Chương 38: Một trò chơi
Thái thượng hoàng vừa lên tiếng, chung quanh lập tức vang lên tiếng tán thành của đại thần Lam quốc. Hiển nhiên Lahr Jäger không thể ngờ vị đế hoàng của Đại Lam lại phản ứng như vậy. Y liếc mắt nhìn học giả cũng đang kinh ngạc chẳng kém mình, cuối cùng chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của đối phương: "Bệ hạ tôn kính, đây là vinh hạnh của chúng ta."
Chỉ là một trò chơi mà thôi, cũng chẳng thể chơi hết cả ngày trời. Đến khi quân chủ đã vừa lòng thỏa ý bọn họ có thể tiếp tục vấn đề của mình. Có điều người Sybith đã vô tình bỏ qua một điều - bộ Lễ vẫn đang vênh vang đắc ý. Lần trước bọn họ tới, người đang ngồi trên ngôi vị hoàng đế vẫn là Nguyên Duệ đế tính cách ôn hòa.
Nguyên Duệ đế coi trọng phép tắc, cũng quý trọng danh dự của Lam quốc mênh mông, đương nhiên sẽ đồng ý để vương quốc nhỏ bé này làm khó dễ, qua đó cho Sybith thấy Đại Lam địa linh nhân kiệt. Ai ngờ lại tự làm mất hết mặt mũi của Đại Lam, chỉ có thể giận cá chém thớt trút giận lên các thần tử. Nếu Nguyên Duệ đế vẫn đang tại vị, người Sybith lại tới lần nữa, chắc hẳn ông vẫn sẽ lựa chọn đáp ứng.
Mặc dù hiện nay Thái Thúc Việt là thiên tử của Đại Lam, nhưng thực tế người nắm quyền vẫn là Thái thượng hoàng Thái Thúc Lan. Thái Thúc Lan và Nguyên Duệ đế khác nhau một trời một vực, y không tuân thủ lễ nghi gia tộc đến vậy.
Bùi Thanh Hoằng có thể cảm giác được vị Thái thượng hoàng cao quý này không có hảo cảm với nước Sybith. Có thể là vì thần thú Bạch Lâm, cũng có thể là y không vừa lòng với thái độ khiêu khích của Sybith. Lúc nhìn đám người Sybith, ánh mắt Bùi Thanh Hoằng vô tình sinh ra vài tia thương hại.
Bị nhìn với ánh mắt như vậy hiển nhiên Lahr Jäger không hề dễ chịu chút nào, y đường đường là một Hoàng tử cao quý, chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành Quốc vương của Sybith. Một vị đế vương thì không cần tới sự thương hại và đồng cảm của người khác, mà đối phương lại chỉ là một quan viên cỏn con của Lam quốc. Cho dù trèo lên được vị trí quan nhất phẩm khi còn trẻ thì đã sao, hắn tuyệt đối không có tư cách nhìn hoàng thất Sybith như thể kẻ bề trên liếc mắt xuống dưới như vậy!
Trước khi tới Đại Lam, y đã tìm hiểu qua về mấy vị trọng thần rất được Hoàng đế coi trọng, tỷ như: hai vị Thừa tướng trái phải, nhà chiêm tinh phụ trách bói toán, Quốc sư cầu cho Lam quốc được mưa thuận gió hòa, thậm chí là Thường Tú công công hầu hạ bên người Thái thượng hoàng. Tất cả tư liệu và chân dung đều được đưa tới tận tay Lahr Jäger, bởi vậy y có thể nhận ra những người này ngay lập tức, tránh đắc tội vị đế hoàng của Đại Lam, làm nhỡ chuyện giao thương.
Cái gọi là vấn đề khó cần thỉnh giáo cũng chỉ là để khoe khoang trí tuệ của người Sybith mà thôi. Nếu như có thể chiếm được ưu thế nhất định, bọn họ có thể giành được càng nhiều lợi ích khi giao dịch cùng Đại Lam. Bùi Thanh Hoằng cũng không nằm trong nhóm người đáng để Sybith phải tốn tâm tư để lấy lòng.
Tư liệu mà Lahr Jäger đọc được về Thượng thư bộ Công và những đại thần khác đều rất đơn giản. Sau khi nhìn thấy Bùi Thanh Hoằng trên triều, y biết được thân phận của người từng có xung đột với mình ngay lập tức. Hắn là Thượng thư bộ Công trẻ tuổi nhất của Đại Lam (tương đương với Bộ trưởng Bộ xây dựng quốc gia của Sybith), ngoài ra cũng là Thái phó mới của tiểu Hoàng đế, tuy nhiên chỉ vừa mới nhậm chức, không có thực quyền, chỉ là lão sư trên danh nghĩa mà thôi.
Lahr Jäger liền yên lòng, bởi y hiểu rõ Thái thượng hoàng Thái Thúc Lan là một vị quân chủ anh minh. Một vị quân chủ anh minh đến mức thoái vị chỉ vì hai chữ "danh tiếng" (thực tế là không phải), cho thấy đối phương cực kỳ sĩ diện, vô cùng để ý tới mặt mũi của mình và của Đại Lam. Người như vậy tuyệt đối sẽ không từ chối để bọn họ "thỉnh giáo".
Tuy nhiên đây chỉ ý nghĩ trước khi trò chơi bắt đầu.
Bá quan văn võ được dẫn tới sân đấu đã được xây dựng từ những ngày đầu Đại Lam dựng nước, được tu bổ cẩn thận hàng trăm năm qua. Nơi đây được thiết kế tương tự như đấu trường La Mã, khán đài chín tầng được xây trên cao bao quanh sàn đấu, có cầu thang nối tầng cao nhất thẳng xuống đất. Hơn trăm thước phía dưới là võ đài hình tròn, mọi cao thủ võ thuật đều lựa chọn tỷ thí trên sân khấu này. Ngoài ra còn có một vòng đá bao quanh chỗ ngồi của giám khảo để phòng hộ. Nếu chẳng may đao kiếm lạc khỏi vòng đấu, hoặc có thích khách, cũng không thể gây thương tổn cho giám khảo ngồi trên cao.
Công công trung niên mang khuôn mặt gầy gò dài như ngựa đứng cạnh Thái thượng hoàng phe phẩy phất trần, the thé tuyên bố quy tắc của trò chơi: "Bệ hạ nói, nội dung và luật lệ của trò chơi rất đơn giản. Hai bên lựa chọn ra năm dũng sĩ, đặt một dị thú trong lồng ngay giữa đấu trường. Sau khi mở lồng sắt, mười vị dũng sĩ của hai bên thay phiên bắn tên, ai có thể bắn trúng điểm đỏ ngay giữa ấn đường của dị thú là người chiến thắng. Người thắng cuộc sẽ được ban thưởng vô cùng phong phú." Khi không đấu võ, nơi này còn thả dã thú hung dữ để trừng phạt những kẻ phạm vào tội phản quốc, lấy đó để răn đe triều thần và bách tính.
Thông thường những dã thú kia đều đã được thuần hóa, sau khi ăn uống no đủ mới được người thuần dưỡng dắt đi, về cơ bản sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Nhưng con dị thú màu trắng trông na ná với thụy thú tiền triều này dường như vẫn chưa bị thuần hóa. Nếu nó phát cuồng sẽ lập tức bị bắn ch.ết bởi cung thủ đứng ở tầng dưới cùng.
Bùi Thanh Hoằng liếc nhìn xuống đáy, dã thú trắng cùng lồng giam màu vàng được nhấc lên cái bục tròn trên đài. Có một cái xích sắt thật dài nối liền với cửa lao của con thú, chỉ cần đứng ngoài nhẹ nhàng kéo một cái, cái lồng đang giam giữ dã thú sẽ lập tức mở ra. Trong hoàn cảnh con mồi điên cuồng hỗn loạn, khẳng định là rất khó để bắn trúng mục tiêu.
Mặc dù con dã thú này rất lớn, nhưng chấm đỏ giữa ấn đường lại vô cùng nhỏ bé. Hắn không biết thần thú Bạch Trạch có nốt đỏ đó hay không, nhưng thụy thú Bạch Lâm tiền triều thì có. Hơn nữa tương truyền, toàn thân thụy thú Bạch Lâm đao thương bất nhập, nó chỉ có một điểm yếu duy nhất chính là ấn đường giữa hai lông mày. Hoàng thất Lam quốc tuyệt đối sẽ không để thụy thú tiền triều sống sót, bất kể dã thú này có phải Bạch Lâm hay không, hôm nay nó cũng sẽ phải bỏ mạng tại nơi này.
Sau khi tuyên bố quy tắc của trò chơi, mặt mũi của tiểu Hoàng đế cùng Lahr Jäger đều vô cùng khó coi. Hô hấp của Thái Thúc Việt trở nên gấp gáp, dị thú này là lễ vật cậu vừa nhận được, cậu còn muốn đem nó ra đùa giỡn với con sư tử uy mãnh của Thái thượng hoàng kia mà!
Thế nhưng trò chơi của Thái Thúc Lan đã hạ màn, con dị thú trắng như tuyết này nhất định phải ch.ết, bất kể nó có bị bắn trúng hay không. Đây còn chẳng phải là thay đổi biện pháp cảnh cáo, nhắc nhở Thái Thúc Việt phải biết điều chút hay sao? Ý của Thái Thúc Lan là, y hoàn toàn có thể khiến cậu bị bắn ch.ết bởi loạn tiễn hệt như con thú này.
Sắc mặt tiểu Hoàng đế không dễ nhìn, sắc mặt Tiết Thành đứng bên cạnh cậu lại càng khó coi hơn. Thái Thúc Việt vô ý chạm phải tay của bằng hữu mình, đầu ngón tay cảm giác được nhiệt độ lạnh lẽo khác hẳn người thường. Thấy biểu tình của Tiết Thành, cậu cho rằng bằng hữu lo lắng cho mình, trong lòng không khỏi sinh ra mấy phần xúc động, vỗ vỗ bàn tay của đối phương trấn an: "Đừng lo lắng quá, ta không sao."
Tiết Thành gật gật đầu, toàn thân không quá căng thẳng nhưng cặp mắt vẫn dính chặt vào sân đấu, một lời cũng không nói. Lúc này công công đứng bên cạnh Thái thượng hoàng lại bổ sung thêm một câu: "Nếu dị thú này phát điên hại người, cung thủ sẵn sàng bắn tên bất cứ lúc nào, giết ngay tại chỗ!"
Sắc mặt Lahr Jäger khó coi bởi vị Thái thượng hoàng này xem thưởng trân bảo bọn họ đưa tới. Sau khi bọn họ rời đi, đối phương muốn trêu đùa dị thú kia thế nào cũng chẳng liên quan tới họ, nhưng y lại bắt bọn họ chơi trò chơi này, để họ tự tay bắn ch.ết dị thú mà Sybith tổn hại không ít dũng sĩ mới bắt được. Quả là trào phúng.
Tới lúc này y mới thực sự nhận ra được sự khác biệt giữa vị quân chủ Lam quốc này và Nguyên Duệ đế. Vị quân vương thần bí che khuất nửa khuôn mặt này chẳng hề coi trọng danh dự như phần lớn hoàng đế của Lam quốc, sẽ không vì cái gọi là phong độ của một đất nước lớn mà hào phóng bày thứ tốt ra ngoài, tự ép mình nuốt quả đắng.
Người nắm quyền của Lam quốc tùy tiện làm bừa, dù bọn họ thực sự đưa ra được vấn đề khó đối phương không thể trả lời, chưa chắc đã có thể giành được lợi ích gì. Sau khi chọn ra năm dũng sĩ cao thủ về cưỡi ngựa bắn cung, Lahr Jäger liền quay mặt sang thương lượng với học giả ngồi bên cạnh: "Sau khi trò chơi kết thúc, hãy giảm bớt độ khó của câu hỏi đi."
Học giả kia vẫn còn do dự mấy phần: "Nhưng điện hạ..."
"Nghe ta nói, Thái thượng hoàng hoàn toàn không giống với vị quân chủ ôn hòa đã đón tiếp chúng ta. Lần này chúng ta tới hy vọng có được sự trợ giúp của Lam quốc, chứ không phải trở mặt với bọn họ." Mặc dù Lahr Jäger là người thừa kế của Sybith, nhưng khổ nỗi y không có mẫu thân là sủng phi được sủng ái vô pháp vô thiên. Người em trai tuấn mỹ may mắn hơn y càng lớn, phụ vương y cũng ngày càng thiên vị hơn trước.
Lần này chính Lahr Jäger nguyện ý tới đây, thà rằng lui xuống nhường một bước và nhận được sự trợ giúp của kẻ thống trị Lam quốc, còn hơn là khoe khoang tài năng trong nhất thời. Hôm qua Lahr Jäger chấp nhận bỏ ra rất nhiều tiền để tìm lan cánh sen, không phải do phụ thân y yêu thích hoa lan, mà bởi vị phi tử rất được sủng ái kia yêu thích hoa lan. Tên của người ấy cũng là Lian Lanna.
Sau khi y dâng lan cánh sen đã trộn lẫn độc dược mãn tính cho phụ vương ở thọ lễ, nhất định chậu hoa đó sẽ được đặt trong tẩm cung của Lian Lanna vương phi. Vừa biết trong tẩm cung của Thái thượng hoàng có mấy chục cây lan cánh sen, Lahr Jäger đã quyết định dùng một vài lễ vật tương đối quý giá để đổi lấy một chậu. Những lễ vật trân quý này chắc chắn trị giá hơn mấy vạn, dù nghĩ thế nào cũng lỗ vô cùng.
Bùi Thanh Hoằng hoàn toàn không để ý Lahr Jäger đang suy nghĩ gì, ánh mắt của hắn đang dán chặt vào bục cao đằng kia. Xích sắt chậm rãi kéo cửa lồng giam, dị thú trắng hé mở cặp mắt đen láy lớn như chiêng đồng. Dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, con thú kia tao nhã đặt móng vuốt xuống đất, bước ra khỏi lồng. Sau đó nó lại thu vuốt về ngay dưới con mắt của mọi người, một lần nữa lười biếng nằm nhoài xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chúng thần không nói nên lời, chính Bùi Thanh Hoằng cũng xoay mặt qua chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào sự ngu xuẩn của con dã thú kia. Do được thăng chức làm Thái phó của Hoàng đế, hiện tại hắn và cha mình Bùi Diên, còn có tiểu Hoàng đế, Thái thượng hoàng đều ngồi ở hàng ghế thứ nhất. Vừa xoay mặt, hắn liền bắt gặp gương mặt mang mặt nạ bạch ngọc của Thái thượng hoàng. Sau một cái nhìn ngắn ngủi, hắn liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt, mà sau khi Bùi Thanh Hoằng vừa quay đi người kia cũng giơ tay, tiếng kèn chỉ huy vang lên, những dũng sĩ cầm cung lập tức bắt đầu luân phiên bắn tên. Trò chơi chính thức bắt đầu!