Chương 5: Lật xe?
Trong đầu Tô Cần toàn là tư tưởng không trong sáng, cảm thấy hậu huyệt như bị côn th*t mạnh mẽ đâm vào, cả người co trong ổ chăn, tay nhịn không được đưa xuống hậu huyệt đói khát.
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Khâu Ngạn Quân kì kèo mấy phút mới ra ngoài, trên người là bộ ngủ bảo thủ. Lúc mở cửa phòng tắm hắn mới phát hiện rèm còn chưa kéo, thân thể nhất định đã bị ánh mắt người yêu dùng nhìn hơn trăm lần, hơi nóng xông lên khiến khuôn mặt càng thêm ửng hồng.
Tô Cần nghe thấy tiếng động từ phòng tắm, cũng không rút ngín tay đang đùa hậu huyệt mà càng chơi lại càng hăng. Anh nằm chếch trên giường, chăn kéo ra lộ nửa cái mông trắng nõn, ngón tay trong hậu huyệt ra ra vào vào, không kìm chế được mà phát ra tiếng rên rỉ.
Khâu Ngạn Quân mặt đỏ tới mang tai, theo thói quen muốn kéo lại chăn cho anh lại bị cánh tay của anh bắt lấy, bởi vì dục vọng mà đôi mắt phủ một tầng hơi nước, ngâm tiếng tiếng, nửa làm nũng nửa cầu xin: "Ông xã..."
"Cần Cần..." Khâu Ngạn Quân tuy ngốc nghếch nhưng năm lần bảy lượt bị người yêu quyến rũ, nếu không ngộ ra điều gì thì hắn có thể xẻo người anh em kia đi được rồi.
Tô Cần bạo dạn nắm lấy tay Khâu Ngạn Quân, há mồm ngậm lấy ngón tay hắn ɭϊếʍƈ ʍút̼, phát ra âm thanh ɖâʍ mỹ. Tay còn lại bận rộn ra vào hậu huyệt, tay còn lại bắt lấy tay đối phương, bắt chước động tác khẩu giao mà phun ra nuốt vào ngón tay trắng nõn – vốn chỉ dùng để nghiên cứu của đối phương. Đuôi mắt ửng hồng, đôi mắt vốn lấp lánh nay phủ kín một tầng hơi nước, giống như mèo cái phát tình, phát ra thanh âm rầm rì bị ȶìиɦ ɖu͙ƈ ăn mòn.
"Ông xã... làm em..."
"Anh..." Khâu Ngạn Quân chần chừ, nhìn chằm chằm vào hậu huyệt nhỏ bé của người yêu "Thật nhỏ, có thể đi vào sao?"
Tô Cần giờ như tên đã lên cung, thấy đối phương chần chứ do dự làm anh vô cùng nôn nóng. Rút ngón ta khỏi hậu huyệt, Tô Cần thô bạo kéo quần ngủ và qυầи ɭót của hắn xuống, dùng lực đẩy Khâu Ngạn Quân ngã xuống giường. Anh nằm dưới thân hắn, chân vòng lên quấn eo đối phương, dùng khe sâu của cặp mông tròn trịa kẹp lấy quy đầu phân thân, nhẹ nhàng ma sát,cho đến khi thứ kia cứng lên, d*m thủy cùng thuốc bôi trơn ẩm ướt ngượng ngùng trào ra.
"Ông xã... Em đã mở rộng tốt rồi, trực tiếp tiền vào là được..."
Chuyện đã đến nước này, nếu không làm —— thì hắn còn có tích sự gì nữa chứ?
Khâu Ngạn Quân cầm lấy đôi chân trắng mịn của anh đặt lên vai, để mông anh áp sát vào phân thân của hắn. Tay đối phương cũng tự đẩy hai cánh mông ra, để hậu huyệt đói khát bại lộ trước phân thân của hắn. Hắn không kìm chế được thú tính, dùng sức đâm mạnh vào hậu huyệt ɖâʍ đãng kia.
Hắn chưa từng yêu đương bao giờ, chớ nói về kinh nghiệm làʍ ȶìиɦ.
Khâu Ngạn Quân là thiếu niên thiên tài, từ nhỏ đã tiếp xúc với đủ loại dữ liệu, cho nên chưa từng có cảm giác rung động. Hắn say mê nghiên cứu, nhưng lại ngu ngốc trước ái tình —— có lẽ đây là khuyết điểm của thiên tài. Tô Cần xuất hiện, như một điều bất ngờ tuyệt vời, lại như vận mệnh đã an bài, ngọn lửa tình dưới đáy lòng bùng cháy khi gặp đối phương.
Hắn chưa bao giờ có cảm giác tuyệt vời đến vậy. Phân thân được vách tràng mềm mại bao bọc, bên trong vô cùng nóng, cũng không ẩm ướt đến mức mất cảm giác ma sát, lại cũng chẳng căng mịn siết chặt hắn đến khó chịu. Tất cả đều vừa vặn, như đối phương và mình là một, phù hợp như đo ni đóng giày.
Chỉ là —— gần 25 rồi mà hắn cũng chẳng có chút kinh nghiệm nào.
Khâu Ngạn Quân theo bản năng trừu sáp hậu huyệt, phân thân thô to có cảm giác hơi chướng. Tô Cần nằm dưới thân hắn cũng đã chuẩn bị việc miểu xạ
(vừa vào liền bắn >///>)
của người này, không ngờ đối phương lại nhẫn nại ngoài dự kiến.
Có thể kéo dài lâu như vậy, chẳng là chuyện tốt sao?
Khâu Ngạn Quân này, quan hệ xã hội không tốt nhưng bù lại được thời gian kéo dài
=))))
Tô Cần nghĩ, đây là lần đầu tiên đối phương khai bao, khoan dung một tý là được rồi. Nhưng không ngờ người kia lại có sức như vậy, cứ lung tung trừu sáp mạnh mẽ hậu huyệt. Anh cảm nhận được vách tràng bị tính khí thô to của đối phương mài đến bỏng rát, nhưng vẫn chẳng tìm được điềm G, không có chút khoái cảm nào, dịch ruột non cũng bị mài khô, phân thân vốn đang ngẩng đầu giờ khó chịu mềm nhũn ra, gục đầu ủ rũ.
Anh nhắm mắt nhíu mày, miệng phát ra tiếng rên rỉ, nhưng nội tâm không ngừng lẩm bẩm "Sao tên này vẫn chưa bắn vậy?", nhưng vì lòng tự trọng của xử nam, anh vẫn tỏ vẻ bị làm đến sướng người.
Chẳng biết do diễn xuất của Tô Cần quá tốt, hay là Khâu Ngạn Quân vô cùng chú tâm, thế nên hắn cũng không phát hiện Tô Cần có gì khác thường, điều này khiến người chẳng có chút kinh nghiệm làʍ ȶìиɦ kéo dài bốn, năm mươi phút.
Hắn nhắm mắt nhíu mày, trong miệng phát ra dường như ȶìиɦ ɖu͙ƈ bốc cháy đến cực điểm tiếng rên rỉ, nhưng mà trên thực tế nội tâm nhưng vẫn lẩm bẩm "Cái tên này làm sao còn không bắn", còn muốn vì chăm sóc cái này xử nam lòng tự trọng, làm bộ bị thao lộng đến sảng khoái bộ dáng.
"Cần Cần, em thật giỏi..."
Thanh âm trầm thấp gợi cảm vốn gợi lên ȶìиɦ ɖu͙ƈ trong Tô Cần giờ lại thành kí ức thống khổ.
Anh chịu không nổi nữa, hai chân cũng tên rần, đành phải mềm giọng cầu xin: "Ông xã... Khi nào anh bắn thế...."
Khâu Ngạn Quân cắn lên môi Tô Cần một cái, thở hổn hển: "Cần Cần, sắp rồi...."
—— cuối cùng cũng sắp kết thúc.
Tô Cần ngửa đầu duỗi cổ, hai mắt trống rỗng, trong lòng muốn yêu cũng chẳng nổi.
Mãi cho đến khi Khâu Ngạn Quân trừu sáp càng lúc càng nhanh,cắm sau vào hậu huyệt, hắn gầm một tiếng, dương v*t bắn ra tinh dịch đặc sệt, nóng đến nỗi vách tràng không ngừng có rút, dường như muốn rót đầy tinh dịch vào trong ruột.
Phân thân sau khi bắn tinh mềm nhũn, Tô Cần lại cảm nhận được quy đầu của hắn chạm vào điểm G, khiến hậu huyệt bị chà đạp được an ủi, tính khí vốn đang uể oải cũng hơi ngẩng đầu dậy.
"Hưm..." Tô Cần híp mắt phát ra tiếng hừ thoải mái, mông nhịn không được mà vặn vẹo, muốn dùng côn th*t đã nhuyễn xuống của người yêu để gãi ngứa cho hậu huyệt.
Khâu Ngạn Quân nhéo lấy cánh mông, hai tay vò nặn nó thành đủ loại hình dáng, mỗi nơi bị chà đạp đều nổi lên màu hồng nhàn nhạt, thậm chỉ còn có chỗ hiện lên cả dấu móng tay. Tô Cần bị nắn đến nỗi lửa dục bừng cháy, cánh mông bị nắm bóp khiến hậu huyệt đang ngậm côn th*t bị che phủ. Hạ thân mềm nhũn của hắn cũng chẳng khơi nổi hứng thú.
Bây giờ Khâu Ngạn Quân mới phát hiện Tô Cần vẫn chưa cao trào, nghi hoặc hỏi: "Cần Cần, em chưa bắn sao?"
"Em... Không...."
"Vậy... anh xoa xoa giúp em" Khâu Ngạn Quân rút tính khí mềm nhũn của mình ra, đặt hai chân mềm nhũn của đối phương xuống, tay cầm lấy tính khí bán cương của anh. Có lẽ số lần hắn tự an ủi quá ít nên lúc vuốt ve cho Tô Cần mang đến cảm giác khác lạ, ȶìиɦ ɖu͙ƈ vẫn chưa được phóng thích giờ chạy tán loạn, tìm nơi giải thoát.
Tô Cần cực chẳng đã đưa ngón tay vào hậu huyệt bị bỏ lơ, thuần thục tìm được điểm G, kích thích vào nơi khiến anh vẫn chưa thể cao trào.
"Ông xã... Em khó chịu... Xoa đầu v* của em..." Bị ngón tay của mình làm cho sung sướng, Tô Cần ưỡn ngực để hai viên tròn hướng về phía người yêu cầu hoan.
"Chạm vào đây cũng sẽ thoải mái sao?" Khâu Ngạn Quân không có kinh nghiệm đặt câu hỏi lần thứ hai.
"Phải nha... Đó là điểm mẫn cảm của em..."
Khâu Ngạn Quân ngạc nhiên đưa tay ra, chậm rãi xoa nắn đầu v* đã căng cứng.
"A... Là như vậy... Ông xã dùng lực chút... Nắn tao đầu v* của em.." Tô Cần cảm nhận được điểm mẫn cảm trước ngực được xoa nắn, thân thể không chịu được run rẩy, ngón tay ra vào trong hậu huyệt càng lúc càng nhanh.
"Cần Cần..." Khâu Ngạn Quân, người vốn chính trực ngây thơ vốn chưa từng nghe âm thanh ɖâʍ mỵ như vậy, đỏ mặt không dám nhìn đối phương, nhưng ngón tay lại ngoan ngoãn nghe lời người yêu kích thích đầu v*, cũng không quên chăm sóc bên còn lại.
Tô Cần nhận thấy lửa trong cơ thể hôm nay chưa phát tiết được cũng giảm đi đôi chút, tay còn lại tự an ủi tính khí, hậu huyệt phun ra nuốt vào ngón tay tạo thành tiếng nước ɖâʍ mỹ, miệng không ngừng rên rỉ "Ưm... A..."
"A... Em đến.... Ngạn Quân..."
Không lâu sau, Tô Cần gọi tên người yêu, tự mình an ủi bắn tinh dịch đầy giường.