Chương 65: Lão thấp A lão thấp

Đại hội thể dục thể thao đã qua, kỷ niệm ngày thành lập trường cũng kết thúc mỹ mãn, kế tiếp chính là kỳ thi giữa học kỳ 1 đầy khẩn trương lại làm người ta kích động hưng phấn.


Khúc Thương Mang mang các bạn nhỏ ban 3 đến phòng ngủ Nhiên vào Tùng Lâm trong không gian vò đầu làm bài tập, hàm chứa huyết lệ ôn tập một tuần lễ.
Buổi sáng hôm nay, quần ma ở trong ánh nhìn dõi theo của lão thấp phân tán đi tới trường thi, trong lòng lặng lẽ hát lớp ca ——《 Chúng em yêu thầy, lão thấp 》.


"Cho em yêu yêu yêu yêu ~~~ lão thấp xin hãy mở của nhà mở ra mở ra mở ra ~~~ "
Cuộc thi không phải theo số thứ tự như mọi khi, mà là theo lực học xếp xuống, ban 3 ở trong phòng thi thứ nhất tổng cộng chiếm năm người.


Tuy rằng người rơi rớt không ít, nhưng mọi người tiến bộ vô cùng lớn, thành tích mỗi người đều được đề cao rõ rệt, lão thấp thật cao hứng, tin tưởng mười phần "Bọn nhỏ" lớp mình.


Uốn tại trên hai chân Khúc Thương Mang, Miêu Hựu bộ dạng uể oải vươn chân, dụi dụi mắt, thư thái dãn gân cốt cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn Khúc Thương Mang phát ngốc tuy cầm quyển sách nhưng rõ ràng đang không tập trung làm việc.


Chủ nhân mệt muốn ch.ết rồi, vành mắt đen đậm, cho dù mỗi ngày đều có canh dinh dưỡng hồng quả tẩm bổ cũng khó mà triệt tiêu sự mỏi mệt của anh.


available on google playdownload on app store


Một tháng này không ngừng tiến lên làm rất nhiều người không ngừng kêu khổ, nhưng mà lại có rất ít người chú ý lão thấp yên lặng vì lên kế hoạch ôn tập trả giá vất vả nhiều ít, hy sinh bao nhiêu thời gian ngủ nghỉ...


Trừ hai môn Lý – Hóa, lão thấp thậm chí cả tiết thể dục học bơi không cần đến đầu óc cũng rất phí tinh lực tiếp nhận, soạn bài, phê chữa bài tập, thời gian nghỉ ngơi còn lại đều bị Nhiên chiếm hoàn toàn, trình độ vất vả rất nhiều người hoàn toàn không thể tưởng tượng.


"Chủ nhân, ngủ một lát đi." Dầu gì cũng là nhân loại anh đây nhận định, mi suy sụp ai quất ta a! Ta gần đây cảm giác mình rất thiếu đánh!
Khúc Thương Mang lại lắc đầu: "Không mệt." Hoàn toàn không có lĩnh ngộ chân ý trong lời Miêu Hựu.
Trên thực tế, Khúc Thương Mang đã mệt muốn ch.ết.


Chỉ là anh không thể ngủ, bận quá, thế cho nên thật lâu cũng chưa đi bổ sung hàng, phía dưới đến thúc giục giao dịch nhiều lần, trong tay anh không có hàng tồn đáp ứng người ta.


Mặt khác Mạnh bà thang dự trữ trong khuyên tai đá mắt mèo cũng sắp thấy đáy, nếu ngày mai không đi Phong Đô sẽ hoàn toàn cạn lương thực...
Khúc Thương Mang nhắm mắt lại, yên lặng xoa huyệt thái dương.
Có lẽ, đêm nay nên đi một lần.


Rõ ràng là người cân bằng hai giới âm dương, cũng đã lâu lắm rồi không tham gia vây bắt ác linh... Khúc Thương Mang thở dài, chờ ánh mắt thoải mái sau đó từ trên ghế đứng lên.
May mắn qua ngày mai toàn bộ khối 11 đã thi xong, mỗi lần các học sinh thi chính mình còn khẩn trương hơn chúng!


Nhưng mà lúc này đề mục còn khó hơn chứ không kém, ngay cả Nguyên Âm là thường thắng tướng quân của trường thi cũng hiếm khi gặp một câu hỏi khó như thế.
Hốt hoảng, hai mắt đệ đệ nhà lão thấp mê mang bước ra khỏi phòng học lớp 11 ban 1, đi đến cửa thang lầu suýt nữa bước hụt.


Trời ơi... Toán học, cậu lại có thể không làm xong câu đó, ngày mai nhất định là tận thế!
Trước khi yết bảng là quãng thời gian cuối của cuộc đời ┭┮﹏┭┮


Tư Ngư cũng là tồn tại đệ nhất cuộc thi híp mông lung mắt buồn ngủ, dùng ánh mắt hỏi Kỳ Kỳ về Nguyên Âm: "Nhóc con này làm sao vậy? Sáng nay chưa ăn cơm?"
Kỳ Kỳ nhún vai, suy đoán: "Hẳn là ngủ nướng chứ."
"A." Tư Ngư bĩu môi, không để ý nữa tự quay về phòng học.


Thành tích là cái gì, có thể ăn sao? So với trinh tiết còn không đáng tiền!
Chỉ là khi đi ngang qua Nguyên Âm vẻ mặt trời sập xuống, thụy thần Tư Ngư nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bờ vai của cậu tỏ vẻ an ủi.
Nén bi thương, bạn thân.
Nguyên Âm bi thương liếc mắt một cái, cậu không thể hiểu tôi.


Bất luận là vì lão thấp hay vì lớp, tôi đều phải bảo trì vị trí đệ nhất! Tuyệt đối không thể để cho bọn lớp khác khinh bỉ chúng ta!
Nhưng từ trước tới nay đây là lần đầu tiên Nguyên Âm không nắm chắc nhất, phỏng chừng gặp hố đen rồi! Cho nên... Quả nhiên nên đi thắt cổ đi!


Nguyên Âm bi thương.
"Nhóc con, đừng làm ra vẻ hờn cả thế giới thiếu nợ cậu không bằng ấy, ngày hôm qua tôi đã trả tiền thịt dê xiên nướng rồi nhé!" Vương Hoàn Vũ thực buồn bực cúi đầu nhìn đôi giày trắng bị Nguyên Âm đạp đen, hôm qua mới mua, vẫn là lão thấp giúp mình khoản tiền!


Khẩn trương ngồi canh trước máy vi tính chờ khuyến mãi, bởi vì có thể giảm tiền, tôi dễ dàng sao!
"Thật có lỗi." Nguyên Âm khóc không ra nước mắt, rất muốn đi văn phòng lão thấp tố khổ cầu vuốt ve, lại lại lo lắng quấy rầy việc tốt của "Ca ca" cùng lớp trưởng.


Vì thế, dứt khoát ngồi xổm xuống đất chọt kiến: "Tôi hiện tại nên đi hướng Đông Nam, không... Có lẽ Tây Nam càng đỏ hơn..."
Làm cho Tư Ngư lăn qua lộn lại như thế nào cũng không ngủ được.


Ngủ không ngon thụy thần thực sôt ruột, làm tâm tình cũng rất nóng nảy, nóng nảy muốn phát tiết, nhưng cố tình người này không phải người bình thường mà là bạn thân trong lớp, có lửa giận không thể phát!
Tư Ngư rất nghẹn khuất! Rất muốn vung lưỡi hái lên chém tên tử thần nào đó!


"Tôi đi vào rừng cây nhỏ ngủ." Rốt cục nhịn không được thụy thần lắc mình một cái rất nhanh, biến mất trong phòng học.
Long Vương nhìn cậu biến mất như một luồng khói, sờ cằm ra vẻ suy nghĩ: "Thằng nhóc thối này, gần đây tốc độ tăng đột biến à."


"Đó chính là tốc độ bình thường." Tào Chí Vĩ khinh bỉ: "Mỗi lần lúc cậu ta muốn ngủ, bất luận làm cái gì cũng có thể phát huy ra trình độ vượt xa người thường."
"Khụ ——ngoại trừ ăn."
Đúng vậy, trong lớp mọi người hết sức rõ ràng đặc tính Tư Ngư, yêu ngủ, nhưng không thương ăn cơm.


Chủ yếu là bởi vì trước kia trong nhà có một tên cực kỳ am hiểu trù nghệ, dạ dày Tư Ngư bị nuông chiều hư sau đó không thèm ăn, từ đó trở đi chỉ ăn đồ người ấy làm, nhưng hiện tại quan hệ đã chấm dứt, không có biện pháp ăn đồ ăn hắn làm nữa.


Vì thế Tư Ngư bi kịch, bệnh kén ăn mãn tính, ăn cái gì cũng không có hương vị.
Cũng may mắn thân phận của cậu đặc thù, dựa vào giấc ngủ có thể mạnh mẽ bổ sung chất dinh dưỡng tu bổ thân thể, nếu không cứ ăn uống ít như mèo con, thân thể đã sớm suy sụp.


Lại nói tiếp, cậu so với người chỉ có thể ăn rong biển với cơm là Tào Chí Vĩ thảm hại hơn.
Nếu rong biển không tươi, nhân ngư tiểu vương tử vì thân thể khỏe mạnh miễn cưỡng ăn một ít, bảo tồn thể lực nhất định.


Nhưng Tư Ngư hoàn toàn bất đồng, cậu yêu cầu phẩm chất đồ ăn hỉ thật quỷ dị đến người khác giận sôi.
"Hắt xì —— đám kia lại nhắc tới mình sao!" Mỗi một lần ngủ không yên Tư Ngư đều thực nóng nảy, giấu mình trong bụi cây nhỏ lăn lộn mãi chưa ngủ.


Hiện giờ người nhớ tới mình, trừ người trong lớp, chắc sẽ không còn người khác... Aizz.
Cậu tự giễu cười cười, nhắm mắt lại, tận lực thả lỏng thể xác và tinh thần.


Một đống xương cốt nho nhỏ, cả người trắng bệch phát sáng, ngay khi cậu nằm xuống cách đó không xa, vô thanh vô tức đã hình thành một bộ xương người hoàn chỉnh.
"Người" nọ thấy Tư Ngư ôm đầu dần dần ngủ say, hưng phấn hoa tay múa chân, nhưng không phát ra động tĩnh gì.


Thật lâu sau, khi nó xác nhận Tư Ngư ngoại trừ sắc mặt trắng bệch, phương diện khác đều thực khỏe mạnh, mới nhảy dựng lên chạy ra rừng cây nhỏ, tìm được chốn không người, nhớ kỹ câu thần chú làm cho mình mở rộng mấy chục lần, thân cao quá mức thậm chí đã vượt quá đàn ông trưởng thành, lúc này mới dừng lại.


Từ trong kẽ xương cốt móc ra một cái smartphone màu bạc tinh xảo, đè xuống số gọi khẩn cấp, kích động đến nói năng có chút lộn xộn, xương cốt "Rắc rắc" rung động.


"Hals điện hạ, là đàn em... Tiểu Bạch! Được rồi, em chính là cái đứa rất trắng rất trắng ạ! Em ở Z quốc L tỉnh S thị, trong vườn cây nhỏ sau trường Nguyên Hưng tìm được Tư Ngư điện hạ! Đúng vậy đúng vậy... Điện hạ nhìn qua tốt lắm, hơi mảnh mai. Oa Oa Oa... Tư Ngư điện hạ ngủ cũng rất thoải mái, có điều không đắp cái chăn ngài ấy thích nhất. Điện hạ điện hạ em có phải hiện thân chào hỏi Tư Ngư điện hạ không? Hả? Cái gì?"


Điện thoại kia quả nhiên là một nam nhân, thanh âm cực kỳ trầm thấp: "Ta sẽ đích thân đi đón em ấy."
"Chậc... Vậy còn em?" Tiểu Bạch tỏ vẻ mình cũng rất hữu dụng, hẳn là nên được giao cho trọng trách mới đúng! Người chạy việc cái quỷ gì quả thực không phù hợp hình tượng khí phách oai hùng của mị!


"Ngươi có thể tự mình lựa chọn, trở về, hoặc lưu lại."
"Được rồi." Tự nhiên là lưu lại.
Hiếm khi có lần đến Châu Á, tự nhiên muốn thưởng thức một chút phong tình văn hóa Z quốc.


Cúp điện thoại, Tiểu Bạch xoay eo một vòng, hiển nhiên cũng đã phát hiện chính mình nếu muốn quang minh chính đại hỗn tại S thị, một thân trắng loà này khẳng định không được.


Nhưng phải làm sao bây giờ mới tốt đây? Đẹp trai như vậy bộ dạng siêu soái ca thế nhưng không thể thị chúng ôi chao... Thật là một việc vừa tàn khốc vừa buồn đau tổn thương thế giới.
Nó hít hít cái mũi, nháy mắt biến thành một con "người".


"Khụ, tạm thời cứ như vậy đi, Tư Ngư điện hạ hẳn là không thể phát hiện mình là ai!"
Xương trắng biến hoá nhanh chóng, thành tên nhân yêu.
Vừa giống người lại vừa đáng yêu!


( * nhân yêu: chỉ gay nhưng chắc là theo ý tiêu cực, kiểu như bê đê đó =.=, còn bộ xương tự nhận mình là "nhân yêu" => vừa giống người lại vừa đáng yêu:v:v)
(☆_☆) phân (☆_☆) cách (☆_☆) tuyến


Cuộc thi cuối cùng cũng kết thúc, Khúc Thương Mang cũng rốt cục có thể bớt thì giờ đi Phong Đô một chuyến, đem chuyện lớn chuyện nhỏ chồng chất gần đây xử lý.
Có điều lúc này đây đi tới phía dưới, anh cũng không đi một mình.


Nhiên chủ động đi theo làm người giám hộ, Khúc Thương Mang nghĩ nghĩ, đem Hắc Bạch vô thường trở thành gia đình mình... Quả thật đúng như vậy.
Chuyện nên phát sinh cũng đều đã xảy ra, nguyện ý đi thì đi thôi, anh cũng không có ngăn trở.


Đi xuống âm phủ âm trầm quỷ dị, hàn khí bức người, trong ngày thường Khúc Thương Mang đi một mình không hề áp lực, đã quen bầu không khí trang nghiêm này, nhưng tay nắm tay sóng vai cùng người mình thích trong này, cảm giác hình như cũng có chút bất đồng.


Sao lại có cảm giác đi hẹn hò nói chuyện yêu đương = 口=
Thời điểm sinh nhật Mạnh bà, Nhiên được thỉnh mời dự tiệc, khi đó ở trong nhà Mạnh bà nhìn thấy Nhiên Khúc Thương Mang còn rất kinh ngạc, hiện tại ngẫm lại, bọn họ sợ là đã sớm nhận biết nhau, hơn nữa quan hệ khẳng định khá tốt.


Khúc Thương Mang có chút thất thần mà nghĩ, một đường bị Nhiên nắm đi tới đầu phố Phong Đô.
"Tiểu Thương à, cậu đã tới!" Một số chưởng quầy nghe được tên gác cổng truyền đến tiếng gió, sớm chờ ở trong này.


"Làm chúng ta đợi đã lâu, tiểu Thương, vị này... Ôi..." Cả đám nhìn Nhiên phong khinh vân đạm không có diễn cảm gì, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng, sôi nổi mất tự nhiên lùi lại sau mấy bước.


Khúc Thương Mang còn không có cảm giác, đang mải miết kiểm tr.a số lượng hàng hóa, bởi vậy bỏ lỡ ánh mắt những người này không tự giác toát ra sợ hãi cùng cúng bái thật sâu.
Vị đại thần này cũng có ngày tới Phong Đô đi dạo phố?


"Tốt lắm, số lượng đúng là vậy, có thể tìm quỷ đến dọn đi rồi."
Nghe thanh âm thanh thúy của thanh niên, nhóm người này mới thanh tỉnh thần chí, âm thầm may mắn mình không dọa người trực tiếp quỳ xuống phục lạy.
"Ái chà, làm sao lại không biết xấu hổ để tiểu Thương tự mình đưa hàng tới đâu!"


"Cảm ơn tiểu Thương nha, có chuyện gì nhớ rõ tìm ca!"
"Đi thôi đi thôi, tiểu thương còn muốn đi tìm Mạnh đại nhân ôn chuyện đấy!"


"Đúng rồi tiểu Thương." Ông chủ đi cuối cùng quay đầu lại, tốt bụng lộ ra một tin tức, "Hắc đại nhân Bạch đại nhân đi công tác đã một thời gian, Mạnh đại nhân ở cầu Nại Hà vừa tăng ca, tiểu Thương nếu muốn gặp ngài, sợ là phải đi nhanh đến đó mới tốt, Thiên đại nhân mười hai giờ muốn giữ lại tan tầm."


"Vâng, cảm ơn."
Không nghĩ tới tới còn đến không đúng lúc lúc, hai vị Hắc Bạch vô thường mọi người cũng đã lâu không gặp, có điều Mạnh bà ở đây, coi nhưKhúc Thương Mang cũng không đến không.
Nơi âm trầm thấu xương trống trải, nước Vong Xuyên, cầu Nại Hà.


Trên đầu cầu, mỗi ngày đều hiện lên bóng dáng ấy, áo dài màu trắng sạch sẽ trắng trong thuần khiết, mái tóc được chải vuốt cẩn thận tỉ mỉ.


Sắc mặt Mạnh bà quạnh quẽ thực hiện chức trách của mình, làm bát canh trong tay âm hồn run rẩy, mọi người sợ hãi chén lớn bị đoạt rời tay, vẻ băng lãnh trên tuấn nhan của anh mới hòa hoãn, thoáng hiện một độ cung nơi khóe miệng.
"Đến đây, tiểu Thương."
"Dạ, đến đây."


"Ta đến xem xem... Sắc mặt không tồi, hình như có chút thịt rồi?"
"A, gần đây hơi mập." Khúc Thương Mang sờ sờ bụng dưới của mình, trước kia nơi này hoàn toàn khô quắt, hiện tại hơi đẫy đà, khẳng định có quan hệ cùng hồng quả.


"Béo chút mợi tốt, đàn ông con trai gầy còm thì làm được cái gì?" Mạnh bà đem thìa giao cho tay sai, lôi kéo Khúc Thương Mang đi đến trung ương cầu, cũng chói lọi coi thường sự tồn tại của Nhiên.


Nuôi nhiều năm như vậy, thương "con" nhiều năm như vậy nó lại cùng một chỗ với cái cây đó, Mạnh bà cùng các đại gia trưởng của lão thấp phi thường bất mãn đối với Nhiên.


Tiểu Thương nhà chúng ta mới hơn hai mươi tuổi, mi là đồ đầu gỗ ch.ết tiệt không biết đã sống bao nhiêu vạn năm, trâu già gặm cỏ non thế mà cũng hạ được miệng gặm?
Nên ném ra đi triệt sản!


Khúc Thương Mang thân thiện nói chuyện phiếm cùng Mạnh bà trong ánh mắt nơm nớp lo sợ của phiêu hồn ở chung quanh, mà Nhiên thì cam tâm tình nguyện đảm nhiệm bối cảnh.
Đề tài không có cậu, nhiều nhất chỉ là hỏi tình hình công việc rồi cuộc sống dạo này của Khúc Thương Mang như thế nào.


Nói đến đại hội thể dục thể thao, cũng nói biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường cùng chuyện hai cha con Lý gia, cho đến khi không biết như thế nào có một chút đề tài cảm tình, Mạnh bà trừng mắt người phía sau Khúc Thương Mang kia, giọng nói bỗng nhiên lạnh xuống: "Ngươi tới làm gì? Nơi này chỉ hoan nghênh tiểu Thương, không chào đón ngươi."


Nhiên: "Ta bồi thầy ấy."
Cái này thành người giám hộ!
Khúc Thương Mang não phụt hơi nước: "......"
Từ từ, hai người bọn họ nói chuyện mình nhiệt tình đỏ mặt cái gì.


Mạnh bà mắt như đao cực kỳ sắc bén, nhưng vỏ cây Nhiên cũng rất dày, một phen không tiếng động đánh giá, thế lực hai người ngang nhau.


Có điều Mạnh bà lại biết, thực lực người này sâu không lường được, mình hoàn toàn không thể đánh lại, nhưng cảm giác hết sức không cam lòng, dựa vào cái gì con trai ngaon nhà mình phải đi làm vợ nhà người ta? Dựa vào cái gì!!!


"Ngươi đi mua thức ăn, cho tiểu Thương nấu cơm!" Thực lực không bằng người, nhưng làm "người nhà mẹ đẻ ", khí thế Mạnh bà hoàn toàn không thua.
"Được." Nhiên đáp ứng, xoay người biến mất.


Khúc Thương Mang lau mồ hôi lạnh, Nhiên đi rồi, lắc tới bên người Mạnh bà, có chút không xác định hỏi: "Mạnh ca... Không thích Nhiên sao."
"Không thích. Ta chỉ thích tiểu Thương."
"Em cũng thích Mạnh ca!" Khúc Thương Mang híp híp tròng mắt nói, anh cực kỳ thích mọi người phía dưới, cực kỳ cực kỳ luôn!


Lưu lại hóng hớt các nhánh cây giương nanh múa vuốt, tôi nói nè các người thổ lộ như vậy thật sự không thành vấn đề sao?


Ở trước mặt Khúc Thương Mang, Mạnh bà luôn luôn rất kiên nhẫn, anh không tiếng động thở dài, thản nhiên nói: "Cái tên đầu gỗ ch.ết tiệt kia nên may mắn lão Hắc cùng lão Bạch đi vắng."
Nếu ở đây, Nhiên khẳng định có đi không có về.
Khúc Thương Mang: "......"


"Em nói xem hai người bọn em, em cũng là người buồn *, Nhiên cũng buồn... Cùng một chỗ thành bộ dáng gì nữa."
(* muộn = buồn = ít nói, muộn tao -_-)
Khúc Thương Mang: "......" Buồn.


"Có điều." Lời nói Mạnh bà xoay chuyển, có chút bất đắc dĩ xoa tóc Khúc Thương Mang: "Bất luận cùng ai cũng tốt, chúng ta không thèm để ý người đó là ai, chỉ quan tâm xem người đó có làm em vui vẻ, cho em được hạnh phúc không."
Khúc Thương Mang cái mũi đau xót, gục đầu xuống: "Em biết." Em biết.


Ban đầu bắt đầu, chúng em cũng không biết cái gì mới là hạnh phúc chân chính.
Có lẽ hiểu ý nhau, có lẽ sẽ bị tổn thương...
Nhưng chỉ cần dũng cảm bước ra bước đầu tiên, mới có thể cảm nhận được hạnh phúc đang bắt đầu, không phải sao.


Tin tưởng mình đồng thời, cũng có thể thử đi tin tưởng một nửa khác của đời mình, em nghĩ, điều này cũng không sai.






Truyện liên quan