Chương 1: Về nghiêm phạt dành cho thất vị chủ tử nếu không tận trách tận chức
Ai, Tiểu Bính Tử lắc lư đầu ra khỏi đình viện. Chỉ cần có chút đầu óc, mấy ngày nay thấy Tần lão gia nghe lời suốt như thế, đã sớm nhận ra có quỷ rồi, nhưng Thất chủ tử, thật còn tưởng bản thân đã thu phục thành công được hắn. Nếu dễ dàng tới vậy, thì bọn Đại chủ tử có cần chạy trốn không thấy dáng thế kia hay không? Đầu óc của Thất chủ tử a, thực sự là …
Dùng không được tốt lắm, đã giám định hoàn tất.
Edit: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Đây chính là cố sự phát sinh sau một lần Tần Chính thân chịu trọng thương khiến cho nội lực hao tổn nghiêm trọng. Sau một lần?.. À … Không cần nói tới kẻ thù của Tần phủ, chỉ cần nói tới Tần lão gia thường trong tình trạng thiếu đòn, thất vị phu nhân thường đánh hắn cũng là chuyện bình thường, nên chẳng ai nhớ được cái lần đó là lần nào, mặc kệ đi.
Nói chung, Đại chủ tử hạ lệnh, muốn lão gia trong vòng ba tháng phải khôi phục công lực.
Kỳ thực, Tần Chính vốn chẳng hề chấp nhất nội lực của mình có 1 thành hay có 10 thành. Vì nội lực của hắn dù là 1 thành hay 10 thành, thì quyết định chính yếu vẫn dựa vào quyền cước trên người hắn là 1 thành hay 10 thành.
Đại chủ tử nói, nếu sáu vị chủ tử còn lại không tận trách tận chức, thì nghiêm phạt chính là …
**********
“Không cho ta đi đại hội luận kiếm?” Quần Ngạo không khỏi cất cao thanh âm.
Cái vụ tranh đấu luận kiếm vốn Quần Ngạo chẳng muốn dính dáng gì tới nhiều, nhưng lần này thì khác. Trước đó Tần phủ đã dính tin đồn vạ lây, nên lần luận kiếm này sợ là sẽ không được yên ổn, nếu y không tự mình đi một chuyến, chỉ sợ võ lâm gần đây mới được yên bình lại nổi lên cơn sóng.
Tiếp nhận lấy ánh mắt “hòa ái” của Nhị phu nhân, Tần lão gia đang ngồi vẹo người trên ghế lập tức thẳng lưng. Nguy rồi nha, nếu bỏ đại hội rồi sau đó nó phát sinh tai họa thiệt, cỡ nào Quần Ngạo cũng trút hết lên người hắn.
Tuy nói Nhị chủ tử lấy trừng ác dương thiện làm nhiệm vụ của mình, nhưng không cần bỏ gần tìm xa. Chỉ cần y quản tốt được vị lão gia nhà mình, thì với cả võ lâm lẫn giang hồ cũng đã là việc thiện lớn nhất rồi.
“Phạt mười vạn bạc?” Vân Phi thiếu chút nữa té khỏi ghế. Không phải một nghìn cũng chẳng phải một vạn, mà là mười vạn!! “Đại chủ tử, người nghĩ mười vạn lượng là từ trên trời tự dưng rớt xuống hả?” Mấy người này có biết là thời bây giờ buôn bán khó khăn thế nào hay không?
Duy Nhất quạt quạt cây quạt vàng của mình, dưới cánh quạt nhỏ giọng bĩu môi: “Vậy mà cũng coi là nghiêm phạt hả? Cũng chỉ đủ cho Lão gia mua mỗi đôi chim thôi chứ nhiêu.” Tiểu Hầu gia ít xài tiền tất nhiên đối với vàng bạc ngân phiếu không có chút hiểu biết rồi, cho rằng Đại chủ tử là thiên vị Bạch Vân Phi.
Y nói chưa dứt lời, nhưng câu nói vừa xuất khẩu, thì ngọn lửa trong ánh mắt của Vân Phi liếc nhìn Tân Chính cũng đủ nấu chảy hắn ra rồi.
Tấn Chính nhanh chóng xua tay cản lời Ngũ phu nhân, tên ngu ngốc này, không hại ch.ết được hắn thì không cam lòng phải không. “Duy Nhất, đừng nói nữa …” Tay còn lại thì đưa ra che đi ánh mắt cực nóng của Tam phu nhân.
Lại nói tiếp, Tam chủ tử từ trước cũng thường xuyên trọng nghĩa khinh tài, không phải dạng người tính toán chi li gì, nhưng hôm nay làm gì còn dư bạc thừa mà bố thí cho người khác nữa, cái tên lão gia hao tài tán của nhà y mua nhiều thêm mấy đôi vẹt, thì y chắc chắn phải đi ăn xin đó!
“Một năm không được uống rượu?” Sĩ Thần đầu tiên là sửng sốt, sau đó nổi trận lôi đình. “Đại chủ tử ngươi nói vậy là sao? Ý của ngươi là, thường ngày ta là một tên vô tích sự phải không?”
Một năm không uống rượu với Tứ chủ tử mà nói rất là dày vò, nhưng càng làm cho y tức giận chính là đưa ra cái nghiêm phạt này cho y, so với mười vạn lượng của Bạch Vân Phí thì quả thực chính là quá vũ nhục y rồi!
Vân Phi hừ nói: “Dù sao bình thường ngươi cũng có kiếm được đồng nào mang về đâu.”
Sĩ Thần trả lời trả lời lại một cách mỉa mai: “Còn hơn cả người ngươi đầy mùi tiền. Ta thấy chẳng qua được nhiêu lâu nữa, ngươi liền có thể dán dính trên cửa nhà rồi.”
Vân Phi không hiểu hỏi: “Có ý gì?”
Sĩ Thần hừ cười: “Tỳ hưu (1) trừ tà, thành tinh rồi càng có thần lực hơn.”
Vân Phi cũng không nổi giận, ánh mắt đảo qua trên mặt y: “Nếu so với hồ ly tinh, tỳ hưu tinh thì tỳ hưu tinh vậy.”
Sĩ Thần đứng dậy, nhấc cái cằm tú mỹ của mình: “Đi ra ngoài nói chuyện, đã lâu rồi không luyện tập. Lan Tố, mang kiếm của ta tới đây.” Mắt phượng trầm xuống. “Việt Vương Kiếm.”
“Lan Tố nha đầu, đừng đi!” Tần Chính đâu có dám ngồi xem náo nhiệt, lập tức nhảy ra giữa hai người họ ngăn cản chiến hỏa lan tràn. “Sĩ Thần, Vân Phi, quân tử động khẩu bất động thủ, chúng ta từ từ nói chuyện, từ từ nói chuyện nha.”
Vân Phi lại ngồi xuống, vẫy vẫy đuôi tóc mình nói: “Vậy ngươi nói thử, ngươi với Tần phủ có công gì?”
Sĩ Thần hừ 1 tiếng: “Ta mà không có công? Ngươi coi ta là Lão ngũ hả, suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng …”
Duy Nhất vội vàng gõ bàn, chỉ vào mũi mình hét to: “Ta chơi bời lêu lỏng? Trong phòng ta có một đống họa …” Cảm giác được ánh nhìn băng lãnh, Ngũ chủ tử vội ngừng lại, cười gượng nhìn Tần Chính. “Ta chơi bời lêu lổng, ta chính là chơi bời lêu lổng.”
Sĩ Thần vốn định phản bác, y mỗi ngày công việc để làm đều có mà, có cái này có cái kia. Nhưng lời tới bên mép, ngẫm nghĩ một chút lại thấy toàn chuyện vụn vặt, nhất thời chẳng biết nói sao.
Vì vậy, y chỉ vào Tần Chính nói. “Lão gia, ngươi nói cho y biết, ta đã làm được những gì.”
“Hả?” Tần Chính chợt bị điểm danh ngây ngẩn cả người, rất nhanh nhãn châu xoay động quay về ghế ngồi rên rỉ. “Ta ta.. mấy ngày gần đây đầu đau quá chừng, a … Sĩ Thần làm rất là nhiều nha, nhưng mà giờ ta lại không nhớ ra được, ai da, đau quá, đau quá …” Nếu như hắn không nói chính là đắc tội Tứ phu nhân, nhưng nếu bắt hắn nói ra một đống thì lại đắc tội Tam phu nhân, lúc này không đau đầu thì đợi tới khi nào.
Thấy mặt Đại chủ tử lạnh lùng, Quần Ngạo cười nói: “Nếu không nhớ chuyện hồi xưa, thì kể mấy chuyện gần đây cũng được.” Nói đi nói lại đều là họa do Tần lão gia gây chuyện mà ra, sao lại khiến y không đếm xỉa được, phải để cho Tam chủ tử hay Tứ chủ tử giáo huấn hắn một trận mới thỏa lòng. Nhị chủ tử luôn là người hợp thời đứng ra, quản lý toàn cục.
Thấy không thể tránh khỏi, Tần Chính chỉ có thể kiên trì nói: “Sĩ Thần mấy ngày trước có đánh ta một trận …” Giương mắt thấy ánh sáng lạnh trong mắt Tứ phu nhân, lập tức đổi giọng. “Ta chính là nói quản giáo ta! Là quản giáo, quản giáo.” Nuốt nước bọt nói tiếp. “Sau đó ngày nào cũng theo ta uống rượu …” Kỳ thực Tứ phu nhân bản thân vốn là muốn đi uống loại rượu mới của Tửu Tiên Lâu, nên mới lôi kéo hắn theo cùng. Nhớ bộ dạng điên cuồng khi say của Tứ phu nhân, Tần Chính lập tức lắc đầu, lát hồi bị đánh nữa bây giờ.
“Chỉ có vậy?” Vân Phi hỏi.
“Ừ.. Ừ …” Tần Chính nhìn chung quanh, mặt ửng đỏ. Lúc Tứ phu nhân say rượu, đường nhiên hắn phải đem Tứ phu nhân cả người đã mềm nhũn như bùn đặt lên cái giường nhỏ hung hăng chơi đùa rồi! Đem một khối bùn, ngươi thì ve, ta thì nặn, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, hahaha. Tứ chủ tử nghĩ Lão gia dễ chịu thiệt, chịu bị đánh khơi khơi hay sao?
Vân Phi trợn mắt nhìn: “Tư Đồ Sĩ Thần, còn nói ngươi không phải kẻ vô tích sự?”
Sĩ Thần nhấc chân, cười: “Không nghe lão gia nói hả, công lao lớn nhất của ta với Tần phủ chính là …” Tựa như đang khiêu khích, “Quản, giáo, hắn!” Ba chữ phía sau nói ra cực kỳ có, vị, đạo.
Vân Phi cũng không phải người mặt mỏng gì, hạ giọng cười nói: “Dường như từ Đại chủ tử cho đến Lão Thất, ai cũng có phần công lao này thì phải?”
“Đều có, đều có.” Tần Chính không ngừng gật đầu, mặc dù cảm thấy khó xử nhưng hắn không dám bày tỏ thái độ với bảy người có “công lao” này, nếu không khỏi thấy mặt trời ngày mai.
“Nói đủ chưa hả?” Kỳ Nhi nhấc ngón tay lên, bàn trà dưới chưởng lập tức gãy hết chân. Ánh mắt chuyển sang tiểu Hầu gia, muốn nói gì đó, nhưng ra miệng chỉ là một tiếng thở dài.
Quần Ngạo cũng chỉ có 1 tiếng thở dài.
Duy Nhất cũng không phải dạng để mặc người xúc phạm, bật người nhảy dựng lên: “Các ngươi thở dài là làm sao? Ý các ngươi ta vô năng, không có cách nào giúp lão gia phải không? Đúng, ta không giống với mấy người có công lực thâm hậu như các ngươi, thì sao mà so sánh, nhưng ta có cái này.” Nói xong liền chỉ vào đầu mình. “Ta có đầu óc, hừ!”
Vân Phi cùng Sĩ Thần rất ăn ý mà đem đuôi tóc quét ngang miệng, Triệu tiểu Hầu Gia quả thực rất có đầu óc nha, người là dù sao cũng thống lĩnh tam quân đó.
Kỳ Nhi cũng chẳng thèm để ý mặt mũi của tiểu Hầu gia, chỉ nói: “Vậy thì ngươi …”
“Ta biết!” Duy Nhất vẫy chân, phe phẩy cây quạt nói: “Không phải muốn ta thu hồi chỉ mặc (bút vẽ nghiêng mực) thôi sao, ta chịu nhận phạt!” Dù sao trước đó mấy ngày cũng thu được bức tranh vẽ Tư Đồ tam tiểu thư làm vốn cũng đủ, tạm thời ngừng vẽ mấy ngày cũng được.
Kỳ Nhi lắc đầu, nhìn về phía Vân Phi.
Vân Phi nói: “Không phải muốn ngươi ngừng bút, mà là phạt ngươi …” Nói xong chuyển ánh mắt nhìn nha đầu đang đứng bên cạnh Ngũ chủ tử, cười. “Đem Tố Tâm họa tranh, chỉ có thể vẽ một mình nàng ấy, 100 bức 100 dáng dấp, giống bức nào vẽ lại gấp bội.”
Vẽ cái tên nha đầu ngu ngốc Tố Tâm đã khiến Duy Nhất không chịu nổi, còn muốn vẽ tới 100 bức không bức nào giống bức nào, chẳng khác gì muốn cái mạng nhỏ của y! Trước khi Ngũ chủ tử mất mạng, nhất định phải kéo theo cái tên nha đầu ngu ngốc này lăng tẩm chôn cùng.
Ngũ chủ tử cùng nha đầu nhà y cùng nhau khóc thét ra, Tam chủ tử Tần phủ quả thực là “nữ kiền thương”! (Người làm ăn nhưng tàn độc như ác nữ)
Tiếp theo, vốn đến phiên lượt của người nào đó, cả đoàn người cùng nhau đồng loạt nhìn y một cái.
Tiểu Lâm sợ bị phạt, nhưng khi tới lượt bản thân mình thì lại có chút chờ đợi.
Sau một lúc trầm mặc, Đại chủ tử ngay cả thở cũng chẳng thở dài, trực tiếp lướt qua: “Lão Thất …”
Tiểu Lâm nước mắt trong nháy mắt chợt lưng đầy:
[Ô … Ô …]
Nghe thấy tiếng khóc, Tần Chính sợ hãi nhanh chóng chạy tới: “Làm sao vậy, làm sao vậy?”
Tiểu Lâm khéo lấy ống tay áo lão gia, khóc cực kỳ thượng cảm, cái miệng nhỏ run run bắt đầu chuyển động:
[Vì sao không có ta … ]
Ngay cả phạt mà y cũng không có phần,
[Ô … Ô …]
Thấy rõ điều y muốn nói, Tần Chính dở khóc dở cười: “Đứa ngốc này, nào có ai bị phạt mà lại đi tranh chứ?”
[Ô … Ô … Lão gia, ta cũng là … cũng là … của ngươi mà … ô … ô …]
Lòng tự tôn của Tần Lục chủ tử bị tổn thương nặng nề.
Duy Nhất khuyên nhủ: “Tiểu Lão Lục, ngươi chỉ biết có một chút khinh công, sao giúp lão gia luyện công?”
Kỳ Nhi xoa xoa trán, chỉ có thể đem chuyện khó đẩy qua Vân Phi.
“Nếu không, phạt ba lượng bạc?” Vân Phi nói.
Thấy Tiểu Lâm khóc càng thêm lợi hại, Duy Nhất vì Tiểu Lâm mà đứng ra giành chính nghĩa. “Sao ngươi lại có thể nhẫn tâm như vậy?”
Sĩ Thần cũng gật đầu, “Bạch Vân Phi, ngươi với tiểu Lão Lục tàn nhẫn đến vậy sao?”
Vân Phi lúc này không phản kích, mà có chút hổ thẹn nói, “Vậy … ba đồng?”
[Ô … Oa …..]
Tiểu Lâm khóc lớn, vùi mình vào lòng Tần Chính.
Cuối cùng chính là cái người đang ngồi xa nhất, từ lúc mới bước chân vào thì y đã ngồi trên ghế ngủ khò khò, hoàn toàn mặc kệ đao quang kiếm ảnh súng kiếm thuốc pháo đầy trong sảnh đường.
“Nam, Cung, Môn, Chủ!”
A Kiệt vừa mở mắt, chỉ thấy khuôn mặt lạnh băng như tiền của Đại chủ tử.
“Ba năm không được quay về Nam Cung Môn!” Kỳ Nhi chỉ chính là nghiêm phạt nếu không tận chức tận trách.
“Cái gì?!!!!” Cơn buồn ngủ lập tức bay xa, A Kiệt nhanh chóng lau khô nước bọt quanh mép. “Ta vừa ngủ một giấc! Ta chỉ mới ngủ có một giấc!” Cái trò đùa gì vậy hả, ba năm không về Nam Cung Môn, bộ muốn Nam Cung Môn biệt tích giang hồ luôn hả?
Thấy bộ dạng Đại chủ tử không giống như đang đùa, A Kiệt ý thức được sự tình khả năng khá nghiêm trọng, chỉ đành chịu thua. “Sau này ta không ngủ gật nữa là được chứ gì?”
Thất chủ tử một mặt cố áp chế phẫn nộ, một mặt cố gắng suy nghĩ, từ bao giờ mà Tần phủ ngay cả ngủ gật cũng không cho vậy, sao y vừa ngủ một giấc tỉnh lại thì lại không cho y quay về kia nữa?
Tần Chính đối diện vỗ tay khen ngợi: “Đúng, chính là không nên cho y trở về!” Tên Nam Cung Môn Chủ chân lanh chân lẹ này, cứ ba ngày hết hai ngày về nhà mẹ đẻ, lão gia ta đã sớm chịu không nổi rồi, Kỳ Nhi, nhất định phải thay lão gia lấy lại công đạo!
A Kiệt đỏ mắt sắp chuẩn bị nổi bão, Quần Ngạo liền nói thêm: “Chúng ta ai cũng bị phạt, vậy Đại chủ tử thì sao?”
Kỳ Nhi cười nhạt: “Các ngươi thật muốn ta giúp hắn luyện công?”
“Thân là Đại chủ tử, ngươi đương nhiên phải nghĩa bất dung …” Sĩ Thần nói lấp lửng.
Sáu người Quần Ngạo lẳng lặng nhìn Tần Đại chủ tử.
Tần lão gia ôm Lục phu nhân lạnh run cả người.
“Ta thấy, hay là từ bỏ đi!” Duy Nhất cong miệng nói. “Thân thể đa đa ngày càng không tốt, ngày sau ta chỉ còn mỗi lão gia …”
“Không có tên bại gia tử này, bạc sẽ mốc meo mất.” Vân Phi lắc đầu, thấp giọng nói. “Không có hắn, còn muốn bạc làm gì nữa.”
“Ta dù sao cũng là kẻ vô tích sự, nếu không có hắn thì ngay cả sống ta cũng không làm được.” Sĩ Thần tự giễu nói.
Tiểu Lâm ôm chặt lão gia, vỗ lưng hắn nói.
[Lão gia thật đáng thương … ô … ô …]
Quần Ngạo thán thanh: “Bắt Kỳ Nhi phải mang cái danh đó trên lưng.. Tóm lại không tốt.”
Với cái bộ dạng luyện công cà lơ phất phơ của Tần lão gia, nếu để Tần Đại chủ tử đứng bên cạnh canh chừng, chỉ cần 1 khắc là đủ để bẻ gãy cổ của hắn rồi.
A Kiệt mới vừa tỉnh ngủ, nghe xong vẫn chưa hiểu gì, ngây thơ hỏi: “Các ngươi đến tột cùng là đang nói cái gì vậy?”
Duy Nhất tức giận mà nói: “Đang nói tới chuyện ngươi sắp phải thủ tiết đó!”
A Kiệt đập bàn kêu to: “Vậy không được! Làm thê thiếp của hắn đã rất mất mặt rồi, còn muốn ta phải thủ tiết, không biết sẽ bị người trong thiên hạ chế nhạo đến cỡ nào!”
Tần Chính tức sắp thổ huyết: “Mất mặt? Chế nhạo? Ta ta …” Buông Tiểu Lâm ra, hai ba bước chạy tới trước mặt A Kiệt. “Kỳ Nhi, là y! Để A Kiệt trợ giúp ta luyện công!” Lão gia ta dù cho có bị Đại chủ tử cắt đứt chân, cũng quyết định để Thất chủ tử ngươi ba năm không quay về được Nam Cung Môn! Muốn ch.ết cùng ch.ết!
Sĩ Thần cười tủm tỉm mà nói: “Lão Ngũ! Ta phát hiện ngươi ngày càng có đầu óc rồi nha!”
Vân Phi gật đầu: “Thông minh tuyệt đỉnh.”
Quần Ngạo cũng hiếm buông ra lời khen: “Ân, phép khích tướng dùng vừa đúng lúc.”
“Các ngươi đang khen ta?” Mặc dù chẳng biết bản thân đã làm ra chuyện gì đáng được khen, nhưng Duy Nhất vẫn kiêu ngạo mà phẫy phẫy cây quạt. “Ta đã nói mà, bản tiểu Hầu gia trí tuệ vô song.”
“Vậy quyết định thế đi!” Đại chủ tử giải quyết dứt khoát.
Nhìn bọn họ cả đám rời đi, A Kiệt vẫn như cũ không rõ mọi chuyện. “Uy, các ngươi … các ngươi nói rõ cho ta, dựa vào cái gì không cho ta trở về! Uy! Nói rõ chút đi! Triển đại ca, ngươi mau nói cho ta biết đi, đừng có đi a~~~”
Quần Ngạo nhanh chóng bước đi không quay đầu lại. Xin lỗi nha A Kiệt, đại hội luận kiếm ta rất muốn đi.
Vân Phi quay đầu dành cho Thất chủ tử một ánh mắt thương cảm, khó lắm mới vứt được khoai lang nóng bỏng tay qua người khác, ai lại đi nói rõ cho ngươi biết chứ?
Sĩ Thần liếc mắt nhìn Duy Nhất đi bên cạnh, nghĩ thầm sao mà Nam Cung Môn Chủ so với Triệu Lão Ngũ lại càng không có đầu óc vậy, với cái đầu óc đó mà chưa bán đứt Nam Cung Môn cho người khác quả thực cũng hay lắm.
Duy Nhất không biết bản thân đang bị Tứ chủ tử khinh bỉ, chỉ ở trong lòng âm thầm A di đà phật. Nghĩ về nên đưa Tố Tâm qua chỗ đa đa mình chuẩn bị tuẫn táng luôn đi, phòng ngừa trước luôn luôn tốt, đỡ ngày sau lại bị phạt thì sẽ thảm lắm.
Về phần Tiểu Lâm, cùng với Lão gia cũng thương tâm giống nhau, ôm nhau mà nức nở.
“Tiểu Lâm nhi, lão gia ta đau tim quá, chúng ta hôm nay đi nghỉ sớm đi.” Vì sao phải đi nghỉ sớm? Tất nhiên là cùng với Lục phu nhân ở trên giường chơi bùn rồi, hahaha. (Tim ta đau quá man ~~~)
[Ân … Lão gia, chúng ta đi!]
Tiểu Lâm vuốt nước mắt, buồn bực nhìn sáu người không ai cho y “ăn phạt”, bị Tần lão gia kéo ra khỏi cửa.
Vân Phi cùng Sĩ Thần lắc đầu, sau này dược của Lục chủ tử không thể ăn bậy được. Cảm giác như ở cùng Tần lão gia ngốc lâu quá, đầu óc cũng không còn được minh mẫn nữa rồi.
HẾT CHƯƠNG 01
(1) Tỳ hưu (貔貅): Tỳ Hưu là linh vật có hình dáng hao hao giống Kỳ Lân và thường Tỳ Hưu được thờ phụng với ngụ ý nghĩa mang tới sự tài lộc bình an cho người sở hữu chúng.)
Mai_kari:
Đọc mới cái chương đầu tiên thôi mà cười muốn đau quai hàm, tội cho thằng nhỏ …
Vâng, cái phần này chính là phần của bạn “Nam, Cung, Môn, Chủ” đó