Chương 68: Đã đến Tề quốc
"Bệ hạ!" Thường Tú nhìn chủ tử mình với ánh mắt khó có thể tin được. Hắn không đồng ý với quyết định này nhưng phận làm nô tài há có thể trực tiếp bác bỏ ý định của chủ nhân, đành nhẹ giọng khuyên bảo: "Bệ hạ, xin ngài nghe theo lời khuyên của lão nô. Từ Đại Lam đến Tề quốc đường xá xa xôi, phải trèo đèo lội suối. Sao có thể để thân thể ngàn vàng của ngài chịu đựng cực khổ như vậy chứ? Huống chi nếu ngài rời đi lâu như vậy, chính vụ biết làm thế nào đây?"
"Cô gia không nói cô gia sẽ dùng thân phận Thái thượng hoàng để tới đó. Vì Thái thượng hoàng bị ốm nhẹ nên chính sự giao cho Hoàng thượng xử lý trong khi cô gia không có ở đây đi. Thái Thúc Việt cũng không còn nhỏ nữa, có một số việc nên để nó làm." Thái Thúc Lan không đồng ý với Thường Tú, năm đó trên chiến trường còn loại khổ cực nào y chưa từng nếm qua? Hơn nữa từ Lam quốc đến Tề quốc cũng không thể coi là xa, vừa đi vừa về, tính cả một tuần ở lại đó cùng lắm chỉ mất hơn một tháng. Chắc chắn sẽ không để lỡ chuyện gì quá quan trọng.
"Nhưng..." Thường Tú vẫn chưa yên lòng, còn muốn khuyên can tiếp nhưng Thái Thúc Lan đã khoát tay chặn lời hắn: "Ý cô gia đã quyết, ngươi không cần khuyên nữa. Hoàn thành bổn phận của ngươi cho tốt." Mỗi lần Thái Thúc Lan dùng đến thế thân, ảnh vệ trong cung thực chất không hề xử lý chính sự. Ảnh vệ chỉ bắt chước thói quen và giọng nói của y, hoàn toàn không có khả năng xử lý công việc như y.
Một khi Thái Thúc Lan đã quyết thì có khuyên mấy cũng vô dụng, nói nhiều chỉ khiến y chán ghét. Thường Tú chuyển phất trần từ tay phải sang tay trái, thở đài lo lắng rồi lại nghiêm mặt, cung kính trả lời: "Lão nô đã biết!"
Thánh chỉ cử Bùi Thanh Hoằng đến Tề quốc nhanh chóng được ban xuống. Ngoài Bùi Thanh Hoằng, nam thê của hắn Lan Mân cũng được cử đi vì am hiểu văn hóa Đại Tề. Phụ mẫu vẫn ở lại, không đi xa.
Bùi Diên và Diệp thị đương nhiên không hề muốn Bùi Thanh Hoằng rời xa quê hương đến một đất nước xa lạ, nhưng thánh mệnh đã ban, ngoài để hắn đi bọn họ không còn cách nào khác.
Tính tình Diệp thị vô cùng kiên cường, xưa nay chưa từng rơi lệ trước mặt tiểu bối. Nhưng lần từ biệt này vành mắt bà đỏ ửng, đôi mắt đẫm lệ, giọng nói còn có phần nghẹn ngào: "Đây đều là thứ con thường dùng, đi đường nhớ phải mang theo. Trên người con vốn đã chẳng được mấy lạng thịt, đến lúc ấy đừng có vác cái xác gầy như củi về gặp ta."
Bùi Thanh Hoằng có chút dở khóc dở cười, hắn nhìn mấy chiếc xe chất đầy đồ đạc Diệp thị phái ra, cố gắng duy trì vẻ mặt điềm tĩnh: "Nương, con đi sứ Tề quốc chứ không phải du ngoạn, mang theo nhiều đồ thế này sẽ làm trễ lộ trình mất. Con nhất định sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt mà, không đến mức gầy như que củi đâu."
Bùi Thanh Hoằng là đại sứ đặc mệnh toàn quyền, thân phận quả thực đặc biệt nhưng hắn không muốn khoa trương đến mức này. Một trong những sứ thần đang đứng chờ nói với giọng thô lỗ: "Diệp phu nhân đừng lo lắng, chúng ta chắc chắn sẽ chăm sóc tốt Bùi đại nhân, không để Bùi đại nhân gầy đi đâu."
Gân xanh trên trán Bùi Diên khẽ giật, nhưng những chuyện thế này ông luôn thuận theo thê tử nên cũng không tiện nhiều lời. Bùi Thanh Hoằng khuyên nhủ Diệp thị đủ đường, tốn hơn một khắc đồng hồ, cuối cùng hai bên đều lùi lại một bước. Mấy xe đồ đạc biến thành một xe, xe ngựa Bùi Thanh Hoằng và Lan Mân ngồi chung cũng bị nhét vào không ít đồ ăn.
Vinh Hân quận chúa trao cho Bùi Thanh Hoằng một lá bùa hộ thân: "Đây là thiếp thân đặc biệt xin cho tiểu thúc. Lên đường thuận buồm xuôi gió."
Bùi Thanh Hoằng liếc nhìn Bùi Thanh Dật đang đứng bên cạnh rồi gật đầu, nhận lấy tấm bùa được cất trong hầu bao bằng cả hai tay: "Vậy thì cảm ơn tẩu tẩu."
Những thành viên khác trong sứ đoàn đang đợi Bùi Thanh Hoằng và Lan Mân. Khi cặp đôi có địa vị đặc biệt này lên xe, toàn bộ lập tức chậm rãi khởi hành.
Chiếc xe ngựa Bùi Thanh Hoằng và Lan Mân đang ngồi xếp ở chính giữa đoàn, trong xe chỉ có hai bọn họ. Một người ngồi cạnh màn xe ngựa, một người ngồi trong xe ngựa.
Chiếc xe ngựa này là Diệp thị khăng khăng chuẩn bị cho hai người, bên ngoài giản dị không trang trí gì, bên trong lại cực kỳ thoải mái dễ chịu. Hiện giờ đang là thời tiết xuân hàn se lạnh, trong xe còn đặc biệt an bài sẵn lò sưởi ấm áp. Những tấm thảm nhung dày mịn bao phủ vách xe, dưới sàn xe ngựa còn có lối thoát hiểm khẩn cấp. Chiếc màn ngăn cách giữa người đánh xe và cửa xe cũng được làm bằng vật liệu đặc biệt, sẽ không dễ dàng bị gió thổi bay, giữ ấm cực kỳ tốt.
Mới ngồi trong cỗ xe ngựa ấm áp như mùa xuân này một lát, trên trán Bùi Thanh Hoằng đã lấm tấm mồ hôi. Hắn liền cởi chiếc áo lông chuột lửa* khoác bên ngoài ra, lá bùa hộ thân Vinh Hân quận chúa tặng cũng bị bỏ sang một bên.
*Chuột lửa: một loại thú quý hiếm trong truyền thuyết, có thể sống sót trong biển lửa.Llông của nó được coi là không thể bị đốt cháy.
Lan Mân vốn đang an tĩnh đọc tạp thư giải sầu, khi ánh mắt lia tới chiếc hầu bao tinh xảo chứa bùa hộ thân kia lại nhịn không nổi lên tiếng: "Đại tẩu thật có lòng, Mộc Chi đúng là có phúc."
"Nếu Tử Giác có thể vì ta mà may hầu bao, ấy thì vi phu mới thật sự là có phúc." Nghe giọng điệu của Lan Mân, hắn lập tức hiểu vì sao sau khi lên xe đối phương lại có vẻ giận dỗi với mình.
Mặc dù Vinh Hân quận chúa che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng khi tiếp xúc với hắn, nàng vẫn không thể tránh khỏi việc vô thức bộc lộ tình cảm. Sau khi cưới Lan Mân, hầu như Bùi Thanh Hoằng đều ở cùng y khi hắn ở nhà. Tính cách Lan Mân rất tinh tế, không phải y không biết trong lòng Vinh Hân quận chúa có ý định gì.
Mặc dù hai người hoàn toàn không làm chuyện gì vuợt khỏi phép tắc, Bùi Thanh Hoằng cũng cố ý tránh mặt nàng đại đa số thời gian, nhưng bất kỳ ai biết ngay trước mắt có người âm thầm ái mộ trượng phu mình cũng không lấy gì làm vui vẻ. Huống chi Vinh Hân còn là đại tẩu của Bùi Thanh Hoằng, dù nàng có quan tâm hắn vượt khuôn phép đi chăng nữa, hắn cũng không thể lạnh lùng cự tuyệt.
Thấy sắc mặt mang theo mấy phần khó chịu của Lan Mân, Bùi Thanh Hoằng bật cười: "Không lẽ Tử Giác quên rồi sao, mấy hôm trước thái y vừa tới Bùi phủ chúng ta. Đại tẩu mang thai đã được hai tháng rồi."
Bùi Thanh Dật bị Diệp thị ép buộc trở về phủ, mỗi đêm đều tận sức tiến hành đại nghiệp. Mấy ngày trước khi triều đình phái người đến tuyên chỉ, sắc mặt Vinh Hân đột nhiên trắng bệch, thậm chí còn nôn mửa một hồi. Mấy vị đại phu được mời tới đều chẩn đoán rằng Vinh Hân quận chúa đang mang hỉ mạch. Sau khi biết mình đã có con, tính tình của nàng cũng dịu lại không ít.
Bùi Thanh Hoằng có thể thấy rất rõ ràng, chỉ cần hắn không đáp lại thì đối phương cũng không có lá gan làm chuyện gì vượt khỏi giới hạn. Bây giờ Vinh Hân đã có con, tương lai chắc chắc cũng sẽ đặt hết tinh lực lên con cái, thứ tình cảm này chắc chắn sẽ ngày một phai mờ.
Bùi Thanh Hoằng nhích lại gần Lan Mân: "Nhắc mới nhớ, ta cũng có chuyện muốn hỏi ngươi. Thánh chỉ bệ hạ ban viết ngươi thông thạo Tề ngữ, còn am hiểu phong tục của Tề quốc. Những điều này vi phu có biết, nhưng tại sao bệ hạ lại biết vậy."
Lan Mân ngước mắt lên nhìn hắn: "Hôn sự của Mộc Chi làm náo loạn cả Yến đô, rốt cuộc lai lịch của ta thế nào, vị kia biết cũng không có gì kỳ quái. Ta không chỉ biết Tề ngữ mà còn biết một chuyện mà mọi người dân Tề quốc đều biết cơ. Nghe nói công chúa Tề quốc ái mộ phu quân, một lòng muốn mời ngươi về làm phò mã thì phải. Không biết có phải vì thế mà Mộc Chi không quá nguyện ý để ta đi không?
Sứ thần tên Vi Lâm kia không phải loại người có thể giữ bí mật. Hắn ta về tới Đại Lam chưa được bao lâu, chuyện của công chúa Tề quốc đã lan truyền rộng khắp giới thượng lưu. Bùi Thanh Hoằng thân là người trong cuộc, đương nhiên cũng từng nghe qua lời đồn này.
Hắn cười cười bất đắc dĩ: "Ta đã cưới được hiền thê, nào cần thêm cái gì mà công chúa. Khoan nhắc đến chuyện nàng cách ta những mười tuổi, cho dù nàng có là tuyệt sắc mỹ nhân cũng không sánh bằng nửa phẩn của Tử Giác trong mắt ta. Không biết tin đồn ấy có phải thật hay không, nhưng bảy năm trước công chúa chỉ mới là một đứa bé sáu tuổi, dù thế nào đi chăng nữa thì vi phu cũng không mất trí đến mức ấy."
Hắn nắm lấy bàn tay của Lan Mân: "Tử Giác có thể cùng ta đến Tề quốc, trong lòng ta đương nhiên rất vui vẻ. Có điều chuyến đi này rất nguy hiểm, Tử Giác nhất định phải theo sát vi phu, biết chưa?" Bùi Thanh Hoằng coi như đã hiểu rõ, Lan Mân đích thực là một bình giấm chua. Một khi đã ghen y thì không thèm để tâm đến những thứ khác nữa, hắn chỉ có thể vuốt lông Lan Mân trấn an.
Có điều hắn biết đây cũng chỉ là đối phương để tâm đến mình. Chỉ cần y không nháo quá giới hạn, trong lòng Bùi Thanh Hoằng chỉ thấy ngọt ngào, cũng nguyện ý kiên nhẫn dỗ dành y, không hề cảm thấy chán ghét.
Lan Mân vốn định rút bàn tay Bùi Thanh Hoằng đang nắm về, nhưng y mới nhẹ nhàng nhúc nhích một chút đã bị người kia nắm càng chặt, liền dứt khoát từ bỏ ý định, tùy ý để hắn nắm.
Hành trình đi đến Tề quốc rất thuận lợi, mặc dù đường đi xóc nảy nhưng không gặp phải nhóm cướp nào. Những tiểu quốc có diện tích cực kỳ nhỏ cũng dễ dàng đóng dấu lên giấy tờ mà đội ngũ của Bùi Thanh Hoằng cung cấp, thả đi rất nhanh chóng. Ước chừng mất khoảng mười ngày, đội ngũ được Đại Lam phái tới Tề quốc đã thuận lợi đến dịch trạm tiếp đãi sứ thần của Đại Tề.
Đường phố ở Đại Tề sạch sẽ và rộng rãi hơn Lam quốc, số dân ở kinh thành lại ít hơn Đại Lam rất nhiều. Ngay khi đội ngũ của Bùi Thanh Hoằng đặt chân đến kinh thành, có một vị mười phần tôn quý đến thăm hỏi, không phải ai khác mà chính là vị công chúa thầm thương trộm nhớ Bùi Thanh Hoằng trong lời đồn.
Theo sau công chúa là hai thị nữ xinh đẹp, nàng vấn kiểu tóc rất thịnh hành ở Tề đô, đeo một tấm sa che mặt, chỉ để lộ cái trán mịn màng và đôi mắt sáng ngời mềm mại như nước.
Theo sự sấp xếp của Đại Lam, Lan Mân là quan phiên dịch giúp Bùi Thanh Hoằng hoàn thành chuyến viếng thăm này thêm suôn sẻ, chỉ là một nhân vật hỗ trợ nho nhỏ. Người Đại Tề hoàn toàn không hề hay biết thân phận của thê tử Bùi Thanh Hoằng.
Những sứ thần đi cùng đương nhiên không ngu xuẩn đến mức nói chuyện này trước mặt vị công chúa được đồn là ái mộ Bùi đại nhân. Vì nam nữ khác biệt nên Bùi Thanh Hoằng và công chúa rất được tân hoàng của Tề quốc sủng ái công khai gặp mặt tại dịch trạm dưới sự chứng kiến của sứ thần và thị vệ.
Dung mạo của công chúa chắc chắn đã trưởng thành không ít. Người ở Tề quốc thường cao hơn Lam quốc, tuy nàng còn nhỏ tuổi nhưng đối với người Lam quốc thì có thể coi như đã trưởng thành. Thân hình thon thả mảnh khảnh, da thịt trơn bóng như ngọc. Đích thực là một mỹ nhân hiếm có.
Ánh mắt của Bùi Thanh Hoằng không đặt trên vị mỹ nhân này được mấy giây. Hắn hành lễ với nàng rồi rất tự nhiên cùng Lan Mân tiến về chỗ nghỉ tạm thời của riêng hai người.
Thị nữ đi cùng công chúa không hài lòng ra mặt với sự vô lễ của mấy sứ thần ngoại quốc, nhưng vừa định tiến lên chất vấn thì bị công chúa ngăn lại. Nàng nhìn hắn với ánh mắt âu yếm hệt như lời đồn, đắm đuối dõi theo hắn bước vào phòng rồi đóng cửa lại.
Bùi Thanh Hoằng cảm thấy nặng nề và càng nặng nề. Chỉ trong nháy mắt hắn đã nhận ra công chúa đây là đang giả bộ liếc mắt đưa tình với hắn. Nhưng nàng đường đường là một công chúa, rốt cuộc là muốn dùng hình thức này để nói với hắn điều gì?