Chương 62: Thật sự uống say
“Anh mau thả tôi ra, hãy để tôi tự mình biến mất trước mắt anh được không?” Vẫn bị anh lôi ra thang máy, đi đến cửa khách sạn, Thích Vi Vi dùng sức muốn thoát khỏi anh, dưới tình thế cấp bách, thốt ra mục đích của mình, đầu càng lúc càng cảm thấy choáng……….. Uông Hạo Thiên dừng bước, phẫn nộ nhìn chằm chằm cô, cười lạnh: “Cuối cùng em cũng nói ra mục địch của mình rồi.”
A, cô như hít phải một ngụm khí lạnh, lúc này mới phát hiện mình đã nói lỡ lời, hối hận mắng chính mình tại sao lại không cẩn thận như vậy, đành phải che dấu nói:“Anh nghe lầm rồi, tôi không có nói gì cả.”
“Thật không?” Uông Hạo Thiên cười u ám, nhấn mạnh từng chữ: “Nhưng mà dù có nói cũng không sao, tôi nói cho em biết, tôi sẽ không để cho em đi.”
Nhìn thấy sắc mặt này của anh, Thích Vi Vi không hề nghĩ ngợi liền vươn tay đánh về phía trước………
Anh lập tức nắm lấy tay cô, lạnh lùng châm biếm: “Muốn đánh tôi sao? Em có tin là tôi sẽ làm cho ba tháng giao dịch của chúng ta trở thành ba năm hay không? Làm cho em cả đời đều trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi.”
“Anh tưởng anh có tiền là giỏi lắm sao? Tôi cũng không tin anh có thể một tay che trời.” Cô nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn anh, hơi hơi say, làm cho thân thể của cô lay động một chút.
“Không phục phải không? Tôi không thể một tay che trời, nhưng tiền của tôi thì có thể, đừng quên, có một câu ngạn ngữ nói rất đúng, có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, trên thế giới này không có chuyện gì mà đồng tiền không thể làm được.” giọng điệu Uông Hạo Thiên lạnh như hàn băng.
Giờ phút này Thích Vi Vi lại cảm giác được đầu thật choáng váng, không thể cầm cự được nữa, hoàn toàn không có sức lực để phản bác lại lời của anh, lảo đảo một cái liền ngã vào trong lòng ngực anh…………
“Thế nào? Nhanh như vậy đã muốn thay đổi phương thức, yêu thương nhung nhớ tôi sao? Lại giả bộ say phải không? Tôi đếm ba tiếng, tốt nhất em hãy tự mình đứng lên, nếu không, đừng trách tôi không khách sáo.” Uông Hạo Thiên nghĩ đến đêm nay cô đã cố ý quyến rũ Thiên Lỗi, liền bùng phát cơn giận dữ.
“Anh không cần đếm, tôi tự mình đi.” Thích Vi Vi lảo đảo, lấy tay đẩy anh, miễn cưỡng tự mình đứng lên, nhưng cô không nghĩ tới tác dụng của rượu này thật quá mạnh mẽ, hiện tai cả người cô khó chịu, dạ dày cuồn cuộn như biển đang nổi sóng……..
Nôn……..Không thể kìm nén nữa, liền đi về phía trước ói ra ngoài…………
Uông Hạo Thiên tránh né không kịp, vừa lúc đó đã nghe tiếng nôn mửa của cô, những thức ăn chưa tiêu hóa hết, mang theo mùi chua khó ngửi, làm cho anh gần như muốn nghẹt thở…….
“Người phụ nữ ch.ết tiệt này! Cô cố ý phải không? Cô cố ý giả say để phun vào người tôi phải không? Cô giả bộ phải không? Tôi đây sẽ cho cô lập tức tỉnh rượu.” Uông Hạo Thiên dùng sức kéo cô đi đến bên đài phun nước, lập tức đẩy cô ngã vào đó…………
“Ưm…” Thân thể Thích Vi Vi mất đi cân bằng, nhanh chóng té ngã vào trong nước, dùng sức đập phịch phịch vài cái, tay nắm lấy bậc thang bên cạnh muốn đứng lên, nhưng thân thể lại lắc lư, dưới chân trơn trượt, lại té ngã vào trong nước lần nữa……..
Uông Hạo Thiên cởi áo Vest của mình ném qua một bên….Thờ ơ khi nhìn thấy cô giãy dụa trong nước, bởi vì anh biết, cái ao này hoàn toàn không sâu, nhưng mà anh lại không biết, giờ phút nay cô thật sự có chút say…………
Thích Vi Vi ra sức vùng vẫy trong ao, mỗi lần vừa muốn há miệng ra thở thì nước lại chảy vào, nghĩ muốn đứng lên rồi lại đứng không vững, mí mắt càng ngày càng nặng, thân thể không còn nghe theo sai bảo nữa, cố gắng hợp lại một tia sức lực cuối cùng, vươn tay về phía anh để tìm kiếm sự giúp đỡ…………..
Uông Hạo Thiên chỉ lạnh lùng nhìn cô, cũng không có đi giữ chặt cô, nhất định là cô cố ý, nhìn thấy cô dường như không giãy dụa nữa, đột nhiên cảm giác có chút không bình thường, bởi vì cô đã không hề giãy dụa nữa, không xong, trong lòng thầm kêu lên một tiếng, lập tức lôi cô ra từ trong nước……….
“Thích Vi Vi, em tỉnh lại, mau tỉnh lại.” Uông Hạo Thiên đặt cô ở bên mép đài phun nước, bàn tay liên tục lắc lắc người cô, nhưng lúc này mặt cô đã tái xanh, đặt tay ở dưới mũi của cô, vẫn còn có hơi thở, lập tức dùng sức ấn vào bụng của cô………..