Chương 36: Ăn món này đi
Dáng vẻ vênh váo kiêu ngạo của tên tùy tùng này quả thực không ai ưa nổi. Chưa bàn đến việc gã có trả nổi hay không, với thái độ này chắc chắn Bùi Thanh Hoằng sẽ không nhường lại chậu lan. Hơn nữa, gã vừa nói là trả tiền gấp ba. Một đồng Bùi Thanh Hoằng cũng chưa trả, không lẽ lại cho không?
Ông lão thân thủ nhanh nhẹn, chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu. Bùi Thanh Hoằng quyết định mấy ngày nữa sẽ quay lại, xoay người chuẩn bị đi về. Chó sủa mặc chó, hắn cũng không đến mức đi sủa lại. Bây giờ cũng không còn sớm, lỡ giờ cơm tối thì không tốt.
Người Sybith tóc nâu kia thấy hắn định bỏ đi liền lập tức chạy lên chặn Bùi Thanh Hoằng. Thanh niên tóc vàng mắt xanh chưa từng lên tiếng tiến lên kéo tên tóc nâu nhỏ bé ra, nói bằng tiếng Đại Lam không quá lưu loát: "Bằng hữu của ta quá xốc nổi, cho ta xin lỗi về hành vi của hắn. Chủ nhân của bọn ta là người cực kỳ yêu thích hoa lan, bọn ta vượt ngàn dặm mà tới cũng chính vì hy vọng có thể tìm được báu vật nước ta không có. Tuy hoa lan này khó tìm, nhưng có lẽ giá cao nhất cũng chỉ ngàn vàng. Chúng ta sẵn sàng bỏ ra ba ngàn, kính mong huynh đài nhường cho."
Lời nói của y có chút lộn xộn, nhưng đại ý là như vậy, giọng điệu cũng lịch sự hơn tên tóc nâu nhiều. Nếu ôn hòa như vậy ngay từ đầu, lại nguyện ý trả giá cao như vậy, hắn cũng sẽ không tính toán nữa. Nhưng Bùi Thanh Hoằng vẫn lắc đầu: "Hoa lan này ta đặc biệt cần dùng gấp. Phiền huynh đài tìm người bán khác, thứ lỗi cho ta không đành lòng."
Đùa sao, chỉ còn hơn nửa canh giờ nữa là Lan Mân về rồi. Hắn còn phải trở về trước đó để đặt hoa lan về chỗ cũ. Hơn nữa, cái giá này có thể mê hoặc ai chứ tuyệt không thể khiến Bùi Thanh Hoằng chớp mắt.
Thấy thái độ của hắn không mấy thân thiện, gã tóc nâu vốn đã lùi lại mấy bước đứng sau thanh niên tóc vàng lập tức tỏ vẻ bất mãn. Tính tình gã vốn nóng nảy, không đợi người kia lên tiếng đã lập tức tiến lên chặn đường Bùi Thanh Hoằng. Gã kích động gào lên, trong câu còn dùng mấy từ của tiếng Sybith: "Cái tên này rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Nói tóm lại, ra giá đi! Muốn bao nhiêu thì nói mau lên!"
Bùi Thanh Hoằng nhìn gã không khác gì như đang nhìn một tên thiểu năng: "Nếu ta muốn mười ngàn, các ngươi có chịu không?"
"Đây còn không phải lừa đảo sao? Chớ có khinh chúng ta không hiểu chuyện! Mười ngàn có thể mua mười chậu hoa này rồi!" Gã thấp bé kia trừng Bùi Thanh Hoằng như thể đang nhìn một tên lừa gạt trắng trợn.
"Thế thì tốt rồi! Ngươi không muốn mua, ta đây cũng chẳng muốn bán. Ngươi cứ việc đi tìm người khác, đối với ta cây lan này là vô giá. Nếu ngươi thực tâm muốn mua một chậu lan vì chủ nhân mình, đừng lấy tiền bạc ra để đo giá trị của nó. Chủ nhân của ngươi cũng là một người yêu lan, chắn chắn sẽ thấu hiểu tâm tình không nỡ của ta." Bùi Thanh Hoằng liếc mắt nhìn nam nhân tóc vàng kia, lại có lòng mà bổ sung thêm một câu: "Đại Lam ta nhiều dân nhiều của, người dưỡng loại lan này không chỉ có mình ông lão kia. Trả mười ngàn đương nhiên có người sẵn lòng bán."
Thấy hắn nói chuyện khách khí, nam tử tóc vàng kia cũng tỏ thái độ chân thành vô cùng: "Nếu trả một vạn huynh đài có đồng ý bán lại hay không? Bọn ta không thể ở lại đây quá lâu. Hơn nữa, để tránh hiềm nghi, ta cũng không thể gióng trống khua chiêng ngay nơi Yến thành này mà tìm lan cánh sen được. Cho dù có tìm được, chưa chắc đã tươi tốt như cây này. Không dám giấu gì huynh, chủ nhân nhà ta định lấy cây lan này để làm lễ vật mừng thọ thứ sáu mươi của lão chủ nhân. Mà nửa tháng nữa là tới rồi, thời gian quả thực gấp gáp vô cùng. Ta nghe nói người Đại Lam trọng nhất chữ hiếu, hy vọng huynh đài có thể thông cảm. Dù là mười ngàn, bọn ta cũng đồng ý."
Bùi Thanh Hoằng suy nghĩ một chút. Theo lời của Viên Vũ, một lần ghé thăm của bọn họ mất hơn một tháng, cũng phải mất thêm một tháng nữa mới có thể trở về. Ngày mai bọn họ muốn tiến cung đề cập tới câu hỏi khó, một số ít sẽ ở lại học tập kinh nghiệm mấy tháng, còn lại sẽ trở về nước. Nếu hoa này thực sự dùng vào lễ mừng thọ, hẳn là người kế vị của vương quốc muốn kiếm tìm để dâng tặng Quốc vương Sybith.
Quan hệ ngoại giao giữa hai nước quả thực quan trọng, có điều việc này chẳng liên can gì tới Bùi Thanh Hoằng. Người gây sự trước là người sai. Nếu cứ vui vẻ nhường chậu hoa đi, hắn có khác nào kẻ tiểu nhân hèn mọn chỉ biết tới hai chữ "lợi ích"?
Có điều, để gìn giữ tình hữu nghị giữa Sybith và Đại Lam, Bùi Thanh Hoằng vẫn giữ thái độ hòa nhã, tương đối thân thiện với nam nhân tóc vàng: "Lan cánh sen là vật yêu thích của người trong lòng ta. Ta vô ý đánh vỡ chậu hoa của người ấy nên phải vội vàng tìm chậu mới nhận lỗi. Đối với ta, bất kể là một ngàn hay mười ngàn cũng không thể mua được cây lan này. Cho dù ngươi có trả một trăm ngàn ta cũng sẽ không động tâm. Nếu huynh đài có lòng muốn nhờ, trong nhà Mã viên ngoại và ông chủ Lý kinh doanh thư pháp tranh vẽ đều có lan cánh sen, hơn nữa không chỉ có một chậu. Những người thực tâm say mê hoa lan đều là quân tử. Nếu vị tiểu huynh đệ kia an phận một chút, để huynh đài ngươi ra mặt, dùng số tiền lớn đến vậy chắc chắn có thể tìm được lan cánh sen."
"Vị Mã viên ngoại kia đã sớm dâng hết hoa lên hoàng cung, mà trong kinh thành cũng không còn người như vậy nữa." Những điều có thể nhanh chóng hỏi thăm bọn họ đều đã tìm hiểu cả, nếu không cũng sẽ chẳng đến mức phải tới chợ hoa và chim cảnh này để tìm vận may.
Vốn muốn lấy số tiền lớn nhờ tên thư sinh yếu đuối này, ai ngờ nói nặng nói nhẹ suốt nửa ngày trời đối phương vẫn không chịu bán. Tên tóc nâu quả thực tức muốn nổ phổi, vẫn ngoan cố chặn trước mặt Bùi Thanh Hoằng không chịu thả người.
Bùi Thanh Hoằng có kiên nhẫn nữa, kiên nhẫn mãi cũng chịu không nổi dây dưa lằng nhằng đến vậy. Hắn luôn luôn khách khí với người khác, nhưng không rộng lượng tới mức có thể vui vẻ hòa nhã với người liên tục thất lễ, quấy rầy mình. Cho dù đối phương là bạn bè ngoại quốc cũng không thể lãng phí thời gian của hắn đến vậy. Bùi Thanh Hoằng dùng một tay vững vàng ôm chặt chậu hoa vào lòng, tay còn lại dùng sức mạnh bốn lạng đẩy ngàn cân trực tiếp đẩy người sang một bên.
Tên thấp bé bị hắn đẩy đến mức bước chân loạng choạng suýt ngã. Gã và nam nhân tóc vàng đưa mắt nhìn nhau, sau đó khẽ khàng giơ tay lên chuẩn bị đánh ngất tên thư sinh này. Sau đó bọn họ có thể tìm đại một cái nhà trọ, khi người tỉnh lại thì cho ít tiền. Nhanh gọn, hiệu quả.
Tên thư sinh này không cam lòng thì làm gì được bọn họ? Hoa đã vào tay, đến lúc ấy chỉ cần không thừa nhận là được. Nói chung, hôm nay bọn họ nhất định phải có được chậu hoa này.
Người đánh xe của Bùi gia chờ ở bên ngoài, không hề hay biết gì tình huống bên trong. Khi gã tóc nâu chuẩn bị động thủ, đột nhiên gương mặt biến sắc, đầu gối khuỵu xuống, quỳ sau bóng lưng thẳng tắp của Bùi Thanh Hoằng. Gã loay hoay mãi mới bò dậy được, khi đứng lên hai chân vẫn còn nhức nhối. Bùi Thanh Hoằng cũng đã sớm sải bước rời khỏi, lên xe ngựa chuẩn bị hồi phủ.
Không biết mấy hòn đá từ đâu bay tới, bắn thẳng vào chân gã rồi rơi xuống đất lạch cạch một hồi. Thanh niên tóc vàng vốn không hề động thủ cũng bị trúng một viên ở đầu gối. Y suýt chút nữa đã quỳ một chân xuống, may là vẫn có thể chống bằng bội kiếm. Tuy y không thất thố trước mặt mọi người nhưng không kịp đuổi theo Bùi Thanh Hoằng, đầu gối cũng mơ hồ đau nhức.
"Điện hạ!" Gã tùy tùng tóc nâu cuống quýt chạy tới đến dìu y. Nam nhân tóc vàng liếc mắt nhìn gã, khi cảm giác tê dại kia dần biến mất vùng tay ra ngay lập tức, xoay người rời đi: "Đi thôi."
Sau khi biết Bùi Thanh Hoằng đã sơ ý làm vỡ chậu lan, dường như hắn còn có chút hoài nghi lời nói của mình, người làm vườn kia lập tức báo cho đồng liêu bên ngoài. Sau đó tin tức truyền qua từng tầng từng tầng vào trong cung, bởi vậy hôm nay ông lão bán hoa mới "trùng hợp" xuất hiện ở chợ.
Lan Mân chỉ là tiện tay mang lan cánh sen ra, có điều hoa này y lấy từ chính tẩm cung của mình. Trong cung có rất nhiều, y cũng không nghĩ tới có quý giá hay không. Chỉ là nghe Bùi Thanh Hoằng nói hoa lan tương đối phù hợp với người thanh nhã liền đem ra.
Ở chợ hoa và chim cảnh quả thực có người bán hoa cổ quái, muốn tìm cái gì mà người có duyên. Có điều thần không ra thần quỷ không ra quỷ, trời mới biết hôm nào người đó xuất hiện.
Thực ra người bán hoa hôm nay chính là một ảnh vệ cải trang thành. Người làm vườn lỡ lời đã bị thay thế bởi một ảnh vệ khác cẩn trọng hơn. Để trừng phạt vì đã nói nhầm, hắn phải quấn mấy lớp áo đen dày cộp lên người, đứng dưới ánh nắng chói chang bán hoa lan cả ngày trời. Phải ngẩng đầu lắc đầu không biết bao nhiêu lần, thỉnh thoảng còn phải tưới nước cho chậu lan kia.
Có thể giúp Bùi nhị công tử một lần cũng coi như không tồi. Sau khi biết chừng mực chỉ ném ba hòn đá nhỏ, người đàn ông trung niên ẩn mình trong bóng tối giơ lồng chim lên, cùng chim ngân nga giai điệu phổ biến của Yến đô rồi rời đi.
Lan Mân trở về không lâu sau khi chậu hoa mới mua đã an vị trên bệ cửa sổ. Mỗi ngày y đều tưới nước cho cây lan, nếu thấy dáng không đẹp sẽ gọi người làm vườn đến sửa một chút. Hôm nay vừa về y đã đi xem chậu lan, khi cùng Bùi Thanh Hoằng dùng bữa tối trong phòng liền vờ như lơ đãng mà nhắc tới: "Cây lan chúng ta dưỡng ấy, hình như chậu hoa mới được đổi thì phải, hoa cũng đột nhiên tươi tốt hơn nhiều. Mộc Chi có biết đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Bùi Thanh Hoằng từng nói, phu thê không nên giấu giếm nhau điều gì. Y rất muốn biết, khi đối phương tự làm sai, liệu có che đậy sự thật, tự vả miệng mình hay không? Nghiêm khắc với người ngoài rộng rãi với bản thân, đây là tật xấu mà hầu hết mọi người đều mắc phải. Bùi Thanh Hoằng đã mua được chậu hoa mới để thay, chắc chắn là đã chuẩn bị lời nói dối rất kĩ càng.
Sự thực lại nằm ngoài dự đoán của y. Thái độ của Bùi Thanh Hoằng bình tĩnh vô cùng: "Ta bất cẩn làm vỡ chậu lan, hôm nay đã đi mua chậu khác về thay thế. Ngày mai còn phải đi thêm chuyến nữa, bởi ta vẫn chưa kịp trả tiền cho ông lão bán hoa. Có phải lần trước ngươi cũng gặp ông ấy không, bỏ ra bao nhiêu tiền? Lần này ta phải trả đủ mới được. Thứ quý giá như vậy, lấy không quả thực không ổn."
Đôi đũa hướng về đĩa rau của Lan Mân ngừng lại một lát. Người bị đập vỡ chậu hoa là y, vậy mà y còn phải an ủi đối phương: "Ồ, ông ấy cũng không lấy tiền của ta. Người như vậy hẳn là cầu duyên phận, trả tiền trái lại khiến ông ấy cảm thấy như bị sỉ nhục kìa. Ngươi bận bịu như vậy, vẫn là đừng tốn thời gian thì hơn. Lúc nào tiện có thể phái hạ nhân trong phủ tới chợ hoa xem thử."
Hôm nay hai người vẫn ăn bốn món một canh: thịt heo hương cá, nấm trúc Long Tĩnh, dưa chuột cung đình, còn có một con gà nướng vàng ươm ngoài giòn trong mềm. Bùi Thanh Hoằng gắp một chiếc đùi gà thơm phức vào bát y cùng vẻ mặt hối lỗi: "Ta xin lỗi vì đã làm vỡ chậu lan của ngươi. Ta sẽ chú ý, hứa với ngươi tuyệt đối không có lần sau. Miếng này cho ngươi, ngon lắm đó. Đừng giận ta nhé."
_______
(●"∀`)ノ♡ Chương này mình cố gắng làm nhanh coi như quà mừng 1k lượt đọc nè, cảm ơn mọi người đã nhiệt tình vote chương 35!