Chương 36

Tỉnh Phi cũng hiếu kì ngắm ngía vài lần, cho dù dáng người của cả hai không sai biệt lắm, nhưng vẫn có cảm giác dáng người của Cung Phàm tốt hơn. Tay Tỉnh Phi ở trong nước, sờ soạng cơ bụng Cung Phàm một phen. Cung Phàm tựa vào bên cạnh suối, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Tỉnh Phi hôn một cái lên mặt anh.


Người đàn ông kia bước xuống nước. Tựa vào một bên. Tỉnh Phi cùng Cung Phàm dính cùng một chỗ, Tiêu Dương, còn có Lưu Lam nhất thời hình thành một hình tam giác.


Tiêu Dương có chút khẩn trương nhìn người đàn ông có tên là Lưu Lam kia. Hắn cảm giác chính mình không phải đang tắm suối nước nóng, mà là đang bị người kia dùng nước luộc chín, cả người nóng bỏng, kinh hoảng, khẩn trương, còn có chờ mong. Đáng tiếc người kia cũng không nói gì. Nhắm mắt lại ngồi chỗ đó nghỉ ngơi.


Tiêu Dương vừa mới lấy được chút dũng khí, không muốn bản thân đánh mất người đàn ông trước mắt thoạt nhìn cũng không tệ lắm này. Người kia đột nhiên mở mắt, tầm mắt hai người vừa vặn chạm vào nhau. Tiêu Dương nhanh quay đầu sang một bên. Người kia lại nhìn Cung Phàm.“Muốn uống rượu không?”


Cung Phàm mở to mắt.“Có, gọi cho hai người bọn họ ly nước trái cây.”
Lưu Lam từ trong suối đứng lên. Khăn tắm ướt đẫm gắt gao dính vào trên người y, Tiêu Dương dõi theo cặp mông của y không chuyển mắt.


“Phàm ca, anh mau nói cho em nghe một chút về y đi, khiến em hiểu rõ y một chút.” Vừa rồi chính mình khẩn trương đến mức đều không biết chào hỏi với y thế nào. Ngốc ngốc bỏ qua một cơ hội tốt.


available on google playdownload on app store


“Bằng tuổi anh. Sau khi come-out bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà. Là huấn luyện viên cao cấp của công ty anh.” Kỳ thật không phải cha mẹ nào cũng có thể thông cảm vào hiểu cho con cái.
“Không có?”


“Không có.” Cung Phàm thoải mái thở dài một hơi. Tỉnh Phi cười ha hả nhìn Tiêu Dương. Tiêu Dương ở nơi đó khó chịu túm tóc.
“Bộ dáng của y thoạt nhìn thật khó tiếp cận.” Tiêu Dương cúi đầu nói.
Tỉnh Phi khó có khi không cùng hắn tranh cãi.


Lưu Lam cầm khay đi vào. Ánh mắt Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương thẳng tắp nhìn hạ bộ Lưu Lam. Tỉnh Phi bị Cung Phàm gõ trán một chút, lập tức không dám nhìn nữa, ghé vào trong lòng Cung Phàm làm vợ nhỏ ngoan ngoãn: “Anh, của anh là hùng vĩ nhất~” Cung Phàm lại gõ cái ót của cậu một chút.
(=))))


Bước xuống suối nước nóng, Tiêu Dương lấy hết dũng khí đi về phía y. Lưu Lam nhìn hắn,“Của cậu, không biết hai người uống gì, có nước dừa, nước chanh, còn có sữa.”


Ánh mắt Tiêu Dương nhìn y đăm đăm,“Anh thật ôn nhu.” Tiêu Dương tiếp nhận nước dừa trong tay y. Lưu Lam cười cười, biểu tình có thay đổi rất nhỏ, khiến người khác khó có thể phát hiện. Người đàn ông này mặt lạnh nhưng tâm nóng. Tiêu Dương cảm giác tim của mình đập ngày càng nhanh.


Tỉnh Phi cầm sữa, trong nháy mắt lúc vừa tiếp cận, cậu cảm giác mùi hương trên người Lưu Lam có chút quen thuộc, thế nhưng nhất thời nghĩ không ra.
Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương trao đổi ánh mắt. Tiêu Dương không ngừng cố gắng.“Em là Tiêu Dương. Hai mươi tư tuổi.”


Lưu Lam đưa cho Cung Phàm rượu Whisky. Cung Phàm tiếp nhận. Uống một ngụm, phát ra tiếng “Ực –”.
“Nhìn cậu không giống hai mươi bốn tuổi. Giống hai mươi hơn.” Lưu Lam buông khay. Trên khay chỉ còn lại có nửa bình Whisky. Nước trái cây cùng sữa không còn.


“Ha ha, Thật sao? Em nghe nói anh là huấn luyện viên trong công ty Phàm ca. Trách không được cơ bắp nhìn đã như vậy.”
Lưu Lam cười cười,“Muốn sờ không?”


Tiêu Dương lập tức gật đầu, đi qua sờ soạng cơ bụng của y một phen,“Thật cứng rắn.” Tiêu Dương nhân cơ hội sờ soạng nhiều thêm mấy cái. Lưu Lam tuyệt không để ý.


Tỉnh Phi nhìn hai người bọn họ chơi đùa, tròng mắt chuyển động nhìn Cung Phàm. Cung Phàm ngẩng cổ uống một chén rượu, hầu kết trượt lên trượt xuống, Tỉnh Phi cúi xuống ɭϊếʍƈ mấy cái vào hầu kết của anh, sau đó cắn một ngụm. Cung Phàm than nhẹ một câu. Cho cậu một ánh mắt ý bảo cậu ngoan một chút. Tỉnh Phi xem như không thấy được, tiếp tục cắn hầu kết của anh. Cung Phàm thực không khách khí tặng cho mông cậu ba bàn tay. Bùm bùm.


Tiêu Dương cười ha ha không cho cậu chút mặt mũi, trong ánh mắt Lưu Lam đều là ý cười, cho dù khuôn mặt y vẫn lãnh đạm như vậy.


Tỉnh Phi cũng có chút thẹn quá hóa giận, cầm lấy sữa đổ lên trên lồng ngực Cung Phàm. Sữa trượt xuống, lan tỏa ra suối nước nóng, màu sắc càng lúc càng mờ nhạt. Trên lồng ngực Cung Phàm đều là sữa, khiến người khác miên man suy nghĩ.


Tiêu Dương ở bên cạnh cười đến rút gân,“Phàm ca, anh nhìn Phi Phi xem, ba ngày không đánh, mái nhà cũng muốn lật!”
Lưu Lam cũng lười nhác xem kịch vui.
Cung Phàm bẹo má Tỉnh Phi một chút, Tỉnh Phi cũng có chút ngượng ngùng. Suối nước nóng tắm không được nữa, mấy người đành phải đứng lên.


Cung Phàm đem Tỉnh Phi đuổi sang một bên, Tỉnh Phi cũng không tức giận, không quấy rầy anh cùng Lưu Lam nói chuyện. Còn thật sự chạy sang một bên đi chơi. Tiêu Dương cũng nhìn ra được hai người bọn họ có chuyện cần nói, cũng chạy theo Tỉnh Phi. Trước khi đi không quên gửi cho Cung Phàm một ánh mắt cầu hỗ trợ.


Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương cũng không chạy xa lắm. Chỉ cách bọn họ khoảng năm mét, trốn ở một phòng thủy tinh phía sau, một đám hoa cỏ che chắn thân thể bọn họ, hai người rụt rè sợ hãi trốn ở phía sau nghe lén.


Tiêu Dương nghe lén vì muốn hiểu thêm về Lưu Lam. Tỉnh Phi nghe lén là vì… cậu phát hiện mùi nước hoa quen thuộc kia chính là mùi hương ngày đó còn lưu lại trên người Cung Phàm mang theo về nhà! Tỉnh Phi nhìn nhìn Tiêu Dương, có chút không đành lòng nói ra chân tướng cho hắn nghe. Cho dù Tỉnh Phi biết chính mình đại khái lại suy nghĩ miên man.


“Cảm thấy Tiêu Dương thế nào?” Cung Phàm đưa cho Lưu Lam một điếu thuốc. Lại đưa lên miệng mình một điếu, châm thuốc, sau đó tùy tay ném bật lửa lên bàn thủy tinh. Lưu Lam cầm lấy châm thuốc lá.


“Cũng được, có điều tuổi có chút nhỏ.” Lưu Lam tựa hồ thực thích cười. Thế nhưng y vẫn là mặt than.


“Phi Phi nhà tôi mới mười tám. Cảm thấy như vừa làm cha lại làm chồng. Bất quá cảm giác cũng không tệ lắm.” Hai ngón tay Cung Phàm kẹp điếu thuốc, miệng nhả khói, môi mỏng hé mở, thật mẹ nó gợi cảm! Tỉnh Phi nghĩ.
“Chẳng lẽ không phải là anh cả sao?” Lưu Lam nhấc chân bắt chéo.


“Rất dính người, cảm thấy tôi như ba của em ấy vậy.”
Tỉnh Phi trong lòng lộp bộp, đây là ghét bỏ chính mình sao? Nghĩ nghĩ mình lúc bình thường, quả thật là có chút bám người. Thế nhưng chẳng lẽ không phải vì mị lực Cung Phàm quá lớn sao?


Tiêu Dương trêu ghẹo bên tai Tỉnh Phi,“Cậu xem, cậu tìm một người đàn ông, từ chồng, anh cả, đến ba ba đều đủ thật có lời.”
Tỉnh Phi mặt đỏ tai hồng.


Tiêu Dương lại nói tiếp,“Đàn ông đều thích tự do, cậu cứ dính người như vậy cẩn thận bị đá. Đương nhiên nam thần nhà tớ tất nhiên không phải phụ lòng hán(*). Ngẫm lại về sau hai người mỗi ngày nhìn nhau lại thấy chán ngán, tớ liền cảm thấy thật hạnh phúc.”
(*người đàn ông bộ bạc)


Tỉnh Phi cho hắn một liếc trắng mắt,“Cậu ngay cả đàn ông đều chưa thu phục nổi! Chờ cậu thu phục được hãy nói đến tớ.”
Tiêu Dương đại thương nguyên khí.


Lưu Lam lại bắt đầu cười. Đừng hỏi Tiêu Dương cùng Tỉnh Phi hai người làm sao mà biết được, bởi vì chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời!
Cung Phàm duỗi thẳng hai chân,“Không thích Tiêu Dương à? Nhóc con đó không tồi.”
Tiêu Dương cả người đều căng thẳng!


Lưu Lam lắc đầu,“Không phải.” Y ho khan một chút,“Quá nhỏ. Tôi muốn ổn định sau này, tuổi này của cậu ta hẳn vẫn là thích chơi bời.”
Cung Phàm nhìn chén rượu thủy tinh phản chiếu lại khuôn mặt dữ tợn của hai người Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương, bộ dáng hai người lấm la lấm lét, không đành lòng nhìn thẳng.


“Tiêu Dương tuy rằng có chút hoạt bát, thế nhưng là một đứa nhỏ tốt. Cậu thử một chút xem. Cậu nhóc hẳn cũng muốn xác định lâu dài.”


Lưu Lam do dự một chút, gật gật đầu. Tiêu Dương cảm giác chính mình hạnh phúc đến mức sắp hôn mê bất tỉnh. Lúc này ôm chầm lấy Tỉnh Phi, cho cậu một cái thơm vào má vừa thân mật lại vang dội.


Trong lòng Tỉnh Phi suy nghĩ chuyện hoàn toàn bất đồng với Tiêu Dương, xem bộ dáng Cung Phàm cùng Lưu Lam, hoàn toàn không giống như có quan hệ bất chính! Chẳng lẽ do mình suy nghĩ nhiều?


Cung Phàm gọi nhân viên phục vụ đưa tới một thùng bia, Cung Phàm cùng Lưu Lam hai người đối ẩm. Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương chạy đi chơi, cơm nước xong lại chạy về. Cung Phàm cùng Lưu Lam hai người đã say khướt, trên mặt đất rất nhiều vỏ bia nằm la liệt, giống như không chỉ một thùng.


Tỉnh Phi tốn sức chín trâu hai hổ mới kéo được Cung Phàm lên, dùng bả vai đỡ anh. Nâng Cung Phàm trở về phòng, còn không quên nhắc nhở Tiêu Dương nắm chặt cơ hội ngủ với Lưu Lam.
(-..- Phi nhi học xấu)


Tiêu Dương càng không ngừng gật đầu, thời điểm đi vào trong phòng, mặt Tiêu Dương đầy vẻ đau khổ cùng khó xử gọi lại Tỉnh Phi. Tỉnh Phi cảm giác Cung Phàm giống như một tảng đá lớn sắp đè cập bẹp dúm rồi.
“Nói nhanh lên! Tớ đang bị đặt ở dưới Ngũ Chỉ Sơn đây này!”


Tiêu Dương khẽ cắn môi,“Chuyện đó có đau không?”
Tỉnh Phi lập tức ngốc lăng,“Gì?”
Tiêu Dương có chút quẫn bách,“Chính là ƈúƈ ɦσα đau hay không?”
Tỉnh Phi trợn to mắt nhìn Tiêu Dương, cả kinh tới mức quên Cung Phàm còn đang đè nặng lên mình.“Cậu, cậu vẫn là xử nam?”


Tiêu Dương đỏ mặt, ngượng ngùng gật đầu, tuy rằng là gay, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy chuyện này nếu ở phía dưới chắc chắn sẽ không thoải mái, cái gọi là thích, cũng bất quá chỉ là một loại tình yêu từ trái tim dành cho đối phương. Hắn sợ đau, lúc trước ch.ết cũng không cho hai người kia động vào, kiên trì một tình yêu trong sáng. Thế nhưng Lưu Lam lại cho hắn có cảm giác khác biệt. Tim đập quá nhanh.


Tỉnh Phi mặt cũng đỏ.“Chính cậu tự cảm nhận đi. Dù sao cảm giác không tồi.”


Vào lúc ban đêm Tiêu Dương liền nhân lúc đối phương say khướt, liền đem quần áo một thân mùi rượu trên người đối phương cởi sạch. Thế nhưng nhìn đến dáng người vạm vỡ của Lưu Lam, Tiêu Dương liền lúng túng. Lời thề muốn ngủ với toàn bộ mĩ nam trong thiên hạ đã sớm ném sang một bên.


Cho nên, Tiêu Dương chính là kẻ có tà tâm lại không có tặc đảm(*). Một đêm ngồi ở bên mép giường, nhìn dáng người đẹp đẽ kia mà không dám động móng vuốt.
(*có ý xấu nhưng không có gan làm)


Tỉnh Phi so với hắn cũng không tốt hơn chút nào, Tỉnh Phi hôm nay khiêu khích Cung Phàm, hỏa khí của Cung Phàm tựa hồ còn chưa hạ, đem toàn thân trên dưới Tỉnh Phi đều nắn bóp một lần. Cung Phàm uống say, khống chế lực đạo không tốt, bàn tay to lớn giống như giấy ráp nóng bỏng, Tỉnh Phi đau đến kêu cha gọi mẹ, lăn lộn trên giường, ý đồ tránh thoát ɖâʍ thủ của Cung Phàm. Có điều Cung Phàm khí lực lớn, một tay đè lại eo cậu, một tay dùng sức, Tỉnh Phi bị anh giữ chặt không nhúc nhích được. Lệ rơi đầy mặt. Bởi vì Tỉnh Phi vẫn không phối hợp, Cung Phàm cuối cùng còn nổi giận, dùng sức tuyệt không lưu tình. Cung Phàm nắn bóp phát nghiện. Tiếng khóc thảm thiết của Tỉnh Phi càng trợ hứng cho anh. Ngày hôm sau tỉnh dậy, trên người Tỉnh Phi không còn một chỗ da nào tốt đẹp.






Truyện liên quan