Chương 6
Tường Tường dùng ngón tay uốn cong mí mắt,mắt vừa hồng vừa sưng căn bản không thể giống bình thường đeo kính sát tròng.Đêm qua mơ thấy cảnh tượng Tuấn Tuấn rời đi,sau khi tỉnh lại đã thấy ánh mắt bi thảm.
Y ở giữa ngăn kéo tìm ra kính đen không thường đeo,cẩn thận lau chùi rồi đeo lên.Thoạt nhìn có điểm không quen,nhưng coi là có hiệu quả che đi ánh mắt sưng đỏ.
Thật sự phải chia tay Tuấn Tuấn sao…Nghĩ vậy,y liền khó chịu.
Y biết chính mình nên tìm Tuấn Tuấn nói cho rõ ràng,nhưng mà thấy đối phương bực bội đến nông nỗi đập vào thủy tinh,chỉ sợ rất khó nói chuyện.Vả lại,ngày hôm qua y nói đều là sự thật,bọn họ thật sự là hai đường thẳng song song,cho dù hiện tại xoay chuyển đi xin lỗi,tương lai vẫn là đụng tới vấn đề như nhau này mà chia tay không phải sao?
Có lẽ,hai người cứ như vậy mà tách ra thì tương đối tốt.Rõ ràng là nghĩ muốn như thế,đáy lòng lại tự nghĩ không muốn chấm dứt như vậy,không muốn tách khỏi đối phương,nghĩ muốn trở lại duy trì tiếp nữa…Tình yêu thật là đáng sợ,sẽ làm con người trở nên tham lam,mất đi sức phán đoán.
Người Tường Tường luẩn quẩn trên đường,đi đến phòng học của Tuấn Tuấn, ngượng ngùng hỏi tay bị thương của Tuấn Tuấn mà bên trong còn có hai người vương triều mã hán(A Điển và Trư Du),y thất vọng rời đi.(Ellie:Bé thụ sợ xấu hổ^o^)
Muốn được đến gặp Tuấn Tuấn,muốn nhìn một chút thương thế của đối phương như thế nào,rồi sau đó lại sợ giằng co ── nhưng mà giằng co còn hơn xấu hổ,Tường Tường vẫn đang muốn đến gặp đối phương.
Tường Tường ở giữa vườn trường tìm kiếm thân ảnh của Tuấn Tuấn,trên sân bóng,chỗ huấn đạo,phòng học,căn tin…Cho đến tan học mới thôi,Tuấn Tuấn cả ngày cũng không xuất hiện,xin phép nghỉ sao?
Ngày ầm ĩ đầu tiên kết thúc,Tuấn Tuấn xin nghỉ.
Ngày hôm sau đến giữa trưa vẫn không có người.Tường Tường đeo kính đen,kính mắt hiện tại chẳng những có thể che được ánh mắt bị sưng đỏ,còn có thể che lấp đôi mắt đen liên tục mất ngủ của y.
“Giữa trưa ngươi không ăn cơm a?” Nữ sinh ngồi bên tay phải của Tường Tường có ý tốt hỏi.
Tường Tường tìm cách vòng vo cười: “Không muốn ăn.”
“Sinh bệnh sao?”
“Cũng có thể.” Ăn không vô ngủ không ngon,thật sự sinh bệnh.
“Không xong nha ~ đến khóa thể dục nói…muốn hay không xin thầy nghỉ?”
“Bây giờ còn tốt,hẳn là có thể chống đỡ thêm.”
Cuối cùng là Tường Tường đánh giá quá cao thể lực của mình,ở trong sân vận động đánh cầu lông không bao lâu liền cảm thấy đầu óc căng ra choáng váng,vẫn tiếp tục,nhặt cầu xương sống liền thắt lại.
“Ta nghĩ nên nghỉ ngơi một chút.” Tường Tường cầm lấy vợt của bạn Thư Vĩ hướng đối diện.
Thư Vĩ cầm vợt đi tới: “Ngươi khát nước không?”
“Ân.” Tường Tường rất muốn uống nước.
“Chúng ta trộm chạy đến căn tin mua.”
Thế là,hai người thuận tiện đưa tay đặt cầu cùng vợt ở góc tường,trộm chuồn ra khỏi sân vận động.Bởi vì vẫn là thời gian học,trong vườn trường chỉ có tiếng thầy cô giảng bài,bọn họ đặc biệt tránh đi phòng học.
“Áp lực gần đây càng lúc càng lớn,” Thư Vĩ thở dài không chút để ý: “Phiền ch.ết đi được,đọc sách giáo khoa không xong so với trời còn cao hơn nữa.”
“Nói rất khoa trương.” Tường Tường cười khổ,y thật sự không có vấn đề về việc học bài.
“Người là quái vật học bài còn không hiểu nữa! Tiếng lòng của tiểu thị dân bình thường a ~”
Quái vật học bài?Đây là đánh giá của mọi người đối với y sao?Tường Tường nhăn mày lại,không thích lắm.
Mục đích của Tường Tường là nằm ở kiến trúc độc lập của căn tin,từ căn tin tới phòng học có khoảng cảnh năm mét.Mặt không gian bày biện nho nhỏ là kẹo bánh bình thường,buổi sáng thì bán bữa sáng,giữa trưa thì bán cơm trưa,lấy góc độ học sinh mà nói,là nơi rất tiện lợi.
Đáng cười nhất hẳn là bảng thứ hạng tiêu phí được tổ chức bởi căn tin đi! Bởi vì duy trì tiêu phí ca lo,phương tiện thống kê tiêu phí hết sức của mọi người,mới có thể từ hợp chất giản đơn biến thành hợp chất phức tạp ra đứng hàng thứ bảng tiêu phí.
Tên Tuấn Tuấn kia thường xuyên ở trên bảng cao nhất,là cái dạ dày đại vương.
Mới nghĩ vậy,Tường Tường còn chưa bước vào căn tin đã thấy Tuấn Tuấn ở trước máy thu ngân tính tiền,mua một đống kẹo bánh,theo sau là vương triều mã hán.
Thân thể Tường Tường không tự chủ được mà cứng ngắc,bước đi dừng lại.Tay Tuấn Tuấn bao một tầng băng vải dày,biểu tình không tốt không xấu,hoàn tất ghi chép liền sai hai người phía sau khuân vác giùm.
Sẽ gặp ngay tức khắc,trái tim Tường Tường kinh hoàng,lòng bàn tay nắm chặt đổ mồ hôi.Phải sao đây?Cười sao?Vẫn là như không có việc gì mà lên tiếng kêu gọi?
Tường Tường cảm giác chính mình phát run.Không quan hệ,chỉ là chào hỏi bình thường mà thôi…Còn chưa mở miệng,Tuấn Tuấn đi qua người y,không dừng lại,như người xa lạ gặp thoáng qua,lưu lại một mùi thuốc cay đắng loanh quanh