Chương 62

Trên đường phố đèn neon đỏ lóng lánh, có người hát ca, có người nói cười, thế nhưng bất luận làm gì cũng đều không liên quan đến Tiêu Dương. Đèn neon có đỏ đến mấy mà không ai bên cạnh, đẹp đến mấy cũng chỉ là cô quạnh.


Tiêu Dương đi qua một giao lộ, trong lòng vẫn mờ mịt cùng ê ẩm. Đi tới phía dưới “tổ ấm” của hai người, Tiêu Dương lại do dự bước thêm một bước. Đèn đường sáng lóa, ghế đá cô đơn, rất thích hợp cho tình tiết bi kịch, Tiêu Dương nghĩ thầm.


Hắn ngồi xuống ghế, cái bóng bị hắt thật dài, nhìn thấy Lưu Lam say khướt bước xuống xe, nhìn thấy y nghiêng nghiêng ngả ngả đi lên lầu, thế nhưng hắn lại không theo sau, cứ nhìn, cứ nhìn như vậy. Tiêu Dương thật ước ao đố kị với Tỉnh Phi, bởi vì Cung Phàm luôn luôn thương yêu cậu. Tiêu Dương cũng cảm thấy may mắn, bởi vì hắn cũng tìm được người thương yêu mình. Nhưng hắn lại không thể bỏ qua vết rạn nứt kia.


Lần thứ hai từ trong suy nghĩ thức tỉnh, đã là đêm khuya. Hắn nghĩ tới, bản thân hình như cũng hai ngày chưa trở về nhà, nhưng mà thoạt nhìn Lưu Lam cũng không gấp gáp lắm. Tiêu Dương lại càng không muốn trở về, để xem lúc nào Lưu Lam y mới nóng nảy, để xem phân lượng của mình ở trong lòng y đến cùng nặng bao nhiêu, khi yêu một người chính là thiếu hụt cảm giác an toàn như vậy. Nhưng Tiêu Dương cũng do dự, cảm thấy được mình làm như vậy cũng không có gì hay, đều là người trưởng thành rồi, giận dỗi cũng không giải quyết được vấn đề.


Tiêu Dương đứng lên, lảo đảo vài bước, ngồi quá lâu, mạch máu khó lưu thông, chân tê dại. Tiêu Dương đột nhiên rất nhớ rất nhớ cái ôm của Lưu Lam. Không có cách nào khắc chế nước mắt thấm ướt viền mắt.


Tiêu Dương đi từ từ, cảm thấy chưa đủ, hắn chạy nhanh vào tiểu khu, lưu lại khuôn mặt kinh ngạc của bảo vệ.


available on google playdownload on app store


Tiêu Dương đi thang máy vẫn cảm thấy chậm, mở cửa, trong phòng khách sáng đến chói mắt, ở huyền quan giày của Lưu Lam vứt lung tung, Tiêu Dương nhìn phòng khách, không có một bóng người, gạt tàn trên bàn thấp cũng bị ném trên đất, còn có một đống tàn thuốc.


Tiêu Dương khom người đem giày của Lưu Lam để lại tử tế. Sau đó lại bắt đầu thu dọn phòng khách. Bản thân không nên yếu ớt như vậy.


Tiêu Dương đứng lên, đem đồ vật để gọn gàng, đi tới phòng ngủ, Lưu Lam nằm tùy ý ở trên giường, quần áo rối như tơ vò, mặt trên còn nhăn nhúm, một phòng tràn đầy mùi rượu.


Tiêu Dương định mở cửa sổ ra, lại lo lắng gió đêm quá lạnh. Tiêu Dương đi tới bên giường, ngồi vào bên người Lưu Lam. Lưu Lam đã ngủ say, làm sao biết được người y chờ đợi hai ngày nay đã trở về, cũng đang ngồi ở bên cạnh y?


Tiêu Dương cởi giày ra, cuộn chân ngồi ở trên giường, nhìn Lưu Lam, Lưu Lam rất cường tráng, sinh hoạt cũng hơi rối rắm, không thích nói đùa, mặt than lúc nào cũng nghiêm lại, thế nhưng đôi mắt cười rất ôn nhu. Biết làm cơm, mùi vị không dám khen, nhưng có thể đảm bảo người ăn không ch.ết.


“Thật lười biếng…” Tiêu Dương lấy tay vuốt nhẹ cằm của y, mặt trên râu tua tủa chắc đã hai ngày chưa cạo, chà xát có cảm giác gai gai, sờ lên đâm tay cực kỳ, Tiêu Dương vừa khóc, vừa cười, cúi đầu hôn lên môi y, lại dùng hai má cọ mặt y. Có một loại cảm giác hơi đau.


Tiêu Dương đứng lên, đi buồng tắm rửa ráy, sau đó đi ra liếc cũng không liếc mắt nhìn Lưu Lam, lại đi ra ngoài.


Khi Lưu Lam trở về nằm ở trên giường cũng không ngủ ngay lập tức, thế nhưng ý thức cũng không quá thanh tỉnh, chỉ nhớ rõ Cung Phàm nói hai câu, “Vợ cậu không vui sao lại hỏi người khác.”, “Sống trên đời đừng quá hay thay đổi thất thường.” Trong đầu Lưu Lam chỉ có hai câu này, thế nhưng thần kinh đã bị men rượu làm tê dại, nhớ hai câu này cũng không suy nghĩ được gì.


Sáng sớm lúc tỉnh lại đã gần tới mười giờ, Lưu Lam nhìn thời gian mà kinh ngạc một chút, đồng hồ báo thức ở điện thoại di động cũng không vang, Lưu Lam phiền muộn cực kỳ, có mấy cuộc điện thoại không tiếp, mà cũng không phải Tiêu Dương. Lưu Lam gọi một cú điện thoại xin nghỉ, liền đem điện thoại di động ném qua một bên. Đầu đau muốn điên rồi, thế nhưng hai câu kia của Cung Phàm được y nghĩ lại, cũng mơ hồ đoán ra có chuyện gì đó khiến Tiêu Dương hiểu lầm.


Lưu Lam ngẫm lại mấy ngày nay, cũng chỉ có chuyện kia, thời điểm còn trẻ chơi bời với một đứa bé, trước đó vài ngày cậu ta nhìn thấy mình liền tìm tới cửa, thế nhưng mình đuổi đi rồi, chỉ một lần như vậy, hẳn là bị Tiêu Dương thấy được, Lưu Lam chỉ muốn chửi má nó!


Lưu Lam nghiêng đầu nhìn chiếc gối bên cạnh, tâm lý vắng vẻ, Tiêu Dương vẫn chưa trở về. Gọi điện thoại cũng không tiếp.


Lưu Lam vò đầu bứt tai, buồn bực mất tập trung đi tới phòng khách, trong lòng trống rỗng. Lưu Lam dựa vào cửa, đột nhiên cảm thấy sinh hoạt thật mệt mỏi, cảm giác hư không bị khuếch đại vô tận.


Tiêu Dương từ trong phòng bếp đi ra, vừa ngẩng đầu liền thấy Lưu Lam phờ phạc dựa vào ở trên cửa, cả người mất đi khí lực. Trong nháy mắt đó, Tiêu Dương cảm thấy bản thân có vẻ sai rồi, thế nhưng sai ở nơi nào, liền nói không rõ ràng, lòng chua xót cực kỳ, vì mình oan ức, cũng đau lòng vì Lưu Lam.


“Dương dương?” Lưu Lam kinh ngạc một chút, mặt than có chút vặn vẹo, vừa cao hứng cũng có chút thống khổ.
Tiêu Dương cười gật gật đầu với y, Lưu Lam nhìn ra được vẻ miễn cưỡng trên mặt hắn.”Hai ngày nay ở nhà Phi Phi chơi vui không?”
“Ừm, rất vui, mẹ Cung còn nói muốn nhận em làm con nuôi.”


“Tốt nha. Sau này hai người chúng ta đều có chỗ dựa dẫm. Nhưng mà, Dương Dương, có muốn về nhà ở hay không, ở trong nhà người khác quá lâu cũng không ổn.” Lưu Lam đi tới, ôm Tiêu Dương từ phía sau, Tiêu Dương run rẩy một chút, một khắc kia nắm lấy tay Lưu Lam, Tiêu Dương mới hiểu được, bản thân cũng không nỡ đẩy ra, nên lựa chọn nắm lấy tay y.


Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn y, cổ của hắn tạo nên một đường cong đẹp đẽ, khiến tim Lưu Lam liền có chút gợn sóng.
“Em thấy anh với một thằng nhóc khác rất thân mật.”


Lưu Lam nghe thế cười cười, nâng mông Tiêu Dương lên, đem hắn đặt ở trên bàn ăn. Tiêu Dương tách ra hai chân, nhẹ nhàng vòng lấy thắt lưng Lưu Lam.


Lưu Lam hôn một cái lên trán hắn, “Anh không thừa nhận. Bởi vì anh không thân mật với cậu ta, thế nhưng nếu cảnh đó bị em nhìn thấy, đồng thời khiến cho em đau lòng, vậy anh xin lỗi, Dương Dương.”
“Nhưng mà em thấy anh không đẩy cậu ta ra. Em đứng đó một lúc lâu.”


“Anh vẫn kiên trì ý kiến anh không hề phản bội em. Ai còn trẻ đều có lúc điên cuồng, trước đây cùng nhóc đó chơi đùa, lần này chạm mặt, cậu ta liền đến bắt chuyện với anh, anh không nghĩ tới cậu ta lại hôn tới. Anh rất xin lỗi vì làm em tổn thương.”


Tiêu Dương nghe, tuy rằng tiếp nhận, thế nhưng trong lòng vẫn không thấy thoải mái. Cố làm bộ tùy ý, “Em cũng phải đi tìm bạn trai cũ ôn chuyện mới được.” Lưu Lam nghe liền cảm thấy vừa bất đắc dĩ, vừa tức giận.”Em là vợ anh. Chạy đi tìm bạn trai cũ là tính làm gì. Được rồi, anh đã cáo biệt chuyện cũ, chỉ muốn cùng em yên ổn sinh sống. Không chỉ là sinh hoạt bình thường, mà càng bởi vì yêu em cho nên mới càng thêm yên ổn.”


Tiêu Dương nghĩ, có phải là mỗi một người đàn ông, hoặc là mỗi một người dàn ông đến tuổi nhi lập đều có thể nói ra mấy lời tâm tình ôn nhu như vậy không, sau khi nghe khiến người ta có thể trả giá tất cả. Yên ổn không chỉ là đến một độ tuổi nhất định liền muốn yên ổn, mà còn là lúc một trái tim tang thương được chiều chuộng nên muốn yên ổn. Tiêu Dương liền nhìn Lưu Lam đang mỉm cười, cười, rồi lại khóc.


“Cung Phàm nói bọn họ ngày mồng một tháng năm sẽ đi Đan Mạch, em muốn đến đó kết hôn không? Cùng bạn tốt nhận lời chúc phúc.” Lưu Lam ôm eo hắn, nói lời dỗ dành có chút cứng ngắc.
“Đi, đi cùng Phi Phi.”
“Sai, là đi cùng anh.”
“Ừm, đi cùng Lưu Lam.”


Đến buổi tối, Tỉnh Phi liền biết hai người Lưu Lam với Tiêu Dương làm hòa rồi. Tỉnh Phi hỏi nguyên do, không khỏi cảm thán nội dung cẩu huyết của phim thần tượng kỳ thực cũng từ sinh hoạt mà ra, khiến người ta không đủ sức phỉ nhổ.


Lại qua mấy ngày, mẹ Cung chọn một ngày tháng tốt, nhận Tiêu Dương làm con nuôi. Người một nhà ngồi cùng một chỗ ăn cơm, sáu người lớn cộng thêm Cung Tiểu Uông đã bốn tháng. Cung Tiểu Uông ngày đó cũng cảm nhận được không khí vui vẻ, một mình phi thường vui mừng a, nên tiểu lên người Cung Phàm một phát. Cung Phàm cũng không tức giận, còn hôn Cung Tiểu Uông một cái.


Sinh nhật Cung Phàm là ngày mùng 6 tháng 5, nhưng bọn họ chuẩn bị đi Đan Mạch đăng kí kết hôn, thuận tiện tổ chức sinh nhật ở đó luôn.


Ngày lên đường, Tỉnh Phi chưa từng ngồi qua máy bay cảm thấy rất hồi hộp, không ngừng chạy vào WC, Cung Phàm, Tiêu Dương cùng Lưu Lam ba người không ngừng động viên cậu, Tỉnh Phi vẫn không khống chế được căng thẳng.


Cung Phàm mang Tỉnh Phi đi nhà vệ sinh mấy lần, sau đó Tỉnh Phi nói nhìn thấy anh cũng rất hồi hộp, sau đó sẽ không cho anh đi cùng. Cung Phàm bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ngồi lại với đám Lưu Lam.


Cách thời gian cất cánh còn một giờ. Đám người Cung Phàm ngồi tán gẫu, xem người đến người đi trong sân bay. Hàn huyên hồi lâu phát hiện Tỉnh Phi đi rất lâu vẫn chưa về, Cung Phàm có chút lo lắng, liền đứng dậy đi xem xem.


Lúc Cung Phàm đến nhà vệ sinh xem sao, bên trong không có ai. Gọi điện thoại cho Tỉnh Phi cũng không có ai tiếp, Cung Phàm đột nhiên sốt ruột, lại lo lắng bọn họ không đi cùng đường, e rằng lúc Tỉnh Phi trở về anh vừa vặn đến đây, hai người không thấy lẫn nhau. Cung Phàm lấy điện thoại di động ra gọi cho Lưu Lam. Nghe đến y nói không nhìn thấy Tỉnh Phi, tim lạnh ngắt.


Cung Phàm liền tìm vài vòng, mới nhìn đến thân ảnh của Tỉnh Phi, Tỉnh Phi đứng bên cạnh một cái thùng rác nôn mửa, sắc mặt tái nhợt. Cung Phàm đi tới bên cạnh cậu, còn nhìn thấy Tỉnh Phi đang bất an.
“Thân thể không thoải mái à?” Cung Phàm ôm eo Tỉnh Phi, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên lưng cậu.


Tỉnh Phi nhìn anh, đem thân thể nửa dựa vào người anh, “Không, chỉ là rất khẩn trương thôi.”
“Không đi Đan Mạch nữa.” Cung Phàm không nghĩ tới Tỉnh Phi căng thẳng thành như vậy.


“Đi thôi, lần trước có chuyện làm hại hai người Tiêu Dương không thể đi, lần này lại có chuyện. Hơn nữa bản thân em cũng rất muốn đi. Em cho tới bây giờ chưa từng ngồi máy bay đi tới những nơi khác đâu.” Tỉnh Phi bình tĩnh một hồi, liền lôi kéo Cung Phàm đi về hướng Tiêu Dương. Bên kia Tiêu Dương không chờ được người, sân bay lại lớn, tách ra đi tìm người lại sợ lỡ giờ lên máy bay.


Tiêu Dương đứng bên cạnh cố gắng thoát khỏi lo lắng sau đó tiếp nhận loa, vừa nhắm mắt lại, dáng vẻ anh dũng hy sinh hét “Thỏ Tuzki, con mẹ nó cậu ch.ết ở nơi nào rồi!!!”






Truyện liên quan