Chương 17: Mau mau về nhà
Bùi Thanh Hoằng là Thượng thư bộ Công, giao thông thủy lợi đều nằm trong phạm vi quản lý của hắn. Ý tưởng thành lập bưu cục là do hắn khảo sát trước, sau còn tham khảo suy nghĩ của mẫu thân hắn - một đại thương nhân - rồi đắn đo cặn kẽ, tất cả số liệu đều ở đó, hắn cũng có đủ lý lẽ để đi thuyết phục người đang thượng vị tiếp thu ý kiến của mình.
Cho dù giai đoạn đầu chiếm không ít kinh phí đầu tư, nhưng chắc chắn sau này sẽ không chỉ là một chỗ tốt để bách tính gửi đồ vật qua lại. Ở Đại Lam, làm chuyện viết sách truyền cho đời sau, khoe khoang văn tự đều là văn nhân. In ấn thủ công ở Lam quốc tương đối phát đạt, nhưng việc thành lập thư cục (nhà in) chủ yếu đều do tư nhân làm. Ngoại trừ gửi thư tín qua bưu điện, hắn còn muốn lợi dụng bưu cục được triều đình lập ở các nơi để phát hành báo chí, hướng lực ảnh hưởng của các văn nhân về kinh thành để duy trì triều đình, mảng báo chí chắc chắn không cần lo về doanh số và phát triển.
Bùi Thanh Hoằng chưa bao giờ hoài nghi về sức ảnh hưởng của dư luận, một khi báo chí đăng văn chương lưu truyền trong bách tính lên liền có tính xác thực tương đối, triều đình lúc nào cũng có thể định hướng dư luận ổn định lòng dân. Với sức ảnh hưởng của báo chí, Bùi Thanh Hoằng vô cùng tin tưởng người đang thượng vị sẽ không cự tuyệt điểm tốt này.
Mỗi triều đại đều có điểm thiếu hụt của chính mình, rất nhiều ngành sản xuất của Đại Lam đều do thương nhân nhận thầu, quan phủ cũng không tranh đoạt miếng thịt mỡ từ cơ cấu vốn đã thích hợp. Đa phần quốc khố đều ỷ vào thuế thu nhập của thương nhân và nông dân, tuy ngân khố đẫy đà nhưng theo Bùi Thanh Hoằng, nguồn gốc kinh tế quả thực quá đơn điệu.
Bởi vì quốc gia coi trọng thương nhân, kinh tế Đại Lam phát triển rất tốt so với nhiều triều đại khác trong trí nhớ của hắn. Ngoại trừ diêm nghiệp, sắt đá này nọ là mạch máu của kinh tế nên bị quốc gia nắm chặt trong tay, những mặt khác đều do nhân dân tự do phát triển. Lúc này Bùi Thanh Hoằng muốn xây dựng bưu cục ở các nơi, cũng không thể nói là hoàn toàn không dựa trên dân chúng, tựa như quốc gia có ngân hàng nhưng cũng có chính phủ tư nhân vậy. Dù Diệp thị cũng có ý nhúng tay vào phương diện này, nhưng hắn cũng không đến mức tự chôn vùi con đường tài lộ nhà mình.
Để giảm cản trở đến mức tối thiểu, Bùi Thanh Hoằng miêu tả kỹ càng tỉ mỉ phương pháp thành lập quan hệ hợp tác giữa thương nhân và quan phủ trong tấu chương của mình. Thế nhưng hắn có hoàn thiện điểm mạnh của các biện pháp đầy đủ đến đâu đi chăng nữa, vẫn phải xem người đương quyền.
Bất kể là cải cách hay gì, nếu không thể duy trì lợi ích của người thượng vị, hay thời điểm thực thi hao tài tốn của, chắc chắn sẽ biến chuyện tốt thành chuyện xấu. Bè phái bảo thủ cố chấp luôn luôn không thích người trẻ tuổi làm ra điều mới, tỷ như nguyên lão tam triều tuổi đã đầu năm, năm đó thái phó Trịnh Cẩm của Thái tử cùng Tả tướng vốn ở thế tương quan, duy trì quan hệ thông thường, vậy mà nói phản đối liền phản đối.
Nếu Hoàng đế quá mức cẩn trọng, bảo thủ cố chấp, dù ý tưởng của Bùi Thanh Hoằng có tốt, nhưng nếu không lộ rõ hiệu quả khi bắt đầu thì cũng sẽ bị đánh trở về thực nhanh. May mà Thái thượng hoàng là nhân vật thích đổi mới, có gan mạo hiểm, chỉ cần một lời nói của y, Bùi Thanh Hoằng liền biết việc này sẽ thành.
Sau khi lâm triều một lúc, Bùi Thanh Hoằng còn phải tái kiến Thái thượng hoàng một chuyến, nói rõ ràng cụ thể kế hoạch của mình. Người dẫn đường cho hắn chính là công công hầu hạ trước mắt Thái thượng hoàng, tuy không so được với Thường Tú công công, nhưng địa vị trong cung cũng không nhỏ.
"Bệ hạ từng nói qua, nếu Bùi đại nhân đến liền trực tiếp đưa tới ngự thư phòng, mời cùng ta hướng bên này."
"Vậy làm phiền công công dẫn đường." Bùi Thanh Hoằng đối xử với đối phương vô cùng khách khí, tuy Đại Lam đề cao địa vị thương nhân, nhưng vẫn không thể xem thường văn nhân thái giám trong cung, những người thường nói chuyện văn chương cùng Thường Tú nhất định là hoạn quan cùng bè phái với hắn.
Bùi Thanh Hoằng là người hoàn toàn không cần lo lắng bè phái hoạn quan sẽ uy hϊế͙p͙ địa vị của mình, chẳng có ai đối đãi khách khách khí khí với hoạn quan như hắn. Ngay cả Tả tướng Bùi Diên lắm lúc cũng không thể lý giải nổi hành vi của con thứ mình.
Bùi Thanh Hoằng cũng sẽ không giải thích quá nhiều, sau khi khôi phục ký ức đời trước, trong lòng hắn liền có một loại kiêng kị với nhân vật nhỏ bé thân thể khiếm khuyết. Mặc dù là tiểu thái giám bộ dáng phục tùng, cơm ăn không đủ no hay tâm phúc bên cạnh Hoàng đế, Thái hậu, Thái thượng hoàng cũng vậy, hắn đều đối đãi giống nhau như người bình thường.
"Bùi đại nhân khách khí." Thanh âm của công công dẫn đường có thêm vài phần chân thành. Hoạn quan này nọ vốn dĩ kiêng kị người khác đối xử với mình không giống người khác. Cũng bởi vì địa vị, thân phận cùng thái độ thản nhiên của Bùi Thanh Hoằng, tuy ngoài miệng thái giám không nói gì, nhưng trong lòng cũng xem trọng Bùi gia Nhị công tử này thêm vài phần, hiển nhiên rất là hưởng thụ đối với tư thái của Bùi Thanh Hoằng.
Bùi Thanh Hoằng không cần trải qua cái gì mà tầng tầng thông truyền, được đưa trực tiếp tới ngự thư phòng. Nam nhân mang mặt nạ ngồi ở ghế cao phía trên, tay cầm ngọc tỷ ấn lên một cuốn sổ thật dày. Hắn liếc mắt một cái, thứ trên bàn đối phương chính là tấu chương của hắn, không phải nghi ngờ.
Bùi Thanh Hoằng khom lưng hành lễ, sau đó ngồi dậy nói: "Bệ hạ, thần còn có tình huống cụ thể muốn bổ sung..."
Hắn còn chưa dứt câu đối phương đã ngắt lời: "Cái này ngươi không cần nói, trẫm đã xem qua tất cả."
Bùi Thanh Hoằng tỏ vẻ không mấy tin tưởng, hắn nhìn nhìn tấu chương dài dòng của chính mình. Dù hắn đã tận lực rút gọn, nhưng mới vậy đã xem xong, không khỏi là quá nhanh đi? Hơn nữa bên trong hắn dùng rất nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp, nếu không giải thích, sợ là phụ huynh học đủ thứ thi thư phong phú cũng xem không hiểu, huống chi là vị đế hành quân dụng binh vì đạo Thái Thúc Lan.
Nhìn thần sắc Bùi Thanh Hoằng, đối phương giơ tay ấn ngọc tỷ thật mạnh lên tấu chương, thanh âm như mang một phần giận tái đi: "Bùi ái khanh đây là hoài nghi trẫm lấy lệ ngươi?"
Bui Thanh Hoằng vội vàng mở miệng: "Thần không dám, chỉ là tấu chương này có chút thuật ngữ tối nghĩa, vi thần lo lắng..."
"Được rồi, Bùi ái khanh làm việc luôn khiến trẫm yên tâm. Ngân lượng ngươi đưa ra trong sổ trẫm cũng đã xem qua, quốc khố có thể chịu được chút tiền ấy, nhưng có thể làm tốt không phải xem ngươi. Nếu chuyện bưu cục thất bại rối tung lên, trẫm cũng không chắc có thể giữ được đỉnh mũ cánh chuồn trên đầu ngươi đâu."
"Vi thần nhất định không phụ bệ hạ gửi gắm."
Nam nhân mang mặt nạ không kiên nhẫn phất tay: "Được rồi được rồi, trẫm nhìn thấy mấy thứ này liền đau đầu. Nếu không có chuyện gì khác thì ngươi lui xuống đi."
Đến khi Thường công công đưa ra khỏi ngự thư phòng Bùi Thanh Hoằng vẫn có điểm phát ngốc, này cũng không thể hoàn toàn trách hắn. Hôm nay hắn đã chuẩn bị giảng thuyết mấy canh giờ liền, kết quả Thái thượng hoàng lại dễ dàng thông qua tấu chương của hắn như vậy, khiến nội tâm hắn có cảm giác phi thường kỳ diệu.
Một lúc sau khi hắn rời khỏi hoàng cung, Thường công công lại bắt đầu đổi xiêm y cho chủ tử nhà mình: "Bệ hạ quả thực ghê gớm. Nô tài chỉ nhìn qua tấu chương kia đã tự cảm thấy mắt mờ già cả, cảm giác là, mấy chữ hợp thành từ còn tạm hiểu được, nhưng đưa vào câu thì một chút cũng không hiểu."
Thái Thúc Lan cười như không cười mà liếc hắn một cái: "Ngươi vẫn luôn đợi ở ngự thư phòng, có thấy ta xem quyển sổ đó sao?"
Thường Tú lắc lắc đầu, sau đó giúp Thái Thúc Lan sửa lại tay áo và vạt áo.
"Mấy thứ này, khi ở trong phủ đã nghe hắn nói qua, trẫm không muốn lãng phí cảnh xuân tươi đẹp nghe lại một lần. Trẫm có thể thông qua cuốn sổ này, đương nhiên biết bên trong có bao nhiêu điểm tốt."
Thường Tú vội vàng nói: "Bệ hạ anh minh, nô tài liền hiểu bệ hạ chưa bao giờ lấy chuyện quốc gia đại sự ra nói giỡn. Bệ hạ đã nói tốt, đương nhiên là cực kỳ tốt."
Bởi Lan Mân trực tiếp rời phủ, hôm nay y cũng không cần cùng ảnh vệ đổi chỗ hai lần. Thanh niên ăn mặc như Lan Mân trực tiếp dùng mật đạo đi tới đệ nhất thư uyển do y sở hữu, sau khi đổi thân phận, Lan gia công tử đã chọn đồ hồi lâu trong thư uyển cũng bước ra.
Còn một điều Thái Thúc Lan chưa nói với Thường Tú đó là, sở dĩ y thông qua nhanh như vậy còn có một nguyên nhân nữa. Người nào đó đã từng nói sau khi lâm triều sẽ dẫn y ra ngoài đi dạo, thuận tiện nói chuyện rõ ràng, chỉ hy vọng Bùi đại nhân sẽ không phụ một ngày sắc xuân tươi đẹp.
Tác giả nói lên suy nghĩ của mình: Tuy rằng văn án viết cường điệu một chút là quan trường tranh đấu, cũng không thể hoàn toàn dựa theo tình huống của Trung Quốc cổ đại được. Ta dốc hết sức viết văn cho đẹp, nhưng có vài chỗ có lẽ còn cần khảo chứng (?__?)