Chương 64: Bí mật không còn là bí mật

Edit: Tammie
Vương "mập" và Quý Nguyệt đau khổ xoa đầu từ dưới đất bò dậy, trải qua dày vò như thế, hai người đã sớm không còn khách sáo với nhau, lúc này hoàn toàn là chiến hữu đứng trên cùng chiến tuyến, thấy nhóm Chu Tiểu Tường đi đến nhà hàng, cũng xông ra đi theo.


Chu Tiểu Tường ôm Tiểu Vũ ngồi xuống chỗ ngồi gần cửa sổ, Tiêu Bùi Trạch một mình
buffet lấy hai phần ăn, cầm một ít bánh gato, lại gắp hai cái cánh gà, bưng một chén súp ngô đặc, lấy đầy khay đồ ăn trở về.


Vương "mập" sợ bị Chu Tiểu Tường thấy, không dám đi vào, chọn một góc khuất thích hợp quan sát, bây giờ Tiêu Bùi Trạch đi ra, liền vội vàng hỏi Quý Nguyệt muốn ăn gì, sau đó vội vàng đi vào mua, sau đó đi ra, vừa ăn vừa tiếp tục rình xem.


Đường nhìn của Tiêu Bùi Trạch thường rơi đến trên mặt của Chu Tiểu Tường, vẻ mặt dịu dàng lấy khăn giấy lau miệng cho Tiểu Vũ, lại cầm một tờ khăn giấy khác đưa đến bên mép Chu Tiểu Tường, khăn giấy bị Chu Tiểu Tường đoạt lấy, thuận tiện tặng ột cái trừng mắt.


Quý Nguyệt xúc cảm dâng trào, hận không thể lấy tay cào bàn, kích động nói: “Lúc đầu ở trong phòng làm việc của Tiêu tổng, hai người xém chút nữa đánh nhay, không ngờ tới không ngờ tới...”


Mắt Vương "mập" vốn không to, lúc nheo lại càng nhỏ xíu, lầm bầm âm hiểm cười: “Tiểu Tường Tử lừa tôi thật khổ, trước kia hỏi người yêu cậu ấy có phải đồng nghiệp trong công ty không, vậy mà cậu ta lại phủ nhận tỉnh bơ!”


available on google playdownload on app store


Quý Nguyệt cười rộ lên: “Cậu ta cũng đâu nói xạo! Tiêu tổng là sếp, không thể tính là đồng nghiệp của cậu ấy được.”
“Cái này gọi là "bóng suýt chạm biên"!” Vương "mập" vẻ mặt oán giận.
“Cái này gọi là "nói lấp lửng", Chu Tiểu Tường thật thông minh!”


Bên kia hai lớn một nhỏ đã ăn xong, Tiêu Bùi Trạch bưng khay đồ ăn đi đến chỗ để khay. Vương "mập" và Quý Nguyệt cùng nhau hoang mang, bấy giờ mới nhận ra bọn họ đã chọn một vị trí vô cùng không tốt, thoạt nhìn là ở trong góc, nhưng thật ra là rất gần chỗ để khay.


“Cúi đầu!” Vương "mập" ra lệnh, hai người đồng loạt cúi đầu xuống, rốt cuộc bàn quá nhỏ nên “bịch” một tiếng - trán hai người đụng vào nhau, nhưng bọn họ vẫn bất chấp,
che kín mặt.


Lúc Tiêu Bùi Trạch đi khỏi, Quý Nguyệt thở dài một cái: “Nguy hiểm thật, lỡ như bị Tiêu tổng phát hiện ra tôi đang theo dõi anh ấy, làm việc không tốt anh ta lệnh một tiếng sa thải là xong!”
Vương "mập" vẫn còn sợ hãi gật đầu thể hiện sự đồng cảm.


Sau khi ăn cơm, nhốm Chu Tiểu Tường đi dạo xung quanh khu đồ gia dụng một lát, biết đồ gia dụng khi mua cần phải cần thận nên không vội vã rời đi, từ từ chạy xuống tầng dưới. Tầng dưới đều là đồ dùng lặt vặt, còn có thể dùng xe đẩy lớn, Tiểu Vũ được thả vào trong xe đẩy, càng thêm hưng phấn, vịn tay nắm đứng lên liên tục ồn ào: “Đi siêu thị thôi! Đi siêu thị thôi!”


Chu Tiểu Tường vỗ đầu thằng bé một cái, cười nói: “Đây không phải là siêu thị!”
“Không phải siêu thị sao có xe đẩy? Anh hai gạt người!” Tiểu Vũ phồng má trừng cậu.
Chu Tiểu Tường cố ý chọc thằng bé: “Không phải siêu thị! Anh nói không phải là không phải!”


Tiểu Vũ hầm hừ trừng cậu một lúc rồi quay đầu tóm tay Tiêu Bùi Trạch: “Đại Tiêu! Anh hai gạt người!”
Tiêu Bùi Trạch hơi nheo mắt lại, mang theo chút uy nghiêm tiến lại gần: “Tiểu Vũ, em kêu anh là
Tiểu Vũ co cổ lại, vô cùng thức thời mà đổi giọng: “Anh Đại Tiêu~...”


“Ngoan!” Tiêu Bùi Trạch hài lòng, cong môi nhìn Chu Tiểu Tường: “Anh hai gạt em, tối về anh Đại Tiêu sẽ dạy dỗ anh ấy.”


Chu Tiểu Tường lảo đảo, chân trái vấp chân phải, trong đầu đột nhiên hiện ra các loại hình “dạy dỗ”, đối với năng lực suy tưởng lỗi thời này của mình thật sự bi phẫn, cuối cùng chà mạnh lên khuôn mặt nóng rực của mình, chạy trối ch.ết về p hía trước: “Đi! Xem khung tranh!”


Cách đó 5m, Vương "mập" làm bộ cầm khay đế ráo nước lật qua lật lại nghiên cứu, thấy bọn họ đi xa, vội vã kéo Quý Nguyệt đuổi theo.


Chu Tiểu Tường đi đến nhìn trúng một tấm thảm bên tay phải, lúc đang muốn lại gần nhìn kỹ, Tiểu Vũ đột nhiên chỉ về phía khung ảnh bên trái kêu lên: “Thật đẹp!”


Vậy là Chu Tiểu Tường đành phải theo ý Tiểu Vũ, đến quầy bên trái dạo một vòng. Tiêu Bùi Trạch đối với mấy thứ lặt vặt này không cảm thấy hứng thú, nhìn kiểu lắp đặt ở toàn nhà của hắn là biết, cho nên hắn chỉ là đi cùng, lúc cần thiết thì mới phát biểu ý kiến.


Chu Tiểu Tường hăng hái nhìn hồi lâu, rốt cuộc chọn được một bộ khung hình, hỏi ý kiến hắn, thậm chí còn hỏi ý kiến Tiểu Vũ, nghe bọn họ nói đẹp thì liền vui vẻ bỏ vào xe đẩy: “Đi, đi xem thảm!”


Hai người theo dõi cuồng đang ở bên khu thảm hí ha hí hửng, lời của Chu Tiểu Tường bọn họ đều nghe được rõ ràng, thoáng cái bọn họ trợn mắt, vừa thấy Chu Tiểu Tường và Tiêu Bùi Trạch vòng lại, hai người gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, tình thế cấp bách cho nên đành phải ngồi chồm hổm xuống đất, nhưng bọn họ không ngờ tới, cái kệ thảm trước mặt của bọn họ lại bị Chu Tiểu Tường


Chu Tiểu Tường đi đến trước tấm thảm sở sờ: “Cảm giác rất tốt, anh thử xem.”
Tiêu Bùi Trạch mới vừa nâng tay, Tiểu Vũ nằm sấp trên xe đẩy đã vươn móng vuốt tới: “Thật là mềm!”


Tiêu Bùi Trạch nhìn bọ dáng kích động của cậu, cười cười lật nhãn xem loại chất liệu, lại ngửi một góc tấm thảm: “Không tồi, không có mùi lạ, nhưng giờ trời nóng như vậy, em nhất định phải mua tấm thảm này sao?”
Chu Tiểu Tường đau đầu: “Vậy xem cái khác?”


Vương "mập" trợn tròn mắt nhìn Quý Nguyệt trước mặt, nghe tiếng động đẩy xe của bọn họ, nhận ra phương hướng của bọn họ, muốn chui vào cái góc khác đằng sau để trốn, nhưng lại sợ kệ thảm không thể che chắn, sẽ bị phát hiện cho nên Vương "mập"


thận vòng quanh cái kệ thảm, ý định muốn chạy ra bên ngoài.


Hai người lén lén lút lút đi vòng qua kệ thảm làm cho người ta liên tục quay đầu lại nhìn. Chu Tiểu Tường để ý đến ánh nhìn của mọi người, “A” một tiếng, tò mò ngẩng cao cổ: “Có phải kệ đối diện cũng trưng bày thảm phải không?”


Vương "mập" thầm than một tiếng không xong, vỗ mạnh trán, kéo Quý Nguyệt đi nhanh hơn, đột nhiên thấy hoa mắt, đầu bị va chạn.
“Ai yoo!” Vương "mập" lại ôm trán.
“A? Anh mập?” Chu Tiểu Tường xoa xoa cái trái bị đau, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “A? Tiểu Nguyệt Nguyệt?”


Hai người bị điểm danh liền chột dạ ngẩng đầu, ánh mắt đau khổ thảm thương.


Chu Tiểu Tường và Tiêu Bùi Trạch đi từ hai hướng mà vòng qua, bấy giờ tiếng xe đẩy kít kít vang lên sau lưng, Vương "mập" và Quý Nguyệt như bị gai đâm sau lưng, mồ hôi lăn dọc theo cột sống, nơm nớp sợ hãi mà xoay người: “Tiêu...Tiêu tổng...”


Trong mắt Tiêu Bùi Trạch cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, sắc mặt lại cực kỳ bình tĩnh: “Ngồi chồm hổm trên mặt đất làm gì vậy?”
Vương "mập" hoa mắt, vẫn là Quý Nguyệt phản ứng nhanh nhạy, huých tay gã một cái: “Anh mập rơi đồ.”
Chu Tiểu Tường lại gần: “Anh mập, anh rơi đồ mà gấp cái gì?”


Ôi mẹ ơi! Mình đúng là giấu đầu lòi đuôi! Vương "mập" liền hối hận, vội vã cắn môi, ráng bày ra vẻ bình tĩnh, mắt đảo khắp mặt đất, làm bộ tìm kiếm: “Đồ anh mập đây đánh rơi rất quan trọng, không gấp sao được...”


Tiêu Bùi Trạch thờ ơ nhìn một lúc, đột nhiên quay đầu nói với Chu Tiểu Tường: “Có phải em vừa nói em cảm thấy có người theo dõi chúng ta không?”
Chu Tiểu Tường nhíu mày, bỗng nhiên hiểu ra, gật gật đầu.


Vương "mập" vội vã xua tay: “Không phải bọn tôi!” Nói còn chưa dứt lời đã hối hận không thể vả miệng mình một cái.
Tiêu Bùi Trạch cong môi cười cười không rõ ý tứ, không nói gì, hiển nhiên chín phần mười đã đoán
Tiểu Vũ đột nhiên xen mồm: “Anh mập, anh bị nóng sao?”


Chu Tiểu Tường nhìn trán Vương "mập" mồ hồi chảy ròng “Phụt” một tiếng cười rộ lên, vỗ vỗ vai gã: “Anh đi dạo tiếp đi.” Nói xong liền đi đến mặt tấm thảm đối tiện tiếp tục nghiên cứu xúc cảm.


Quý Nguyệt đưa mắt nhìn trộm, thấy Tiêu Bùi Trạch liếc qua, sợ đến giật mình. Vương "mập" khẩn trương không nói nên lời, chỉ trời thề thốt: “Tiêu tổng yên tâm! Chúng tôi kín miệng lắm!”


Tiêu Bùi Trạch nhíu mày, giọng nói không nghe ra tâm tình gì: “Không sao, tôi không ngại, mọi người cứ đi dạo đi.” Nói xong liền đẩy xe rời đi.


Vương "mập" và Quý Nguyệt mắt lớn trừng mắt nhỏ, thấy mọi chuyện xảy ra ngoài dự đoán, luôn cảm thấy là lạ chỗ nào đó, ngay từ đầu còn tưởng rằng mình không quen với bộ dáng Tiêu tổng đẩy xe mua sắm, chờ đến khi bọn họ thả hồn cả buổi mới phát hiện ra.


Vương "mập" vỗ đùi: “Không đúng! Bọn họ vậy mà không sợ người ta phát hiện, bọn họ phải khẩn trương mới đúng! Chúng ta khẩn trương làm gì chứ?”


Quý Nguyệt vẫn còn lo lắng mình có thể bị mất chén cơm hay không, cô nàng chỉ vào một đống gối ôm bên cạnh, rầu rĩ nói: “Đi mua cái kia với tôi.” Mua xong liền về nhà ôm khóc.


Thứ hai đi làm trở lại, Chu Tiểu Tường từ khi bước vào cửa đã đón nhận các loại ánh mắt nhiều chuyện, nhất thời đối Vương "mập" hận nghiến răng nghiếng lợi, tuy rằng cậu không quan tâm đến chuyện bị người ta biết, nhưng bị nhiều người vây xem như vậy, bản năng liền sinh ra một loại cảm giác phản kháng chán ghét, thấy có mấy đồng nghiệp có quan hệ tương đối tốt với mình hai mắt rực sáng chuẩn bị vây hỏi, Chu Tiểu Tường sợ đến quay đầu chui tót vào phòng vệ sinh, dứt khoát chạy trối ch.ết.


Không muốn sống mà một mạch chạy tới phòng vệ sinh, cậu trốn trong vách ngăn phòng vệ sinh gọi điện cho Tiêu Bùi Trạch, phẫn nộ gầm nhẹ: “ch.ết tôi rồi, biết hết rồi, tôi muốn giết ch.ết cha mập miệng rộng kia!”


Tiêu Bùi Trạch đẩy rộng cánh cửa kính trong suốt, thấy hai cô thư kí bên ngoài đang đồng loạt vểnh tai liền nhanh chóng đóng cửa lại, giọng nói trấn an đầy ý cười: “Dù sao sớm muộn gì cũng biết, không sao đâu. Hơn nữa không phải anh ta nói


“Vậy là ai?” Chu Tiểu Tường sửng sốt: “Chẳng lẽ là Tiểu Nguyệt Nguyệt?”
“Cũng không phải, là mấy người khác, tối hôm qua thấy chúng ta ở siêu thị.”
“Không thể nào! Công ty ở bên cạnh siêu thị, cuối tuần rồi mà còn có người đi dạo sao?!”
“Vừa dịp thôi.”


Chu Tiểu Tường rầu rĩ “ừ” một tiếng, đầu óc đột nhiên "ông" lên, nhớ đến chuyện tối hôm qua sau khi lên xe hai người lại còn “muah~” nhau một cái, lông tơ toàn thân đều dựng lên: “Anh anh anh, anh biết có người còn...”
Tiêu Bùi Trạch thấp giọng cười: “Ừ, tôi cố ý đấy.”


“...” Chu Tiểu Tường nổi trận lôi đình: “Tôi giết ch.ết anh!”






Truyện liên quan