cất tiếng:
- Mong… mong ngài…
- Yên tâm.


Không đợi lão nói hết, hắn đã móc trong người ra một lá bùa với những nét vẻ kỳ dị và ngoằng nghoèo. Tung bùa lên không, hắn chấp tay sau lưng bước ra khỏi thềm nhà và đi dưới màn mưa một cách tiêu soái.


Mỗi bước đi lúc này của hắn tựa như người ta đi đến năm, sáu bước. Chẳng mấy chốc, hắn đã đến được nơi phát ra âm thanh hét toáng kia.


Trong màn đêm, hàng chục người vận áo đen đang bao vây một “xác ướp”. Trên tay họ nào là gậy, trượng, kiếm, thương, vân vân và mây mây. Nói chung là rất nhiều loại binh khí đang hướng về phía xác ướp kia mà chỉa tới. Một vài tên gan dạ bước dần dần tới xác ướp kia. Vong tròn bao vây cũng nhanh chóng được thu nhỏ lại.


Đứng dưới màn mưa, hắn cười khinh miệt. Đùa à, đây là quỷ khí của xác ướp ngàn năm đấy. Các ngươi dùng mấy vũ khí đó thì niềm tin mà xử được nhé.


Chỉ là suy nghĩ của hắn vừa mới dứt, xác ướp kia đã bắt đầu hành động. Đôi bàn tay quắng chặt khăn giơ lên không trung rồi vút mạnh xuống. Một luồng quỷ khí mạnh mẽ lao đến cuốn phăng cả thân thể một tên áo đen đang ngơ ngác. Nhưng tên đồng bọn nhanh chóng lao đến tấn công xác ướp kia. Kể ra thì bọn người này cũng có chút công phu. Thế nhưng dưới sức mạnh khủng bố của xác ướp ngàn năm thì công phu của đám người này như muối bỏ biển.


- Cẩn thận.


Một tên hét toáng lên khi thấy đồng bọn mình sắp bị nữ xác ướp lao tới chém. Ngay lúc đó, một thân hình nhẹ nhàng mà phiêu hốt đã đứng trước mặt đồng bọn của hắn. Tay hắn xòe ra hơn mười lá bùa, chỉ cần phất tay một cái, nữ quỷ kia đã lộn ngược về phía sau.


- Ta xuất hiện có soái không.
Toàn trường ngã rầm.
Tên quỷ, xuất hiện như vậy mà còn hỏi một câu thật không đâu vào đâu. Nữ xác ướp kia nhìn chằm chằm hắn. Đôi mắt xanh rực phát sáng dưới màn mưa tầm tả như đang giận dữ cực độ.


- Tên khốn kia, mi ở đâu chui lên vậy?
Ế, xác ướp mà cũng biết nói chuyện nữa này.
- E hèm. Chào cô nương…
- Cút.


Không đợi hắn nói hết câu, cô kia đã tung yêu khí về phía hắn. Luồng yêu khí cuồn cuộn quỷ dị cuốn tới trước người hắn như muốn xé xác hắn ra làm nhiều mảnh.
- Trò trẻ con.


Hắn tiêu soái đứng đó, tay vung lên một lá bùa. Bùa vừa xuất thì lập tức một lồng sáng xuất hiện bảo vệ hắn khỏi luồng yêu khí kia.
- Chết đi.


Cô vừa thấy hắn xuất hiện vòng bảo vệ thì cô lập tức biết hắn không phải dạng vừa đâu. Thế nhưng niềm kiêu hãnh của một xác ướp ngàn năm đâu phải để đùa. Đôi móng vuốt sắc bén nhanh chóng vương dài ra. Cô như một ma ảnh lao về phía hắn trong chớp mắt.


Lui nhẹ về sau vài bước để tránh tầm tấn công của cô. Hắn vung tay lên một lá bùa khác.
- Trói.


Lá bùa như một vật thể sống. Nó vương ra hệt như những sợi dây chắc chắn trói gô lấy cả người cô lại. Té bịch xuống đất, bùn với nước mưa làm bẩn cả đống vải quấng quanh người cô. Nhìn nhìn thân mình đang bị nước bùn làm bẩn. Bất giác nước mắt cô lưng tròng.


- Oa hu hu. Lão đạo sĩ thối. Thả ta ra. Dơ hết đống vải mềm mại của ta rồi đây này.
Rầm. Toàn trường một lần nữa ngã rạp.
Cười khổ, hắn vừa gãi đầu vừa ngồi xuống nhìn cô:
- Này, sao giờ giống con nít vậy.
- Kệ ta, thả ta ra. Oa hu hu…


Hắn cười khổ. Tiếng khóc của cô đau thương lắm cơ. Nghe đau lòng lắm cơ. Và con nít lắm cơ. Cuối cùng hắn đành cất tiếng:
- Rồi rồi.
Đưa tay lên bắt ấn, hắn quát khẽ:
- Thâ…


Chưa kịp nói hết từ, cô trừng đôi mắt xanh rực của mình nhìn về phía sau lưng hắn rồi vội vàng la lên:
- Coi chừng.


Hắn không kịp quay đầu lại. Một sức mạnh như cả tấn đá mạnh mẽ đập vào lưng hắn khiến hắn bị bắn văng đi trong màn mưa. Trong lúc bay, mơ hồ hắn thấy được, một cô gái xinh đẹp với mái tóc xõa rũ rượi đang đứng ngay chỗ hắn vừa ngồi.






Truyện liên quan