Chương 1: Hôn sự đã định
Một bà mai gầy tong teo giơ tay lên, hắng giọng rồi la to: "Lô tiểu thư nhà ta đẹp đến chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, mắt vừa to vừa sáng. Cùng Nhị công tử nhất định là một đôi trời đất đều chúc phúc, Kim Đồng Ngọc Nữ!"
Một bà mai mập mạp khác đưa hông đẩy bà ốm sang một bên: "Cái gì mà vừa đen vừa sáng? Rõ ràng là mắt cá ch.ết, sao xứng được với Nhị công tử chứ? Không được! Chỉ có Lý tiểu thư dòng dõi thư hương, hiền thục ôn nhu mới hợp với Nhị thiếu gia, có điều..." Bà ngừng lại rồi đột ngột la lên: "Ôi chao, Nhị thiếu gia, Nhị thiếu gia. Nhìn này, nhìn này, xem hình này. Đây là con gái nhà Lý thượng thư, Lý tiểu thư đấy. Chắc chắn là môn đăng hộ đối với quý phủ nha!"
Lại một bà mai nhìn như cọng giá, đầu tóc bù xù từ không biết từ đâu chui ra, xiêm y hồng phấn nồng nặc mùi dầu thơm, tay giơ một bức họa lên nói: "Không không không, Nhị công tử xem bên này đi. Xem tiểu thư nhà ta này, không như họ Lô mắt cá ch.ết, cũng chẳng phải họ Lý mặt khóc tang. Quả thực là quốc sắc thiên hương, tinh thông cầm kỳ thi họa, chắc chắn sẽ làm vừa lòng công tử." Nghĩ nghĩ một hồi bà lại nói tiếp: "Nếu ngài vẫn cảm thấy không tốt thì hãy xem xét nha đầu này, làm thiếp cũng được! Mông to xương rộng, có thể sinh con dưỡng cái rất tốt!"
Phía sau một bà mai chân dài cố hết sức kiễng lên mà giơ giấy hô hào: "Nhị thiếu gia! Nhìn bài thơ này, nhìn bức tranh này đi:
Thẩn thơ con phượng về làng
Long đong tìm kiếm chim hoàng bấy lâu.
Lỗi thời, nào được chi đâu,
Vẩn vơ nay bỗng gặp nhau chốn này.
Phòng lan ai hỡi có hay?
Gần nhà, xa mắt, đắng cay dạ vàng.
Ước gì hóa cặp uyên ương
Bay la, bay bổng, chung đường rong chơi. [ ]
Thiếu gia nhà ta nói, nếu ngài không vừa mắt muội muội hắn thì cũng có thể lấy hắn nha!"
Ở sau còn có một bà mai thấp bé, vừa trừng mắt với bà cao vừa la lên: "Còn có Hồ thiếu gia nhà ta nữa! Lần trước chàng mới thấy ngài liền nhớ mãi không quên: Ngày nhớ đêm nhung chàng chẳng gặp, kiều nhan tiều tụy hao gầy tuổi xuân. [ ]"
Những bà mai gần đó đều bu lại trước cổng, mắt thấy thân ảnh tựa gió kia càng lúc càng xa liền bắt đầu đánh nhau: "Đường đường là nam nhân lại đi tranh phu quân với nữ nhân, rốt cuộc là có biết xấu hổ không?"
"Này này này đừng kéo tóc ta!"
"Người đá ta một cái, xé hình tiểu thư của ta, ta liền đánh lên mặt ngươi!"
"Tiểu thư nhà ngươi là cái rắm, công tử nhà ta là con trai cưng của Thẩm đại nhân đó! Đừng cản ta, để ta vào!"
"Gâu gâu gâu!" Các bà mối vừa thò một chân vào cổng liền bị một đàn chó săn rống thẳng vào mặt. Thiếu niên đang nắm chặt dây cương lại cười trên sự hoảng hốt của các bà rồi nhẹ nhàng buông dây đang kìm hãm đàn chó ra. Đám chó săn ngay lập tức điên cuồng xông lên.
"Tam công tử nhà Thừa tướng mà lại đi thả chó cắn người! Đúng là muốn giết người ta mà!" Đám bà mai quát to rồi hối hả bỏ chạy. Mấy cái túi thơm, tín vật tranh chữ gì gì đó đều bị ném lại trong phủ. Các thủ vệ khi nãy bị gây sức ép đến rơi lệ cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, vội vã đóng cửa phủ.
Chàng thiếu niên vừa thả đám chó ra đưa chiếc sáo bên ngực lên thổi một hơi. Đàn chó săn ngay lập tức ngoan ngoãn quy thuận dưới chân chủ nhân mình. Cậu hướng mặt về phía thanh niên giờ đáng lẽ nên đội mũ quan mặc trường bào oán giận: "Nhị ca huynh nhìn xem, cánh cửa nhà chúng ta suốt sáu năm qua không biết đã bị đạp hỏng bao nhiêu cái rồi! Tháng trước vừa mới đổi, có lẽ qua một hai tháng lại phải đổi tiếp. Nếu không phải phụ thân nghĩ ra chủ ý ai không có tài năng hơn người thì không được đến, cộng thêm mớ bảo bối của đệ thì có lẽ tất cả hoa cỏ trong vườn đã bị đám bà mai đó đạp nát cả rồi."
Người thanh niên tháo lớp ngụy trang xuống, giọng ngập tràn bất đắc dĩ: "Ta ăn mặc như vậy, lại còn đi từ cửa sau, ai ngờ các bà vừa nhìn một cái đã nhận ra chứ."
"Không phải vậy." Thiếu niên lắc đầu nói: "Đá kết như ngọc quý, thân tùng tựa phỉ thúy. Vẻ đẹp riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh. Gương mặt của Nhị ca đẹp như vậy, đừng nói là ngụy trang, ngay cả đốt thành tro cũng nhận ra được."
Bùi Thanh Hoằng khẽ cười thành tiếng: "Chuyện hôn ước ngày ấy của Đại ca cũng náo nhiệt như vậy. Bây giờ đệ còn nhỏ, chờ lớn thêm vài tuổi nữa mấy bà mai này còn không đuổi theo đệ sao!"
Dung mạo ba người con trai phủ Thừa tướng đều vô cùng nổi tiếng, trưởng tử đã kết hôn, phu nhân chính là Vinh Hân quận chúa, các bà mai nào dám có ý tứ gì với phu quân quận chúa chứ? Còn Bùi Thanh Lân lại là một tiểu tử còn chưa dậy thì, cả ngày dắt đám chó uy phong lẫm liệt ấy đi đùa giỡn khắp nơi. Những tiểu thư chưa lấy chồng đều bị dọa đến sợ, sao có thể so sánh với Nhị công tử người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở chứ.
Bùi Thanh Lân phản bác: "Phụ mẫu đều nói nên lập gia đình từ sớm như Đại ca, nào có thể như Nhị ca huynh chớp mắt một cái qua liền sáu năm. Người bên ngoài đều trước thành gia sau lập nghiệp, huynh lại lập nghiệp rồi mãi chẳng thành gia. Tương lai ta nhất định sẽ không đợi đến khi già chát như huynh rồi mới lấy vợ!"
Hắn đứng bên này thề son thề sắt, Bùi Thanh Hoằng cũng không nói nữa mà cho người mở cửa sau ra. Quả nhiên bên ngoài tụ tập một đám bà mai, vừa thấy mặt hắn liền đứng bật dậy khỏi ghế, sau đó nhanh chóng đạp phá cửa sau càng nghiêm trọng.
Bùi Thanh Hoằng chặn đôi tay đang rục rịch của đệ đệ lại rồi quay sang chắp tay hành lễ với các bà mai phía xa: "Hôn sự của Bùi mỗ đã làm các vị đại nhân cùng bà mai hao tâm tổn trí rồi. Sau này không phiền mọi người phải đến nữa."
Nói rồi nâng tay áo lên lấy ra một cuộn tranh mỏng: "Bùi mỗ đã sớm định hôn ước, người trong tranh này chính là nương tử tương lai của ta."
Các bà mai ngây ngẩn nửa ngày, Bùi Thanh Lân cũng hóa đá, kề tai Bùi Thanh Hoằng nhỏ giọng: "Chuyện xảy ra khi nào vậy, sao ta lại không biết?"
"Chuyện là vậy sao, nhưng Nhị công tử không coi thường chúng ta đến vậy chứ? Bùi gia có hỷ sự, tất nhiên sẽ có cưới hỏi đàng hoàng. Các bà mai trong phạm vi gần trăm dặm quanh Yến thành đều ngày ngày tụ tập ở đây chờ tin của ngài, vậy mà chúng ta chưa từng nghe nói Nhị công tử đã có hôn ước."
"Sính lễ cầu hôn dĩ nhiên Bùi mỗ sẽ nhờ cha mẹ an bài, người mai mối cũng do trưởng bối trong nhà làm, vậy nên cũng không cần làm nhọc lòng các vị bà mai ở đây. Còn bức tranh này là do ngày trước có một vị làm rơi, nay tất cả mọi người đều có mặt ở đây, chẳng phải nhìn một cái liền nhận ra hay sao?"
Trước ánh mắt nóng vội của họ, Bùi Thanh Hoằng đưa bức tranh cho hạ nhân để mọi người cùng từ từ xem. Bức tranh họa một nam tử trí thức trẻ tuổi, mặt mày trong trẻo, dung mạo xanh mơn mởn như trúc, khí chất thanh cao tựa tùng bách.
"Đa tạ các bà mai có lòng tốt, gần đây Bùi mỗ mới phát hiện mình thích nam nhân. Đành phải phụ tâm ý của các tiểu thư rồi."
Các bà mai như nghe thấy sét đánh ngang tai: "Tại sao lại đi thích nam nhân chứ?"
"Trời đất quỷ thần ơi! Bùi nhị công tử thật sự là đoạn tụ!"
"Đã có ai nhận ra vị công tử trong bức họa là ai con nhà nào chưa? Đến ta còn chưa từng thấy bao giờ!"
"Công tử này còn không đẹp bằng Cố công tử nha, sớm biết vậy ta đã đem ảnh Cố công tử đến."
....
Mọi người bàn luận hết sức sôi nổi, một bà mai má hồng lùn lùn không biết chui ra từ đâu thấy bức họa kia liền hưng phấn kêu thành tiếng: "Ta nhận ra người này. Đây chính là công tử Lan gia, ta nói không sai chứ Nhị công tử?"
Bùi Thanh Hoằng gật gật đầu rồi thu bức tranh lại: "Đã có người nhận ra, hẳn là các vị đã tin lời Bùi mỗ nói. Huynh trưởng của ta thích yên tĩnh, mong mọi người tự rời đi. Bùi mỗ không tiễn."
Ngữ khí của hắn không mặn không nhạt, dễ chịu như gió mùa xuân. Chủ nhân nhà người ta đã lên tiếng, các bà mai cũng chỉ đành ngại ngùng mà rời đi, lại tiếp tực vừa ra cổng sau vừa sôi nổi.
"Sao có thể để Nhị công tử tiễn chứ, đi thôi đi thôi."
"Tuy không lấy được mấy trăm lượng bạc kia nhưng lại có đề tài để tiếp chuyện, thật hạnh phúc!"
Bùi nhị công tử không dễ dàng đồng ý, nhưng một khi đã nói ra nhất định sẽ thực hiện. Hơn nữa đây chính là chuyện hôn nhân đại sự, ai lại mang ra để đùa giỡn chứ? Nhưng thật là tiếc số bạc kia quá mà!
Từ hôm nay vị công tử phong lưu tuấn tú kia sẽ không bị các bà mai đuổi theo như đuổi vịt nữa. Trước đây các bà luôn một mực đuổi theo Bùi Thanh Hoằng một phần là do điều kiện của đối phương quá tốt, càng quan trọng hơn chính là vài trăm lượng bạc cùng danh hiệu bà mai đệ nhất thiên hạ kìa!
"Nhị ca, ngày mai hôn sự của huynh nhất định sẽ lan truyền đi khắp kinh thành đó." Bùi Thanh Lân nhìn nhóm bà mai rời đi mới dám thì thào vài câu, sau đó đưa tay lấy bức tranh trong tay áo nhị ca nhà mình ra xem.
"Truyền khắp Yến thành là chuyện tốt, mối hôn sự này có lẽ phải nhờ mẫu thân giúp đỡ rồi." Bùi Thanh Hoằng thế mà không để chuyện này trong lòng, như thể người sáu năm dài đằng đẵng không thèm định hôn sự đùng một cái liền định không phải là hắn vậy.
"Nhị ca, không phải huynh đang nói giỡn đấy chứ? Huynh thật sự mong phụ mẫu qua quý phủ của Lan công tử cầu hôn đấy à? Huynh ngàn vạn lần đừng có tin vào cái thứ tranh ảnh này, lỡ đâu Lan công tử kia là một kẻ quái dị thì sao?" Vẻ mặt của Bùi Thanh Lân vô cùng lo lắng.
"Ta đương nhiên đã gặp rồi, người ta còn đẹp hơn tranh vài phần nữa kìa. Tuy Tiên đế đã cho ta tự làm chủ việc hôn sự nhưng cũng không nên kéo dài mãi. Chà chà, việc hương khói Bùi gia sau này đành phải nhờ đến Đại ca và Tam đệ rồi nhỉ, đệ phải cố gắng nhiều hơn nha."
Ánh mắt Bùi Thanh Hoằng nhẹ nhàng đảo qua bụng dưới của thiếu niên khiến mặt thiếu niên nổi lên một rạng mây hồng. Lời nói của Bùi Thanh Lân vừa thẹn vừa giận: "Nhị ca, huynh đang nhìn chỗ nào đó?"
Bùi Thanh Hoằng đã sớm quay người rời đi, tùy tiện phất tay áo một cái, tạo ra phong thái khoan thai đặc biệt quý tộc.
Vừa đi khuất mắt Bùi Thanh Lân, Bùi Thanh Hoằng lấy bức tranh ra xem rồi thở dài. Thực ra người trong tranh này hắn mới gặp một lần, đối phương là con cháu dòng dõi thư hương, gia thế trong sạch, nhìn cũng có vẻ là người dễ ở chung.
Lần trước nhìn thấy bức tranh bà mai Lưu để lại hắn liền đưa ra quyết định như vậy.
Công tử Lam quốc sau mười sáu tuổi nhất định phải nhắc đến chuyện hôn sự. Ngày trước vì hắn đã quản lý việc lũ lụt lớn ở Kinh Châu nên xin được thánh chỉ để gia phụ không thể can thiệp vào chuyện cưới xin, sau đó kéo dài việc này tới tận sáu năm trời.
Trong sáu năm này, Tiên đế băng hà, truyền ngôi cho Hoàng đệ. Vị Nguyên Phong đế thích đeo mặt nạ này chỉ làm nhiệm vụ của mình trong hai năm rồi tự động nhường ngôi cho con trai nhỏ tuổi độc nhất của tiên đế, chính là Hoành Văn đế Thái Thục Việt bây giờ, sau đó yên vị làm Thái thượng hoàng buông rèm nhiếp chính.
Năm ấy, việc Tiên đế truyền ngôi cho Nguyên Phong đế vẫn khiến người ta dị nghị ít nhiều. Nay dù Thái thượng hoàng không còn ngồi trên ngôi vị Hoàng đế nhưng thực quyền đều nắm trong lòng bàn tay. Vua nào thì triều thần nấy. Dù không kể đến việc thánh chỉ không còn hiệu lực thì hắn cũng nên nghĩ tới sự lo âu của phụ mẫu nay đã lớn tuổi. Cũng nên thành thân rồi.
Bộ dáng của Lan công tử này thật hợp với khẩu vị của hắn, lại có lời giới thiệu của bà mai Lưu khiến hắn càng thêm cảm tình. Loại nhân vật ngây thơ trong sáng như vậy sẽ nhu thuận nghe lời, không gây ra được sóng gió gì, làm thê tử nhất định là không tồi.
Tại Lam quốc do Hoàng thất thích nam nhân nên gần đây các nam tử khi lập gia đình cũng thường có thêm nam nhân. Tuy vậy đa phần đều là thị sủng trong nhà thôi chứ được làm thê làm thiếp thì cực kì ít.
Còn hắn không có một chút tình cảm nào với nữ nhân nên cũng không muốn làm ảnh hưởng đến sự trong sạch của nữ tử nhà người ta. Chẳng thà cứ lấy nam nhân rồi cùng nhau sống tự do tự tại. Cứ tưởng tượng như vậy là Bùi Thành Hoằng lại ngập tràn mong đợi với tương lai của mình.
Nhị công tử Bùi gia ít ngày nữa sẽ lập gia đình, vậy mà đối tượng lại là nhi tử không được sủng ái mấy của Lan gia - Lan Mân. Tin tức này được các bà mai liên tục truyền miệng, chẳng mấy chốc đã lan ra khắp cả Yến thành, người người nhà nhà đều biết. Vị nào đó trong cung cũng nghe được tin động trời này.
....
Nam nhân đeo mặt nạ bạch ngọc có đôi bàn tay vô cùng xinh đẹp. Giữa ngón trỏ và ngón giữa bên tay phải là một quân cờ đen bóng, càng tôn lên làn da như ngọc của bàn tay ấy. Ngữ điệu của y hơi cao lên, nghe thanh âm này, có lẽ người cũng chỉ mới qua hai mươi: "Ồ, không biết nhi tử nhà Thượng thư chọn cô nương nhà nào?"
"Thưa, không phải cô nương, là công tử." Dù y đeo mặt nạ nhưng áp lực vẫn như có như không quanh quẩn trong không khí, gây uy hϊế͙p͙ cho thị vệ truyền tin khiến hắn phải cúi người thật sâu.
"Công tử nhà ai?"
"Lan gia phía Đông nội thành, công tử Lan Mân." Hắn tuyệt nhiên không dám có nửa chữ dối trá.
Quân cờ bằng ngọc đột nhiên bị đâm ba phần vào bàn cờ, thị vệ mơ hồ cảm giác được hơi thở của chủ tử nhà mình xảy ra biến hóa. Nhưng hắn đương nhiên không dám tự tiện suy đoán tâm tư chủ tử, chỉ có thể đem đầu ép xuống càng sâu, như thể đang mang trên mình gánh nặng ngàn cân vậy.
Yên lặng một hồi lâu, nam nhân đeo mặt nạ mới phất tay ý bảo hắn có thể đi xuống: "Hôn sự này của nhà Thượng thư ta không thể tham dự, đến lúc đó ngươi thay ta chọn vài lễ vật coi như quà mừng cho con trai Thừa tướng đi."
"Vâng, thuộc hạ xin lui." Sau lưng thị vệ phủ một tầng mồ hôi lạnh, hắn chỉ dám thẳng lưng trở lại khi đã bước ra khỏi tầm mắt Thái thượng hoàng.
Sau đó, tất cả người hầu kẻ hạ trong cung điện của vị nam nhân trẻ tuổi đều bị đuổi đi.
Y nhẹ nhàng đưa tay lên mặt, tháo mặt nạ bạch ngọc xuống.
Nếu giờ phút này Bùi Thanh Hoằng có mặt tại đây nhất định sẽ kinh ngạc thành tiếng, bởi dung nhan này giống như đúc bức tranh họa Lan công tử trong tay hắn.
_______
[ ] Đây là bài thơ "Cầm ca kỳ 1" của tác giả Tư Mã Tương Như, phía trên là bản dịch của Ngô Tất Tố. Hán Việt:
Phượng hề phượng hề quy cố hương,
Ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng.
Thì vị ngộ hề vô sở tương,
Hà ngộ kim hề thăng tư đường!
Hữu diễm thục nữ tại khuê phòng,
Thất nhĩ nhân hà độc ngã trường.
Hà duyên giao cảnh vi uyên ương,
Hồ hiệt hàng hề cộng ngao tường!
[ ] Gốc: Dạ dạ tư quân bất kiến quân, tiều tụy liễu kiều nhan khoan liễu y thường.