Chương 37: Khóc
Bệnh viện tư nhân của nhà họ Ninh được đặt giữa lòng thành phố
Hôm nay bệnh viện đông đúc khác thường.
Trước cửa bệnh viện tấp nập ra vào những chiếc xe cấp cứu, xe cứu thương, và xe quý tộc.
Bởi đây là bệnh viện chỉ dành riêng cho những kẻ có tiền có quyền.
Nhưng hôm nay có một điều lạ là cả một dãy xe sang trọng đắt tiền đang nối đuôi nhau trước cổng bệnh viện, mục đích là chờ cho chiếc xe mang biển số độc nhất với bốn số 9 của Ninh gia - chủ nhân của bệnh viện tư nhân này đi vào.
Chiếc xe sang trọng bóng loáng với bốn chữ số 9 như một luồng gió nhanh chóng lướt qua và bỏ mặc tất cả ở phía sau mà phóng thẳng vào bên trong bệnh viện.
Khuôn viên bệnh viện rộng lớn là thế nhưng ánh mắt của tất cả mọi người dường như đều đang không hẹn mà cùng hướng về một phía, một tâm điểm duy nhất đó là chiếc xe màu đen vừa dừng lại kia.
Họ thấy cửa mở ra, sau đó một người đàn ông tuấn mỹ, quanh người hắn tràn đầy anh khí nhưng lãnh mặc xa cách. Hắn tựa hồ như một vị vương tử uy nghi ngồi tại một vị trí tối cao mà bọn họ không bao giờ có thể với tay tới được.
Hoá ra, có những người từ khi sinh ra thì họ đã mang trên mình sự cao ngạo và tố chất của một bậc vương tử.
Nhưng họ còn thấy người đàn ông kia vội vàng, cử chỉ như sợ rằng giây này phút này chính là thời gian cuối cùng mình còn sống vậy.
Người đàn ông kia ôm lấy một thân hình mềm mại được quấn quanh người bởi tấm vải mỏng màu trắng. Màu đỏ tươi thấm đượm cả tấm vải trắng tinh khôi khiến kẻ nhìn vào đau mắt, quên cả hít thở.
Cả người cô gái kia mềm nhũn tựa hồ như không xương, còn người đàn ông kia thì run rẩy, toàn thân hắn ta run lên bần bật dù đã cố gắng kiềm chế bản thân.
Người đàn ông kia không ai khác chính là Ninh Kiến Thần - là tứ thiếu của tứ đại gia tộc lừng lẫy.
Ninh Kiến Thần vừa ôm lấy thân thể Lô Vỹ Tinh ra khỏi xe thì tấ cả các bác sĩ và y tá cấp cao của bệnh viện đã đẩy chiếc xe giường nằm ra, vẻ mặt của họ dường như đang bị tâm trạng hiện tại của Ninh Kiến Thần làm cho hoảng loạn.
Ai nấy đều biết, cô gái này chính là vận mệnh của họ. Bởi vậy bọn họ phải cứu được cô, nếu không đường sống của họ chắc chắn sẽ bị dập tắt.
Cả bệnh viện náo loạn, rối rít xuôi ngược.
Sau khi chiếc xe được đẩy tới phòng cấp cứu, khoảnh khắc cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, ánh mắt Ninh Kiến Thần run rẩy, đôi con ngươi đen thẫm co rút lại, nắm tay hắn siết chặt vào nhau.
Làm ơn...
Đừng có chuyện gì mà!
***
Trên dãy ghế bệnh viện đầy mùi gỗ tràm hương nhàn nhạt, phảng phất theo làn gió men theo từng lối rẽ hàng lang bay tới, lại bị át đi bởi mùi thuốc khử trùng dày đặc.
Ngồi trên ghế là Ninh Kiến Thần
Hắn đang chống hai tay lên trán, mắt nhắm nghiền như đang chờ đợi một cái gì đó rất khủng khiếp
Thật sự rất khủng khiếp
Lại là cảm giác này, cái thứ cảm giác ch.ết tiệt này...
Tim Ninh Kiến Thần như muốn vỡ vụn. Hắn sợ... hắn đau...
Hắn ghét cái thứ cảm giác bất lực này.
Đầu óc Ninh Kiến Thần như muốn nổ tung. Từ khoé mi dày rậm bỗng nhiên ướt lên.
Khóc!
Đã rất lâu hắn không khóc.
Hắn ghét nước mắt. Nhưng hắn không kiềm được.
Một giọt chất lỏng long lanh rơi ra, lăn dài trên khuôn mặt Ninh Kiến Thần.