Chương 11
Khi trời gần tối, ngày gần trôi, không lâu sau đó bắt đầu mưa, mưa tháng mười đã bắt đầu buốt giá, từng trận gió lạnh thổi vào, Hiểu Diệp vội vàng đóng cửa sổ, buồn chán trăm điều nhìn mưa rơi bên ngoài tạt vào cửa kính. Lão gia tử đang xem tin tức, vẻ mặt chăm chú, lưng đặc biệt thẳng.
Tống Thanh Tống Liêm bởi vì tăng ca nên không về, Dư Hoa thì bận giải phẫu cho bệnh nhân nên cũng không về. Hiểu Diệp buồn chán nằm sấp nhoài người về phía cửa sổ, ngáp một cái.
Bên kia, Tống Liêm đang nhằm về phó tổng mà phát cáu. Nói thật thì đối với năng lực khống chế cảm xúc của bản thân mình Tống Liêm không tệ lắm, nhưng chuyện này thật sự bực mình.
“Anh, nói, lại, một, lần, nữa.” Tống Liêm gằn từng tiếng nói.
“Đúng như thế, tổng giám đốc, Mục thị đang tiến hành chèn ép công ty chúng ta.” Phó Tổng trả lời không hề sợ hãi, trong lòng có thắc mắc nhưng không hỏi ra miệng. Tổng giám đốc hiện thời của Mục thị có quan hệ rất tốt với Tống Liêm, y thật sự nghĩ không ra là tại sao, chỉ trong một đêm mà đã trở mặt.
Tống Liêm phất tay ý bảo phó tổng đi ra ngoài, lấy di động ra gọi cho Mục Phàm Vũ, điện thoại vang lên hai tiếng đã được tiếp: “Alô.”
“Mục Phàm Vũ, anh có ý gì.” Tống Liêm hỏi thẳng. Hắn cũng không thể hiểu được vì cái gì mà trong một đêm Mục Phàm Vũ kia lại trở mặt như vậy, tình nghĩa nhiều năm trong nháy mắt đã không còn gì.
“Cậu nói tôi chèn ép cậu?” Mục Vũ Phàm giọng điệu bình tĩnh, hoàn toàn trái ngược với Tống Liêm.
“Chẳng lẽ còn chuyện khác?”
“Bởi vì cậu làm hắn bị thương.” Mục Phàm Vũ tường thuật lý do của mình. Tống Liêm không thể hiểu nổi, người này sao lúc nào cũng có cái giọng điệu đó, không biết khi nào trường hợp nào mới khiến y biến âm đây. (in the bedroom ~)
Tống Liêm có cảm giác huyệt thái dương của mình run run, cái tên Mục Phàm Vũ này thật khiến người ta ghét: “Tôi hành động theo kế hoạch của anh, hơn nữa hắn cũng làm tôi bị thương.”
“Cậu có thể đánh tôi để tiết giận, đem phần cậu bị đánh kia mà đòi lại hết, tôi bảo đảm sẽ không đánh trả. Nhưng mà cậu làm hắn bị thương, tôi tuyệt đối không cho phép.” Cho dù cách điện thoại Tống Liêm cũng có thể tưởng tượng lúc Mục Phàm Vũ nói ra những lời này, có động tác đẩy mắt kính.
Cúp điện thoại, Tống Liêm hít sâu một hơi, ngồi một chỗ trầm tư hồi lâu. Chung quy vẫn cảm thấy có gì đó không bình thường, hắn dùng ngón giữa vân vê trán, thở dài, gạt điện thoại nội bộ thông báo những người khác: “Không được nể tình, toàn lực đánh trả.”
Trong lòng Tống Liêm ngầm tặng cho Mục Phàm Vũ một câu: mẹ kiếp, thằng cháu.
Buổi tối 11 giờ, Hiểu Diệp làm tổ trên sofa ở phòng khách đọc sách, là một đống lớn tiểu thuyết lậu cậu mua trên Internet hồi chiều, lão gia tử đã ngủ từ lâu, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của ông luôn luôn có quy luật.
Cửa “két kẹt” một tiếng bị đẩy ra, Hiểu Diệp ngước mắt lên nhìn thoáng qua nói: “Anh về rồi à.”
“Ừm.” Tống Liêm lên tiếng, rồi đi về phòng mình.
Hiểu Diệp dán mắt vào bàn tay hắn đang cầm cục gì đó ướt sũng: “Anh cầm gì trong tay vậy.”
“Nga, cậu nói Nó à.” Tống Liêm một bên nói một bên đong đưa: “Mèo.”
Con mèo nhỏ ướt nhẹp nước mưa có vẻ nhếch nhác, da gáy bị Tống Liêm nắm lên xách ở trên tay, một đôi mắt vô tội đúng lúc chạm phải Hiểu Diệp, trong nháy mắt tâm Hiểu Diệp đã bị con vật nhỏ đáng yêu kia bắt làm tù binh.
“Sao anh lại cầm nó như thế.” Hiểu Diệp bắt đầu bênh vực kẻ yếu vì con mèo nhỏ.
“Bằng không thì cầm thế nào, nó ướt nhẹp, nếu mà ôm thì quần áo sẽ dơ hết.” Tống Liêm dùng giọng điệu “Cậu là đồ đần” trả lời.
Hiểu Diệp liếc mắt gây hấn với Tống Liêm, “Hừ” một tiếng, đoạt lấy con mèo nhỏ ôm vào lòng, một bên trêu chọc con mèo nhỏ đang run run một bên nói: “Anh sợ dơ quần áo, tôi không sợ.”
Hiểu Diệp vui vẻ chuẩn bị nước tắm cho mèo nhỏ, lau khô lông, còn định ôm mèo nhỏ đi ngủ, kết quả bị Tống Liêm cản lại.
“Mèo này là tôi nhặt được, ngày mai mang nó đến bác sĩ thú y, xác định không có vấn đề gì thì nói sau.” Tống Liêm nói xong trở về phòng.
Tuy Hiểu Diệp rất thích con mèo này, nhưng lời Tống Liêm nói cũng đúng. Mèo nhỏ “meo meo” một tiếng rồi sau đó đi theo Tống Liêm. Hiểu Diệp nhìn con mèo đi theo sau Tống Liêm mắng một câu: “Phản đồ.”
Hôm sau Tống Liêm thật sự dùng xe chở Hiểu Diệp và mèo nhỏ đi bệnh viện thú nuôi, bác sĩ thú y ở đó sau khi kiểm tr.a cho mèo nhỏ, xác nhận là không có vấn đề gì, nhưng vẫn tiêm phòng cho mèo nhỏ.
Ở bệnh viện thú nuôi chờ quá nhàm chán, Hiểu Diệp bèn đi cùng Tống Liêm tới cửa hàng dành cho thú cưng mua đồ dùng nằm sát bên. Đang suy nghĩa sẽ mua món gì, chân còn chưa bước vào thì chợt nghe tiếng một cô gái hét lên chói tai: “Bắt trộm.”
Chỉ thấy một thiếu niên chạy qua đường lớn, thân thủ nhanh nhẹn vượt hàng rào cách ly rồi chạy sát qua người Hiểu Diệp, Hiểu Diệp liền quay đầu đuổi theo. Hưng phấn tưởng chừng muốn gào to lên, cuối cùng mình cũng có cơ hội ngóc đầu dậy. Tốc độ thiếu niên kia rất nhanh, nhưng tốc độ Hiểu Diệp cũng nhanh không kém. Hiểu Diệp túm được quần áo thiếu niên, thiếu niên ra sức vùng vẫy, thiếu chút nữa đẩy ngã Hiểu Diệp.
Tống Liêm chạy tới đúng lúc, một tay kéo Hiểu Diệp còn tay kia thì kéo thiếu niên. Thiếu niên thấy tránh không khỏi sự kiềm hãm của Tống Liêm, nên giơ chân lên đạp, Tống Liêm nhanh nhẹn dùng chân gạt một chân khác đang đứng lẻ loi của thiếu niên, làm thiếu niên ngã về phía sau, Tống Liêm bẻ tay thiếu niên ngược ra sau rồi đè thiếu niên lên mặt đường. Thiếu niên hổn hển phì phò thở, không giãy dụa nữa.
Không lâu sau đó cô gái kia chạy tới, cũng có thể coi là người đẹp, thật khó cho cô phải mang giày cao gót hơn mười li đuổi theo như vậy. Cô gái nhận lại túi xách của mình rồi nói lời cám ơn đối với Tống Liêm và Hiểu Diệp, sau đó quay đầu ngồi xổm xuống, giọng điệu đột nhiên thay đổi: “Dám trộm đồ của tôi, gan cậu cũng lớn lắm nha.”
Tuy khẩu khí cô gái kia rất nghiêm nhưng không giống người khác tay đấm chân đá với kẻ trộm. Mọi người vây xem xung quanh nói: “Đưa tới cục cảnh sát đi.”
Cô gái chẳng những không đồng ý mà còn để Tống Liêm buông thiếu niên ra, thiếu niên thấy nhiều người như vậy, chạy cũng không chạy chỉ đứng yên tại chỗ, cho dù người khác hỏi gì cũng không mở miệng.
“Nếu cậu không có việc làm, có thể đến tiệm rửa xe của tôi, đúng lúc mấy ngày nay thiếu người làm, tiền lương không cao nhưng tốt xấu gì cũng là công việc đứng đắn.” Cô gái nói.
Thiếu niên vẫn không mở miệng.
“Aizz, làm ơn nhường đường, làm ơn nhường đường.” Một thanh niên gào to chen lấn đi vào đây. Thiếu niên thấy người nọ ánh mắt liền tối sầm lại. Hiểu Diệp thấy người nọ thì hai mắt lóe sáng, ha, nhân sinh hà xử bất tương phùng, người mà sáng nay tìm không thấy, lại để cậu bắt gặp ngay chỗ này. Đây đúng là thanh niên nón đen bán phim vàng kia.
Thanh niên vội vàng chạy tới trước mặt thiếu niên, kéo thiếu niên đến bên cạnh mình, vẻ mặt căng thẳng nói: “Thực xin lỗi thực sự xin lỗi, đây là em trai tôi, tôi tên Lý Cường, nó là Lý Trực, nó bị câm, mọi người làm ơn đừng đưa nó tới cục cảnh sát. Tôi cầu mọi người đó.”
Cô gái kia vội nói: “Anh đừng khẩn trương, tôi không định đưa cậu ấy tới cục cảnh sát đâu.”
“Cô thật sự là người tốt, nữ Bồ Tát. . . . . .”
Chuyện đã được giải quyết, khi mọi người tản ra hết, Tống Liêm cũng kêu Hiểu Diệp đi, Hiểu Diệp lại nói: “Anh chờ tôi một lát.” Rồi chạy về hướng mà thanh niên và thiếu niên kia rời đi.
Vỗ vai thanh niên, thanh niên quay đầu thấy Hiểu Diệp liền nở một nụ cười nịnh nọt: “Ôi, trùng hợp dữ vậy sao cậu. Thế nào, muốn mua đĩa? Xin lỗi nha hôm nay tôi không có mang theo.”
“Mua cái gì mà mua, lần trước anh đưa tôi cái khỉ gì vậy, 3 cái mà không có cái nào mở được.” Hiểu Diệp nói. “Không thể nào, không thể nào, tôi cam đoan đĩa ở chỗ tôi đều là loại tốt. Nếu như đĩa gặp vấn đề, cứ tìm tôi để đổi, tuyệt không chối cãi.”
“Tôi ném hết rồi, lấy cái gì mà đổi.”
“Đĩa gì vậy.” Tống Liêm chẳng biết tới đó khi nào, đứng bên cạnh hỏi.
Nội dung trong cái đĩa bí mật, anh hỏi hỏi cái gì, cái này có thể ở giữa đám đông mà nói ra được sao. Hiểu Diệp quả thật cảm thấy Tống Liêm là cố tình.
“Đĩa CD thế giới động vật, tiên sinh ngài muốn mua không? Tôi có thể ưu đãi.” Thanh niên mũ đen vô cùng đứng đắn nói.
Tống Liêm khoát khoát tay: “Nga, không mua, không có hứng thú.”
“Tống Liêm, mèo nhỏ có lẽ đã tiêm thuốc xong rồi, chúng ta mang mèo nhỏ về nhà đi.” Hiểu Diệp lôi kéo Tống Liêm đi.
Tống Liêm vừa đi vừa giả ngu hỏi: “Cậu không giải quyết chuyện đĩa CD của cậu à?”
Không không, tôi ném hết đĩa đi rồi, không trả lại được.”