Chương 7: Kẻ giữ cách nối thông hai giới
Nếu như hắn là một pháp sư có tiếng nhất thì người hắn sắp đi gặp cũng là một kẻ vô cùng nổi danh trong giới ma quỷ. Quỷ, tên hắn chỉ có một chữ, nhưng miễn là ai nhắc đến cái tên này đều phải e sợ một phần. Không phải vì hắn mạnh mẽ, cũng không phải vì cái ngoại hình của hắn. Người ta sợ hắn là bởi vì tên này nắm giữ cách thức đi vào quỷ giới.
- Ta nói là không có.
Hắn tức giận đập tay lên bàn làm đống đồ vật vốn dĩ đang lặng im đứng cũng phải nảy lên rồi ngã rạp. Đôi mắt long sòng sọc, miệng giận dữ hét vang, với cái dáng lạnh lùng soái ca của hắn thì khi hắn giận dữ lên trông khá… điển trai. À, đây là suy nghĩ của nữ não tàn nào đó chớ không phải của tác giả nhé các bạn. Tác giả là nam chính cống nhé.
- Này này, ngươi nói là không có nhưng ta biết hắn đã từng đi ngang qua đây.
Ở bên này, có ba cô gái đang đứng nói chuyện với hắn. Bất kỳ cô nào cũng đều đang giận dữ và lo sợ. Đúng như quý vị nghĩ, ba cô nàng này chính là hội rình mò nổi tiếng dạo gần đây đấy. Mul khoanh tay giọng hờ hững chất vấn Quỷ, đôi mắt cô mang đầy vẻ không tin nồng đậm.
Lay lay tay Mul, Mon e thẹn nói:
- Đừng mà Mul, dù sao chàng ấy cũng không biết. Đừng làm khó chàng ấy mà.
- Không biết – Mul tức giận chỉ thẳng mặt hắn rồi nói – Hắn là kẻ duy nhất nắm giữ cách đi thông hai giới âm dương đấy.
Ngã lưng ngồi xuống ghế với một cách thức vô cùng tiêu soái, hắn ngã đầu ra sau và nói bằng giọng thờ ơ:
- E hèm, là ngươi duy nhất nắm giữ cách và có khả năng lần theo dấu vết ở Quỷ giới.
- Đấy, cậu thấy chưa.
Mul tức giận, bừng bừng tức giận nhìn Mon. Tên này thuộc dạng lợn chết không sợ nước sôi mà. Chỗ người ta đang nguy cấp như thế mà tên này vẫn còn dửng dưng cho được cơ đấy.
Rụt rè đi lại bên cạnh hắn, Mon nhẹ nắm lấy tay hắn rồi nài nỉ:
- Lão công, ngươi giúp chúng ta với. My là bạn rất thân với ta đó.
Hắn đưa mắt nhìn cô. Thực chất ra hai tên này là vợ chồng son… à, vợ chồng cả mấy trăm năm nay rồi. Về mối tình của cô hổ tinh và chàng quỷ này, chúng ta hãy đợi khi nào tôi rảnh tôi sẽ chém năm ngàn chữ nhé. Còn giờ thì quay lại câu chuyện chính thôi.
Bằng một giọng nói trìu mến ngọt ngào, hắn lắc đầu:
- Không phải là ta không muốn giúp nàng. Nhưng mà thật sự chuyện này ta không giúp được. Ta không biết tên đó là ai, ở đâu thì làm sao giúp.
Mul bước đến kéo tay Mul rồi nói bằng một giọng tức giận:
- Hừ, đi thôi. Đừng nhờ vả hắn.
- Nhưng mà…
Trong lúc Mon còn đang chần trừ thì cửa tiệm của hắn đã bị một tên lạ mặt mở toang. Tất cả những người có mặt trong tiệm lập tức quay đầu nhìn về hướng đó. Kẻ bước vào tiệm là một thanh niên tuấn tú tiêu soái… e hèm… là tên đạo sĩ của chúng ta.
Ngạc nhiên vì sự xuất hiện của đôi bên, Mon chống nạnh bay lại nắm lấy cổ áo hắn:
- Ngươi đến đây làm gì?
Hắn mỉm cười chưa kịp nói gì thì Quỷ đã như một ma ảnh hiện ra kế bên cô. Thoáng chần chừ, kéo tay cô ra, Quỷ hướng về phía hắn cất tiếng:
- Chẳng hiểu ngài đây hôm nay tới đây là có chuyện gì?
- Ngài?
Cả Mon và Mul đều trố mắt nhìn Quỷ. Con người này từ khi nào lại chịu xuống nước như thế chứ. Hơn thế nữa, tên này còn là một tên đạo sĩ rởm cơ đấy ông anh.
Không có câu trả lời cho ba cô gái, hắn mỉm cười đáp lời Quỷ:
- Không cần câu nệ như vậy. Hôm nay ta tới đây là muốn nhờ đệ giúp một chút chuyện.
Gật đầu, hướng tay vào trong ra hiệu mời, Quỷ cười rất tươi như vớ được một món hàng béo bở:
- Xin mời vào.
Khoang thai bước vào, hắn nhìn quanh tiệm rồi nói:
- Ấy chà chà… nay tiệm đông khách quá nhỉ?
Quỷ cười tươi rạng rỡ:
- Cũng là do được mọi người yêu mến thôi ạ.
Hắn nhẹ gật đầu, thế rồi hắn ngồi xuống ghế, nhấp ngụm trà mà Quỷ vừa mới rót. Và thế là cả hai châu đầu vào nhau thảo luận chuyện gì đó một cách vô cùng thú vị.
Đứng ở ngoài nhìn hai tên đàn ông châu đầu vào nhau, Mul hừ một tiếng rõ rõ. Thế rồi cô kéo tay Phương và Mon hiện vẫn đang còn ngơ ngác vì sự xuất hiện của tên đạo sĩ này bỏ đi. Nhưng chỉ mới đi được vài bước thì câu nói của tên đạo sĩ kia như xoáy vào tai cả ba cô gái.
- Theo tình hình này, có lẽ phải nhờ đệ dẫn ta đến quỷ giới một chuyến rồi.
Xoay người lại ngay trong tích tắc, cả ba cô gái đều không tin vào tai mình về câu nói mà tên đạo sĩ kia vừa mới xuất ra. Thân là một tên đạo sĩ vậy mà dám vác xác xuống quỷ giới. Tên này có bị thần kinh không đấy.
Trái với sự khạc nhiên của mọi người, Quỷ nở một nụ cười rất tươi tắn đáp lời:
- Được rồi, nếu huynh đã nói vậy thì sao đệ dám từ chối. Chỉ là…
Ngập ngừng, Quỷ đưa tay lên vuốt vuốt càm. Cái hành động này của hắn hệt như một tên gian thương đang ngã giá với con mồi béo bở của mình vậy.
Chỉ mỉm cười, ném một bọc tiền lên bàn, hắn mỉm cười:
- Bao nhiêu đây đã đủ chưa.
Như một con sói, hắn chỉ hơi chồm lên thì bọc tiền trên bàn đã biến mất không chút dấu vết. Xoay đi xoay lại, nhe răng cười, Quỷ gật gù:
- Quả đúng là vương tử. Người hào phóng nhất trong số những người hào phóng.
- Đừng gọi ta cái chức danh đó nữa. Bao giờ chúng ta có thể khởi hành đây.
Hắn cười cười, Quỷ cũng gật đầu rồi đáp:
- Chắc khoảng vài hôm nữa được không?
- Có vẻ như là không được rồi. Chuyện này khá là cấp bách đấy.
Xoa càm đôi chút, Quỷ gật đầu:
- Thôi được, vậy thì tối nay. Nhưng mà tiền công…
Hắn cười tươi, rất tươi đáp lời Quỷ:
- Tiền thì đệ cứ yên tâm. Xong việc ta sẽ giao cho đệ tất cả.
Hắn nói tuy rất bình tĩnh nhưng mà có thể thấy được hắn đang run người. Vâng, là run người vì tức giận đấy ạ. Quỷ đúng thật là quỷ, tiền để nhờ hắn cũng chẳng thể thiếu một xu nào cả, thậm chí còn bóc lột hơn nữa cơ đấy. Sau vụ này chắc hắn phải ăn khi khống sống qua ngày quá.
Sau khi xong việc mua bán, hắn nghênh ngang bước ra khỏi cửa tiệm mà chẳng đoái hoài gì tới ba cô bé đang nhìn hắn. Mon ngạc nhiên chạy đến nắm tay Quỷ:
- Này, chàng vừa bàn với hắn chuyện gì thế.
Mân mê bọc tiền trên tay, Quỷ cất lời:
- À, số là hắn muốn đi vào quỷ giới để tìm tên nào đó đấy mà.
- Quỷ giới? Nè nè, ta cũng muốn đi.
Mon mắt lóe sáng như chớp được thời cơ vàng. Mul lập tức hiểu ra ý định của cô nàng Mon, cô lập tức chạy lại trước mặt Quỷ. Với đôi mắt to tròn long lanh, cô chớp chớp vài cái:
- Này này, ta cũng muốn đi đấy.
- Cả em nữa, cả em nữa.
Phương không biết từ lúc nào cũng đã xuất hiện bên cạnh Mul giơ tay đòi phần. Bất ngờ, Quỷ phất tay lười biếng nói:
- Quỷ giới đâu phải chỗ cho các cô nhóc như các ngươi tới là tới hử. Các ngươi tưởng ta đi với hắn là đi dạo hậu hoa viên đấy hử.
- Lão công…
Mon nhõng nhẽo ôm tay hắn lắc lắc. Không nhờ đã biết hai kẻ này là vợ chồng thì tôi xin nổi da gà 180 lần đấy. Bà chị, bớt bớt đi.
Trái với vẻ nhõng nhẽo của Mon, hắn nghiêm túc nắm lấy vai cô. Mắt nhìn mắt, hắn lắc đầu:
- Không được. Ta không thể để cho lão bà ta đi vào nguy hiểm được.
Mul chợt chen ngang hai người:
- Không sao, có ta ở đây thì con bé này sẽ không có chuyện gì đâu.
Đưa đôi mắt không quan tâm qua nhìn Mul, Quỷ cất tiếng:
- Người mà ta sợ nhất chính là ngươi đấy. Đưa ngươi đi theo Mon thì chỉ có mà loạn.
Phồng mang, trợn mắt, Mul chống nạnh lên tiếng:
- Tên kia, ai nói ngươi là ta đi theo sẽ loạn hử.
Phất tay, chẳng bận tâm lắm hắn cất tiếng:
- Dù sao ta cũng chẳng muốn dẫn các ngươi đi. Vây đi, giờ thì về nhà hết đi nào, ta còn phải chuẩn bị phương thức để tối nay vượt giới nữa.
Chống nạnh, Mon hầm hừ:
- Chàng…
Chợt Mul kéo tay Mon đi:
- Đi thôi, ý người ta đuổi khéo chúng ta đấy.
Có vẻ như không cam tâm, Mon giẫy giẫy mấy cái thì đã bị Mul kéo rời khỏi cửa tiệm. Phương thấy vậy cùng vội vàng cúi chào Quỷ rồi chạy theo hai người kia. Nhìn theo bóng lưng họ, Quỷ khẽ thở dài rồi quay lưng đi vào trong nhà. Mở cửa tủ, trước mặt hắn là một gia tài đồ sộ mà bất kỳ con quỷ nào cũng thèm muốn.
Cửa bên trái là một đống thần binh lợi khí vàng chóe lấp lánh hấp dẫn bao ánh mắt thèm muốn. Cửa bên phải là đống áo giáp, trang bị nhìn vô cùng ghê người nhưng cũng rất ngầu. Ở chính giữa tủ chất đầy những cuốn sách cổ xưa, có cuốn còn xuất hiện những linh hồn đang muốn thoát ra mà gào gú một cách ghê gợn, nếu cộng hưởng thêm âm thanh như đang cào xé từ địa ngực thì chẳng ai nghĩ đây lại là một cửa tiệm.
Cúi xuống bên dưới tủ một chút, tay lần mồ vào trong kệ tủ sát đáy, mò qua mò lại, mò tới mò lui hồi lâu, cuối cùng hắn rút ra một cuốn sách được cuộn tròn khá kĩ và mỉm cười.
- Quỷ giới sao, đã lâu quá không tới rồi nhỉ.
----------
Trong lúc đó, ở rất xa ngoài cửa tiệm, Mon tức giận hất tay Mul ra rồi hét:
- Cậu làm cái gì vậy, tớ phải tìm tên chết bầm đó hỏi cho ra lẽ. Dám từ chối bổn cô nương cơ đấy.
Kéo tay Mon lại, vuốt mũi tỏ vẻ vô cùng soái, Mul đá mắt cười nói:
- Cậu ngốc quá, chẳng phải chúng ta đã biết tối nay họ xuất phát rồi sao.
Ngơ ngác đôi chút, thế rồi Mon lém lỉnh cất tiếng:
- Ý cậu là…
- Đúng vậy, ý tớ là…
- ĐI KÉ!!!
Cả ba cô gái đồng loạt cất tiếng rồi đồng loạt cười lớn. Đúng là cái hội rình mò có khác, chỉ bao nhiêu thôi cũng đã nghĩ được trò tinh quái rồi đấy.
----------
Lão đạo sĩ của chúng ta hiện giờ đang lững thững dạo quanh những con phố dài ngoằng với một phong cách vô cùng soái ca. Nơi đây được người đời gọi bằng một danh xưng khá mỹ miều: “Âm Dương Thủ Phủ”. Một nơi mà người chết còn nhiều hơn người sống. Tuy bây giờ đang là giữa trưa nhưng nơi đây vẫn mang dáng dấp của một thủ phủ chỉ dành cho người chết. Suốt đoạn đường hắn đi toàn là những nơi bán… hòm, đồ cúng tế, vàng mã và thậm chí còn có đồ dùng để ướp xác nữa cơ.
Tạt vào một cửa hiệu nhỏ được dựng hoàn toàn bằng gỗ đã cũ mốc đến mức gần sập đến nơi. Hắn bước thẳng vào bên trong một cách khoang thai. Giống như nơi này đã vô cùng quen thuộc đối với hắn vậy.
Xoát một tiếng, từ trong bóng tối lao vội ra một đầu quỷ khổng lồ với chiếc lưỡi dài ngoằn ghê rợn, đôi mắt đỏ máu đang nhiểu xuống từng giọt máu tươi, hai hàm răng nanh trắng ởn ghê người vô cùng sắc nhọn kề ngay vào cổ hắn.
Vô cùng bình tĩnh, một lá bùa vàng nhạt đã được hắn kẹp trong tay.
- Hiện hình.
Quát khẽ một tiếng, lá bùa trong tay hắn cấp tốc hóa thành vàng rực. Một luồng sáng cấp tốc lan ra bao phủ lấy đầu quỷ kia. Mặc cho đầu quỷ gào rú một cách ghê rợn thì hắn vẫn cứ trấn tĩnh đứng đấy mặc cho đầu quỷ cuồng nộ dữ dội.
Mỉm cười, hắn cất tiếng:
- Hừ, canh cổng mà dám dọa khách như vậy hử?
- Ha ha, đối với ngài đây dù có dọa thì ngài cũng đâu sợ cơ chứ.
Từ sâu trong cửa tiệm phát ra một tràng dài tiếng cười cuồng ngạo, cùng với đó là câu nói như âm u vang lên lúc xa lúc gần như phát ra từ địa ngục.
Âm thanh đó vừa dứt thì đầu quỷ ghê gợn kia cũng nhanh chóng biến mất. Thu lại lá bùa trong tay, hắn rảo bước về phía trước không một chút sợ hãi.