Chương 9: Chiếm lấy tiên cơ
Thật ra khi Lan Mân mở miệng gọi phu quân chính bản thân y cũng bị dọa sợ, y hoàn toàn không ngờ miệng của mình có thể thốt ra được lời này. Thế nhưng y đã từng trải qua một đoạn thời gian đặc thù sắm qua vô số vai diễn, cũng nếm trải rất nhiều đau khổ, hai tiếng "phu quân" này cũng không phải đặc biệt khó nói.
Đối với thân phận Lan Mân này mà nói, Bùi Thanh Hoằng chính là trượng phu của y, còn y lại là nam thê của hắn, nên xưng hô như vậy là đương nhiên. Trong lòng y tất nhiên vẫn có phần không thể chấp nhận được cách gọi này, nhưng chính điểm không thể chấp nhận nổi ấy đã khiến Bùi Thanh Hoằng tìm được chút lý trí để dập tắt đi kinh hỷ chợt lóe của mình.
Khi Lan Mân mở miệng nói Bùi Thanh Hoằng chỉ nghe được hai chữ phu quân. Dù hai người bọn họ tối qua đã tiếp xúc da thịt, nhưng có một sự thật không thể chối bỏ rằng: số lần hắn và Lan Mân ở cùng nhau quả thật là ít đến đáng thương. Hiểu biết của hắn đối với Lan Mân, ngoại trừ việc có thể nhận ra dung mạo của đối phương, ngoài ra đều là nghe người khác nói, rốt cuộc đối phương là người thế nào, phải trải qua thời gian mới biết tấm lòng ra sao. Nhưng dựa theo lời đồn về tính cách của Lan Mân, y không nên thích ứng nhanh như vậy mới đúng.
Bùi Thanh Hoằng lại nghĩ tới điều kiện hôn nhân ở đời trước thật tốt, giao thông tiện lợi, xã hội cởi mở với các loại tình huống. Sự tự do và tính tự chủ trong hôn nhân cũng rất cao, hai bên đều hiểu rõ đối phương trước khi cưới. Mà đời này đa phần nam nữ đều phải chịu cảnh cưới mù gả điếc, trừ những trường hợp như thanh mai trúc mã hoặc có biểu huynh biểu muội thường lui tới gặp mặt, còn lại phần lớn còn chưa biết mặt đối phương đã được phu mẫu an bài hôn sự.
Có phải do chọn ngày lành quá chuẩn nên hai bên có thể nhanh chóng nhập vai hay không? Không đúng, cái này phải dựa vào ấn tượng tốt vào lần gặp đầu tiên hay cuộc sống sau hôn nhân chứ. Ấn tượng đầu tiên của hắn với đối phương quả thực không tồi, vốn nghĩ phải trải qua một thời gian dài y mới có thể chấp nhận sự thật này, bây giờ xem ra khả năng thích nghi với hoàn cảnh của đối phương còn cao hơn cả hắn.
Tự nhiên hắn lại nhớ tới bức họa Lan Mân kia, có lẽ chỉ có thể giải thích rằng đối phương thật sự ngưỡng mộ hắn, cam tâm tình nguyện gả đến đây.
Bùi Thanh Hoằng suy nghĩ một hồi, lựa chọn xưng hô thích hợp nhất rồi mở miệng: "Tử Giác có thể xưng hô như vậy với vi phu, ta thực sự rất vui. Thế nhưng nếu ở trước mặt người ngoài, ngươi có thể gọi ta là Mộc Chi."
Bình thường chỉ có những người thân cận với nhau mới được gọi tên tự của người kia, dù sao đối phương cũng là nam tử, cho nên nếu sử dụng xưng hô như của những đôi phu thê bình thuờng Bùi Thanh Hoằng cảm thấy không được ổn cho lắm. Huống chi nếu những lúc ở bên ngoài hắn cứ luôn miệng phu nhân phu nhân, khó mà không làm tổn hại đến mặt mũi nam nhân của Lan Mân.
Lan Mân sửng sốt một chút rồi sửa lại: "Vậy Mộc Chi có thể nói cho ta chuyện tình khi nãy được không? Ta muốn nghe."
Bùi Thanh Hoằng mỉm cười gật gật đầu: "Người vừa nãy là đại tẩu của ta, nàng cũng là hòn ngọc quý trên tay Vinh thân vương – Vinh Hân quận chúa. Ngươi ra đây từ khi nào vậy? Ngươi muốn nghe chuyện gì, ta đều có thể kể cho ngươi nghe."
Chuyện Lan Mân biết đó là Vinh Hân quận chúa không kì lạ chút nào, năm đó hôn lễ của đại ca hắn cũng có thể coi như được làm vẻ vang long trọng. Tuy gương mặt Lan Mân có chút non nớt trẻ tuổi nhưng thực ra còn lớn hơn hắn ba tuổi, đương nhiên không có khả năng không biết Vinh Hân quận chúa là nhân vật thế nào.
Nếu thực sự cái gì cũng có thể nói cho y nghe thì Thái thượng hoàng y đã không phải đứng ở đây rồi. Lan Mân cười cười không tỏ thêm ý kiến gì nữa, vốn muốn nói gì đó, nhưng lại thấy không phù hợp với thân phận và tính cách nhân vật liền sửa thành: "Cũng không có gì, chỉ là ta cảm thấy, ánh mắt của đại tẩu thoạt nhìn có chút kì quái, liền không nhịn được mà nhiều lời một chút. Bây giờ chúng ta hẳn là nên đi thỉnh an phụ mẫu rồi ăn sáng thôi."
"Tất cả đều nghe theo ngươi." Bùi Thanh Hoằng có thói quen việc nhỏ đều nghe theo ý kiến của người khác, còn việc lớn sẽ tự mình làm chủ. Trước khi đến gặp mặt Bùi phụ và Diệp thị ở sảnh chính phía trước, hắn còn giải thích một hai câu cho y: "Đại tẩu nàng đôi khi có thể có vài biểu hiện kỳ quái, nhưng ngươi không cần quá để ý. Nếu nàng có địch ý với ngươi, lúc nào cũng có thể nói cho ta biết."
Lan Mân gật gật đầu: "Ta sẽ." Bản thân y cũng không để nữ tử Vinh Hân này vào mắt, cho dù đối phương có địch ý cũng phải xem nàng có bản lĩnh động đến y hay không.
"Nghe ngươi nói vậy ta cũng thấy yên tâm." Bùi Thanh Hoằng lôi y bước qua thềm cửa, cùng nhau hành lễ với hai vị trên cao đường kia, Lan Mân thân là tân nhân mới vào cửa nên phải kính trà phụ mẫu, sau đó còn được nhận một phong bao lì xì nặng trĩu của vợ chồng Bùi gia.
"Đứng lên đi, về sau các ngươi chính là người một nhà. Vào Bùi gia thì phải cố gắng tuân thủ quy củ Bùi gia, chúng ta cũng không có quá nhiều yêu cầu với ngươi, chỉ hy vọng ngươi có thể an phận thủ thường, khi làm việc phải chú ý đến sắc mặt của người khác."
"Mẫu thân dạy bảo rất phải." Lan Mân đem tư thế của mình hạ xuống thật thấp, nhưng đến khi Bùi phụ hỏi chuyện thì thắt lưng thẳng đứng giọng không tự ti, thể hiện đầy đủ tư thái thanh cao của văn nhân, đồng thời thấy được tấm lòng hiếu thảo của tiểu bối.
Sau khi thỉnh an xong là lúc hai cha con Bùi gia tán gẫu, Bùi phụ vẫn phải khen Bùi Thanh Hoằng hai câu: "Ánh mắt không tồi, chỉ đáng tiếc cho người ta. Nếu không phải do ngươi cưới người ta về nhà, nói không chừng đối phương có thể thăng quan tiến chức, tiến thẳng lên trời xanh."
"Phụ thân, chính người cũng nói đó là chuyện nếu như. Trước không nói đến chuyện y có thể thi đỗ hay không, chỉ cần y muốn con nhất định sẽ không cấm cản." Quyền tự do lớn nhất của nam thê là có thể tự do thi cử, cho dù đã được gả cho người ta, bọn họ vẫn có thể tham gia khoa cử lên triều làm quan như nam tử bình thường.
Bùi phụ không muốn tiếp tục đề tài này: "Được rồi, lúc trước ngươi có nhắc tới ý tưởng kia, chính là muốn cải thiện trạm dịch đó, sao bây giờ đến cả bản kế hoạch cũng không có?"
"Làm phiền phụ thân phải nhớ tới việc nhỏ của ta rồi. Ta đã quy hoạch tương đối ổn, cuối cùng chỉ cần tiến hành hoàn thiện từng bước từng bước thôi. Nhưng công trình này có thể thi hành hay không còn phải xem thái độ của Thái thượng hoàng, nếu bên kia không buông lời đồng ý, dù sao mức tiền dự toán cũng rất lớn, nếu vậy thì..."
"Được rồi, nếu con ta muốn vì bách tính bên dưới làm chút chuyện, nào có người cha nào lại ngăn cản chứ. Nếu Thái thượng hoàng không phê duyệt, để mẫu thân ngươi gánh vác ngân lượng cùng ngươi đi. Cũng đỡ cho nhiều người nói tiền tài Bùi gia toàn dùng cho việc bất nghĩa, tức đến đỏ mắt vì phần sản nghiệp này của chúng ta."
Hắn chờ chính là câu như vậy: "Hài tử xin được tạ ơn phụ mẫu. Nếu lúc đó mẫu thân trợ cấp, ta đảm bảo người sẽ nhận lại được mười phần lời lãi."
Bùi Thanh Hoằng nhẹ nhàng quay về phòng mình, chuẩn bị đến thư phòng để hoàn thiện lại bản kế hoạch cải tiến trạm dịch cho tốt. Đợi ngày mai thượng triều xong, hắn sẽ lén tự mình đem bản cải tiến này giao cho Thái thượng hoàng. Ngoại trừ ngôn quan (quan lại sử dụng lời lẽ), thì một thần tử thông minh sẽ không bao giờ làm khó chủ thượng của mình trước mặt người khác.
Nhìn bên ngoài ai cũng nghĩ là vị Hoàng đế nhỏ tuổi Thái Thúc Việt kia mới là người cầm quyền, nhưng bá quan văn võ trong triều không ai không biết thực quyền nằm trong tay Thái thượng hoàng. Khi trước Thái thượng hoàng một lòng một dạ muốn thoái vị, không ít người bên phe bảo vệ Hoàng đế vui vẻ vì sắp được trải qua cuộc sống an lành. Không ai ngờ được Thái thượng hoàng lại giở thủ đoạn, thay tiểu Hoàng đế quản lý triều chính, khiến cả đám văn nhân không dùng đạo lý nào mà bắt bẻ được.
Nếu như một ngày bách tính có oán trách điều gì thì cũng đều do tiểu Hoàng đế chưa suy nghĩ thấu đáo, còn cái gì tốt đều rơi xuống người Thái thương hoàng anh minh thần võ. Đừng cho rằng giang sơn bây giờ đều là của độc đinh duy nhất của Tiên đế, trong mắt bá quan văn võ, chỉ sợ là không tới mấy năm, ngai vàng này lại lần nữa trở về tay Thái thượng hoàng.
Tiên đế rốt cuộc có phải bị mưu hại mà băng hà hay không, đến giờ vẫn chưa có kết luận chính xác. Ngoại trừ danh không chính ngôn không thuận, những mặt khác Thái thượng hoàng hoàn toàn không thua kém gì tiểu Hoàng đế một chút kinh nghiệm cũng không có kia. Xưa nay thắng làm vua thua làm giặc, vấn đề thanh danh hoàn toàn không đủ quan trọng để khiến người ta cố kỵ đến vậy. Hắn không thể hoàn toàn hiểu rõ vì sao khi ấy Thái thượng hoàng lại thoái vị, nhưng ít nhiều vẫn có thể lý giải hành vi của đối phương.
Hiện tại Bùi Thanh Hoằng đang nghĩ nên dùng lời hay ý đẹp thế nào để có thể đả động được Thái thượng hoàng, dù vậy nhưng bước chân cũng không chậm hơn chút nào, rất nhanh đã tới thư phòng của mình, hắn mở cánh cửa đang đóng chặt ra.
Nhưng ngoài dự kiến của hắn, bên trong thư phòng lại còn một người khác, hắn giương giọng hỏi: "Ngươi đang làm gì?"