Chương 35: Một ngày cuối cùng

Nam, cao khoảng 1m75cm, có năng lực giải phẫu ngoại khoa, ba tháng tới nửa năm gần đây bị chấn động tâm lý dẫn đến tâm tính thay đổi.


Thư Tầm nhìn chân dung hung thủ xây dựng bằng tâm lý mà mình viết trong laptop, lắc đầu không hài lòng. Hung thủ đã sát hại ba người nhưng chân dung của hắn chỉ vẻn vẹn từng đấy, lẽ nào “mang thai một lần ba năm ngốc nghếch” lại là sự thật? Thư Tầm nhắm mắt, bắt đầu ghép nối những đầu mối hỗn loạn trong đầu, chợt nhớ thầy hướng dẫn của mình từng nói ---


Nếu dùng chân dung hung thủ mà vẫn không tìm được hung phạm, vậy không phải do hung phạm quá gian xảo mà do chân dung đã bị xây dựng theo chiều hướng sai lầm.
Chân dung bị xây dựng sai lầm?


Nếu công tác điều tr.a khó khăn như vậy, kiểm tr.a từng kho lạnh, từng tủ lạnh công suất lớn trong các cửa hàng, từng chiếc tủ lạnh dung tích lớn trong các gia đình, tất cả camera nhưng lại dễ dàng lấy được hình ảnh của hung thủ khi hắn đi mua xăng ở trạm xăng dầu.


Thư Tầm không khỏi nghĩ, hay nhà hung thủ vốn không có tủ lạnh, có lẽ hắn thường xuyên xuất hiện bên cảnh sát nhưng mọi người đều quên mất hắn. Nghĩ như vậy lại thành “Vô gian đạo”* mất rồi…


*Bộ phim hình sự, trinh thám cực kỳ nổi tiếng của Hồng Kông, do Lương Triều Vỹ và Lưu Đức Hoa đóng chính, bộ phim là cuộc đấu trí giữa một cảnh sát được cài vào làm gián điệp trong một tổ chức xã hội đen và một tên tội phạm do chính tổ chức xã hội đen ấy gài vào ngành cảnh sát.


available on google playdownload on app store


“Đang nghĩ gì thế?” Phía sau truyền tới một giọng nói ôn hòa, Thư Tầm mở mắt ra, cảm nhận được bàn tay Tả Kình Thương đặt trên vai cô đang dùng lực vừa phải giúp cô xoa bóp.
“Em muốn giúp anh.” Trên thực tế cô vẫn luôn làm như vậy.


Tả Kình Thương đặt cằm lên đỉnh đầu cô, cười nói: “Cuối cùng em cũng chịu thừa nhận mình là trợ thủ của anh?”
“Kệ anh. Ra ngoài với em một lát, mua ít ô mai về ăn.” Thư Tầm kéo tay Tả Kình Thương.


Tả Kình Thương bỗng ý thức được, mấy ngày nay làm việc tới mất ăn mất ngủ đã bỏ quên Thư Tầm.


Hai người dắt tay nhau bước chầm chậm trên con phố buôn bán sầm uất phồn hoa, Thư Tầm nhìn những bộ quần áo sau tủ kính, tiếc nuối: “Mấy tháng nữa thì em không mặc vừa loại váy chiết eo này nữa rồi, có lẽ em sinh con xong sẽ béo lên, béo tới mức không nhận ra chính mình, sau đó mãi mãi không mặc vừa loại váy đẹp như thế…”


“Nhân lúc còn mặc vừa, sao không đi vào xem thử?” Tả Kình Thương ôm eo cô bước vào trong, “Cho dù chỉ còn mấy tháng để mặc nhưng vẫn nhất định phải mua về.”


“Em chỉ thuận miệng nói vậy thôi, anh tưởng thật đấy à?” Thư Tầm không đi vào, tiếp tục bước về phía trước. Béo phì thì có thể giảm béo, váy này không mặc vừa thì mua váy khác, có gì khó đâu?


“Đại hạ giá! Đại hạ giá! Nhập trực tiếp từ xưởng may! Tất cả quần áo hàng hiệu đều có giá 100! Chỉ 100! Còn một ngày cuối cùng!” Cách đó không xa, một chiếc loa công suất lớn lặp đi lặp lại lời quảng cáo, vài áp phích lớn dán trên tủ kính, trước cửa tiệm có một sạp hàng, bên trên bày đủ thứ quần áo thượng vàng hạ cám, chất thành đống, quần áo bốn mùa loại nào cũng có. Tuy quảng cáo là “Tất cả quần áo hàng hiệu đều có giá 100” “Còn một ngày cuối cùng”, thế nhưng trước sạp hàng cũng chẳng có mấy người dừng chân. Thư Tầm nhớ tới làn sóng mua sắm điên cuồng ở Thủ đô trong đợt hạ giá 50% ở bách hóa Thủ đô mỗi dịp Giáng Sinh mới thấy nơi này quả thực quá vắng vẻ lạnh lẽo.


“Ôi phiền kinh đi được, ngày nào cũng nói ra rả mấy câu này! Tôi cũng sắp bị tẩy não đến nơi rồi!” Có mấy cô gái trẻ đi qua kêu than, “Toàn khoác lác thôi, gì mà ‘Còn một ngày cuối cùng’, ngày nào cũng là ‘ngày cuối cùng’, chẳng bao giờ thấy họ đóng cửa.” “Đúng rồi, ngày nào cũng để một đống quần áo ở đấy, đúng là treo đầu dê bán thịt chó, thật là tồi tệ!”


“Hóa ra là vậy.” Thư Tầm thấy rất buồn cười, quay đầu nhìn Tả Kình Thương, đã thấy anh nhìn tờ áp phích lớn dán trên cửa kính, suy tư, dường như đang ngẫm nghĩ gì đó.


Quả nhiên, lát sau anh quay đầu nói: “Anh phát hiện ra chúng ta đã mắc phải một sai lầm nghiêm trọng --- quên mất tính chất ngẫu nhiên.”
Thư Tầm chưa theo kịp tốc độ tư duy của anh, “Trên phương diện nào?”


Tả Kình Thương hất cằm chỉ về phía chiếc loa vẫn đang phát lời quảng cáo, “Giống như cửa tiệm ngày nào cũng gọi là ngày giảm giá cuối cùng này, hạ giá thế nào, mở cửa mấy ngày đều do chính họ quyết định. Những cửa hàng trong khu nội thành cũ cũng vậy, bọn họ thường đóng cửa lúc 8 giờ không có nghĩa là ngày xảy ra vụ án bọn họ cũng đóng cửa vào đúng giờ ấy, chỉ cần hung thủ này sinh ý định giết người, hắn có thể cố ý đóng cửa muộn vào một ngày nào đó hoặc không đóng cửa, tựa như con nhện giăng bẫy chờ mồi. Trước đó một hai ngày, hắn đóng cửa muộn hơn bình thường thì sẽ không bị ai phát hiện ra, tính chất ngẫu nhiên kiểu này, những cửa hàng như KFC, Mcdonald và những siêu thị theo hệ thống có hình thức quản lý nghiêm ngặt không có.”


“Ý của anh là hung thủ đã lợi dụng tính chất ngẫu nhiên để thoát khỏi việc điều tr.a sàng lọc, vậy nghi phạm không chỉ có năm người?” Thư Tầm như sa vào sương mù, phát hiện này có nghĩa là mọi cố gắng trước đó đều uổng phí.


“Á Á, nếu em không ngại, bây giờ chúng ta sẽ quay về cùng nhau xây dựng chân dung hung thủ.” Tả Kình Thương nghiêm túc nhìn Thư Tầm, người phụ nữ của anh nhất định có thể đưa ra phán đoán chính xác dựa trên những dữ kiện rõ ràng.


“Em cũng nghĩ chân dung xây dựng trước đó có vấn đề.” Thư Tầm gật đầu, đã để ý bốn phía xem có taxi hay không.
Tả Kình Thương không để ý tới người qua kẻ lại trên đường, ôm cô vào lòng, dịu dàng hôn lên môi cô. Thư Tầm lập tức mặt đỏ tới mang tai.


Quay về khách sạn, hai người cùng mở laptop của mình ra, ngồi đối diện nhau như giám khảo và thí sinh khi phỏng vấn, chỉ là trong mắt có nhiều hơn mấy phần đồng lòng chung sức. Thư Tầm nhớ lại trò chơi nhỏ trong lần đầu tiên hai người hợp tác phá án, nói: “Anh có nhớ chiếc kính của lão Trương ở Chi đội cảnh sát Lộ Châu không? Có muốn chơi tiếp lần nữa không? Nhưng lần này sẽ không phân thắng bại?”


“Em đã chủ động mời, sao anh có thể không ứng chiến đây?” Tả Kình Thương khẽ mỉm cười.
“Đã nói rồi, không phải chiến tranh.” Thư Tầm nhấn mạnh lần hai.
Tả Kình Thương gật đầu, “Bắt đầu đi, ưu tiên phụ nữ.”
Lần này mùi thuốc súng còn lâu mới gay gắt như lần trước.


“Vậy tôi sẽ không khách sáo nữa đâu giáo sư Tả à. Hung thủ, nam, từng học y, sống một mình, hiện tại đang kinh doanh một quán ăn.” Thư Tầm giành trước tiên cơ, “Tảng sáng và đêm khuya, với một người phụ nữ tan việc chuẩn bị về nhà và một anh cảnh sát hình sự đang thi hành nhiệm vụ mà nói thì nhà tắm và siêu thị không đủ sức hấp dẫn, huống chi thời gian kinh doanh của những nơi đó không có tính ngẫu nhiên. Hung thủ chỉ cần dựng một kho chứa đồ bí mật trong quán, trong kho có tủ lạnh là có thể thành công thoát khỏi việc điều tra.”


“Hung thủ không có ô tô, thường đi lại bằng xe điện. Nếu hắn có ô tô hoặc xe gắn máy, vậy cũng không cần phải lái xe của Cốc Siêu để tới gần trạm xăng dầu mua xăng mà có thể dùng xăng trong xe mình để đốt xe Cốc Siêu. Trong quán ăn của hung thủ không có người phụ giúp cho nên việc đi mua hải sản cách nhà mình hơn mười kilomet hắn cũng phải tự đi. Túi màu đen chứa một phần thi thể Chương Thần Phân được hắn mang về khi mua thức ăn.” Sau khi nhận ra điểm mấu chốt nằm ở “Tính chất ngẫu nhiên”, rốt cuộc Tả Kình Thương cũng xâu chuỗi được các manh mối lại với nhau, hình ảnh hung thủ trong đầu anh ngày càng trở nên rõ ràng, “Không giống với xe tải của quán mì Hà Ký, xe điện chỉ chứa được một lượng hải sản nhất định cho nên trong quán ăn của hắn thường ít có món ăn liên quan tới hải sản, thường thì mấy ngày mới lại có một đợt có món ấy, là món ăn có hạn.”


Như vậy, hiềm nghi của Hà Phát, Hà Tài bị loại trừ.


“Giống như tất cả những tên sát thủ biến thái điên cuồng khác, trước khi bị bại lộ thì trong ấn tượng của mọi người, hắn là một ‘người tốt’, hắn không mắc tệ nạn xấu khiến người ta ghét bỏ, bề ngoài rất thân thiện hòa đồng. Nhưng nội tâm của hắn lạnh lùng tàn độc, chỉ cần một hành động nhỏ cũng kích động cơn thịnh nộ của hắn, đặc biệt sau khi giết nạn nhân đầu tiên, hắn càng trở nên trắng trợn không biết sợ là gì. Em tin là khi lái xe, Cốc Siêu đã có hành động gì đó khiến hắn bất mãn, ví dụ như chiếu đèn từ phía xa, bấm còi inh ỏi… khiến hắn nảy sinh ham muốn giết người.”


“Hắn từng có thời gian học y mà không ai hay biết, thậm chí từng làm bác sĩ. Hiện tại hắn đã không làm nghề này nữa nhưng hắn vẫn tự cho rằng bản thân là người có năng khiếu trong phương diện giải phẫu ngoại khoa, cho nên khi phân thây, hắn phô diễn hết kỹ thuật sử dụng dao của mình. Hắn từng xuất hiện tại nơi vứt xác ở hẻm Đông Lang Tử, số 44 hẻm Chu Đỉnh. Thứ nhất vì nhà hắn ở gần hai địa điểm này, thứ hai vì hắn thích thưởng thức vẻ mặt sợ hãi của mọi người, muốn xem ‘thành quả’ của bản thân.” Tả Kình Thương nhấn nhẹ lên chuột, bỏ ảnh của Tôn Kiếm Đảo và Tôn Kiếm Ba khỏi danh sách người tình nghi.


Nghe anh nói vậy, Thư Tầm cũng hơi ngạc nhiên, “Quay lại địa điểm vứt xác hoặc địa điểm giết người và giả vờ là người vô tội vây xem, đây đúng là sở thích cá nhân của một số hung thủ nhưng tại sao anh lại chắc chắn hung thủ của vụ án này cũng từng tới nơi hắn vứt xác để xem?”


“Linh cảm.”
Thư Tầm sửng sốt, lập tức bật cười, “Giáo sư Tả luôn chú trọng bằng chứng cũng bắt đầu suy luận theo linh cảm rồi à?”


Tả Kình Thương nhìn Thư Tầm ngồi đối diện với mình, chợt đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, “Học theo em đó. Ngày phát hiện ra vụn thi thể ở số 44 hẻm Chu Đỉnh, anh cảm nhận được có kẻ nhìn chằm chằm vào chúng ta bằng ánh mắt kỳ dị, nhưng có quá nhiều người đứng xem, anh không kịp tìm hiểu rốt cuộc ánh mắt ấy là của ai.”


Lại giở trò lưu manh… Thư Tầm lườm anh một cái, trêu chọc: “Anh đã có linh cảm như vậy, tại sao hôm ấy không giữ đám đông vây xem lại sau đó thăm dò từng người một?”


“Hung thủ rất tự tin, hắn có khả năng hợp lý hóa sự xuất hiện của bản thân trong đám đông một cách thuyết phục.” Tả Kình Thương đứng lên, bước tới cạnh cửa sổ, “Hắn là một người thường xuyên qua lại ở khu vực hẻm Đông Lang Tử, hẻm Chu Đỉnh, người dân ở đó cũng đã ‘nhẵn mặt’ hắn, cho dù hắn có ung dung xách một túi nylon đen chứa đầy vụn thi thể đi khắp nơi tìm chỗ vứt thì hàng xóm xung quanh cũng không thấy có gì lạ, chỉ cho là hắn đi vứt rác mà thôi.”


Thư Tầm thấy có chút không ổn, bèn đứng lên bước tới cạnh anh, “Anh không thấy hành vi vứt xác của hung thủ rất hỗn loạn ư? Một phần gửi cho anh, một phần vứt trên một chiếc xe điện ở hẻm Đông Lang Tử, một phần vứt vào thùng rác, rồi một phần khác lại được chôn trong nhà ma, còn Cốc Siêu thì lại bị hắn bỏ trên xe đốt sạch. Năm phương pháp xử lý thi thể này, có lộ liễu, có bí ẩn, nhìn từ góc độ tâm lý học, kiểu hành vi hỗn loạn này chứng tỏ tâm lý của hắn không ổn định.”


“Cho nên anh muốn hỏi em, chuyên gia Thư, rốt cuộc thứ mà nội tâm hắn khao khát là gì?” Tả Kình Thương nghiêng đầu, lông mày khẽ nhíu.
Vừa dứt lời, điện thoại anh bỗng reo lên, Lâm Hi gọi tới.
Trò chơi suy luận tạm thời kết thúc, Tả Kình Thương lấy di động ra, nhận điện.


“Giáo sư Tả! Hôm qua có một bé gái bốn tuổi rưỡi bị mất tích ở khu nội thành cũ!”
“Cái gì?” Tả Kình Thương hỏi.


“Bé gái tên là Oánh Oánh, ở gần trung tâm khu nội thành cũ, ra ngoài chơi với mấy đứa trẻ hàng xóm nhưng rất muộn mà vẫn chưa thấy về nhà. Cha mẹ cô bé tới hỏi từng nhà, những đứa trẻ kia mới chịu nói thật, hóa ra Oánh Oánh nói muốn đi vệ sinh, sau đó thì mất tích.”


Thư Tầm che miệng, cảm thấy một cơn buồn nôn ập tới, lảo đảo chạy vào phòng tắm nôn một hồi, cô dùng khăn ướt lau mồ hôi lạnh trên trán, thở gấp, nói với Tả Kình Thương đã theo vào chăm sóc cô: “Em cảm thấy điều mà hung thủ khao khát… cực kỳ đơn giản --- phụ nữ trung niên, chàng trai trẻ tuổi, đàn ông trung niên, bé gái nhỏ tuổi… Hắn muốn nhìn thấy dáng vẻ thảm thương của những con người ở độ tuổi khác nhau sau khi bị hắn cướp đoạt sinh mạng, hắn không khống chế được cuộc đời của chính mình, bèn vọng tưởng khống chế cuộc đời của người khác, hắn nhất định đã mắc chứng bệnh nan y nào đó, đang sống trong những tháng ngày cuối cùng của sinh mệnh, hắn là một kẻ rất tự phụ, bởi vậy hắn cho rằng cuộc đời này thật bất công, hắn chỉ tỉm thấy niềm vui an ủi thông qua hành vi sát hại người khác.”


Tả Kình Thương gọi lại cho Lâm Hi, trầm giọng nói: “Lập tức tới con đường về nhà của Chương Thần Phân để tìm một quán ăn có những đặc điểm sau --- thời gian đóng cửa không ổn định, gần hai, ba tháng nay thường xuyên ngừng kinh doanh; đặc biệt vào buổi tối Cốc Siêu gặp chuyện không may, quán ăn này không bán hàng; biển hiệu rất nổi bật, thời thượng thu hút, đặt ở ven đường thì rất dễ gây chú ý; món ăn cũng tạm được, thỉnh thoảng mới có món ăn hải sản đặc biệt; chỉ có một ông chủ kiêm luôn người phụ việc; trong quán không có cửa sổ lớn, gian phòng đặt bàn ghế không có cửa sổ sát đất, không nhìn thấy bên ngoài cửa nhưng có một bệ tivi lớn; trong quán có một căn phòng bí mật không ai biết, trong căn phòng ấy có vật dụng của đồ tể và tủ lạnh.”


“Tôi đã điều tr.a con đường ấy mấy trăm lần rồi, trong ấn tượng của tôi, kiểu quán ăn như anh nói chỉ có một mà thôi! Tên là ‘Tiểu Thực Đại’! Nhưng có phòng bí mật hay không, tôi cũng không rõ lắm.” Lâm Hi nói ra tên quán ăn, giọng nói đầy kinh ngạc.


Thư Tầm nghĩ một thoáng, cũng sửng sốt: “Tiểu Thực Đại… Trần Vũ?”


Trong “Vụ án ruy băng”, hung thủ Lỗ Miễn đã đặt thi thể nạn nhân trong căn nhà nhỏ đứng tên ông ta, sau đó giả vờ vô tội xuất hiện để trả lời các câu hỏi của cảnh sát. Còn Trần Vũ đã nhặt được một túi chứa vụn thi thể của Chương Thần Phân, mọi người đều nhớ, lúc đó sắc mặt của hắn rất tối tăm, còn nôn mửa nhiều lần. Nếu hắn thật sự là hung thủ, vậy diễn xuất của hắn quả là cao siêu.


Thực ra trên thực tế có không ít hung thủ giả vờ là người phát hiện ra thi thể, tới cơ quan có thẩm quyền báo án. Ví dụ như năm 2010 có một người đàn ông đã sát hại vợ mình sau đó nhét xác vợ vào vali hành lý, đặt vali ngoài cầu thang, sau đó “phát hiện” ra nó và đi báo án, cuối cùng vẫn bị cảnh sát vạch trần tội ác.


“Lập tức bí mật tiến hành điều tr.a toàn diện về Trần Vũ, mặt khác, tìm trong video giao thông ở gần khu vực Cốc Siêu bị sát hại hình ảnh của Trần Vũ.” Tả Kình Thương nhanh chóng đưa ra quyết sách.


“Không biết đứa trẻ mất tích có còn sống hay không…” Thư Tầm cắn môi, tuy con của cô còn ở trong bụng nhưng cô vẫn quan tâm tới con của người khác hơn trước đây nhiều, chỉ nghĩ tới bé gái còn nhỏ như vậy mà đã rơi vào bàn tay ác quỷ của hung thủ, cô đã cảm thấy sống lưng lạnh toát, cha mẹ bé gái ấy còn hoảng loạn tới mức nào đây!


Dưới góc nhìn lý trí của Tả Kình Thương, bé gái mất tích “lành ít dữ nhiều”, có khi thi thể của cô bé sẽ bị người ta phát hiện ở đâu đó. Nhưng vì lo lắng cho tình hình sức khỏe của Thư Tầm, anh vỗ nhẹ lên lưng cô, giọng nói rất dịu dàng: “Có khi cô bé chỉ bị lạc đường thôi, cứ tìm cẩn thận thì chắc chắn sẽ tìm được.”


Thư Tầm biết anh đang dối lòng nhưng cô vẫn hi vọng lời của anh là sự thật.


Tả Kình Thương nghĩ tới việc hung thủ đã từng gửi đầu người cho anh, cho dù là đe dọa hay khiêu khích, dường như hắn cũng muốn đối đầu chính diện với anh. Anh ôm Thư Tầm đặt xuống giường, mở tivi, bật kênh mà cô yêu thích. “Anh tới Chi đội một chuyến, em cứ nghỉ ngơi cho tốt, chờ anh trở lại. Em muốn ra ngoài ăn tối hay để anh mang về cho em?”


Có lẽ do thân thể không khỏe nên Thư Tầm ngoan ngoãn nghe theo. “Chờ anh về rồi tính sau.”
Tả Kình Thương xoa xoa đầu cô rồi đứng dậy ra ngoài. Vừa bước ra thang máy, anh liền gọi điện cho Lâm Hi, “Tôi tới Tiểu Thực Đại gặp Trần Vũ một lần xem sao.”


Lâm Hi giật nảy mình, “Chỗ đó rất nguy hiểm! Nếu Trần Vũ thực sự là một tên sát nhân điên cuồng, hắn sẽ không tha cho anh đâu! Chẳng phải hắn còn gửi đầu người cho anh đó sao? Có lẽ hắn giết nhiều người như vậy là để anh phải đi gặp hắn, sau đó cũng… Biết đâu người cuối cùng mà hắn muốn giết lại chính là anh!


“Trước khi giết tôi, có lẽ hắn sẽ tâm sự mọi chuyện với tôi.” Tả Kình Thương ngồi lên một chiếc taxi, “Dù sao hắn giết nhiều người như vậy chỉ vì muốn gặp tôi, lại giết tôi luôn mà không nói câu nào, chẳng phải lỗ vốn to rồi ư?”


Lâm Hi nghe xong, sửng sốt, “… Ai mà biết được rốt cuộc hắn đang nghĩ gì? Người của chúng tôi sẽ đóng giả thành nhân viên thuộc công tu điện lực tới kiểm tr.a quán ăn của hắn, nếu giáo sư Tả muốn đi cùng, vậy để tôi báo trước với bọn họ để học mai phục sẵn bên ngoài bảo vệ anh.”


Tả Kình Thương nhìn cảnh sắc vụt qua cửa sổ xe, nhớ lại khuôn mặt lo lắng của Thư Tầm, nói: “Tôi chỉ là phụ thôi, nếu cô bé kia còn sống, các anh nhất định phải có trách nhiệm giải cứu cô bé an toàn rời khỏi đó.”
“Đương nhiên rồi!” Lâm Hi vỗ ngực cam đoan.


Taxi chầm chậm dừng ở lối vào cửa hẻm Đông Lang Tử, Tả Kình Thương xuống xe, một lần nữa đánh giá con hẻm bình thường này. Ven con đường nhỏ chỉ có một chiếc ô tô vào vừa là hai dãy nhà hai tầng, đường lát đá xanh, trong khe đá đã mọc ra chút rêu. Có ban công tầng hai phơi đầy quần áo, nội y, đung đưa trong gió trông quả thực bất lịch sự.


Các cửa hàng to nhỏ với muôn màu muôn vẻ, cửa hàng mỹ phẩm, quần áo, đồ ăn vặt, quán ăn, trước cửa hàng có những chiếc xe điện, xe máy và xe đạp đặt nghiêng nghiêng, có cửa hàng quần áo còn đặt giá quần áo bên ngoài, trên giá đầy quần áo thứ phẩm. Nơi này quả thực hơi hỗn tạp nhưng đúng là dáng vẻ thường gặp của một con đường nhỏ ở khu nội thành cũ.


Quán “Tiểu Thực Đại” của Trần Vũ ở hẻm Đông Lang Tử này có phong cách rất riêng, mặt tiền không rộng, trước cửa có đặt một chiếc bảng đen và một hộp đèn nhưng giờ đang là ban ngày nên hộp đèn không được bật lên, trên bảng đen có ghi thực đơn của ngày hôm nay bằng bút dạ quang, tổng thể bên ngoài tràn đầy sức sống tuổi trẻ, bán những món đồ ăn vặt, đồ uống là chính.


Tả Kình Thương đẩy cửa vào, lập tức nhìn thấy quầy thu ngân. Ở cạnh quầy thu ngân còn có một cánh cửa nữa, đằng sau cánh cửa kia mới là nơi thực khách ngồi ăn --- đúng như suy đoán của anh. Đứng ngoài quán ăn thì không thể nhìn thấy thực khách đang ngồi bên trong, chỉ cần khóa cửa quán thì có thể ngăn cản những khách mới đi vào. Hiện tại đang là 5 giờ chiều, tuy chưa tới giờ cơm nhưng Tả Kình Thương đứng trước quầy thu ngân, đã thấy bên trong có mấy nhóm khách túm năm tụm ba uống nước trò chuyện cùng nhau, trên bàn có mấy món đồ ăn vặt.


Trần Vũ vốn vẫn ngồi sau quầy thu ngân, hắn đứng lên, ánh mắt khi nhìn Tả Kình Thương rất bình thường, nở một nụ cười đón khách tiêu chuẩn: “Xin chào, mời xem thực đơn. Hoặc anh muốn ăn gì, chỗ tôi có nguyên liệu nấu ăn, có thể nấu cho anh ngay. Chỉ hơi lâu một chút, phải đợi.”


Có rất nhiều người từng nghe tên Tả Kình Thương nhưng không phải ai cũng biết trông anh như thế nào. Tả Kình Thương nhận thực đơn từ tay Trần Vũ, nhất thời không đáp, nhanh chóng đánh giá đối phương một lượt, nhìn ra một vài thông tin. Khoảng ba mươi tuổi, chưa kết hôn nhưng đây không phải điểm mấu chốt, mấu chốt là mặt nghiêng bên trong ngón trỏ có một vết ngấn, đốt ngón tay thứ hai của ngón trỏ, ngón áp út đều có một tầng chai mỏng, đây là kết quả của việc khâu chỉ, kéo chỉ trong giải phẫu mà bác sĩ ngoại khoa thường gặp phải, chắc chắn hắn từng là một bác sĩ.


Cửa lớn bị đẩy ra, chiếc chuông gió treo trước cửa lại kêu leng keng. Không hiểu sao, dù đứng quay lưng với cửa lớn nhưng Tả Kình Thương vẫn cảm nhận được chút hơi thở quen thuộc, quay đầu nhìn lại, thấy Thư Tầm mặc một bộ đồ thể thao, đang nhìn anh sửng sốt, xem ra cô cũng không ngờ anh lại đi tới đây.


Tại sao cô cũng tới?
Tả Kình Thương cảm thấy không ổn, lập tức vờ như không quen cô.


Thư Tầm đứng yên vài giây, biết khi về chắc chắn sẽ bị anh trách mắng. Nhưng rồi lại nghĩ, anh tới đây tìm Trần Vũ cũng không nói với cô, coi như “biết mà không nói”, cho nên hai người hòa nhau. Là một người nghiên cứu về tâm lý học tội phạm, kiểu vụ án này sao cô có thể bỏ qua toàn bộ tiến trình điều tra? Còn anh, có phải lại giấu cô mà một mình dấn thân vào nguy hiểm?


“Người đẹp ~ ở đây” Trần Vũ thấy Thư Tầm, rõ ràng nhiệt tình hơn khi thấy Tả Kình Thương nhiều, dường như hắn cũng không nhận ra Tả Kình Thương và cô quen nhau, bước ra khỏi quầy thu ngân, “Đây là thực đơn, cô cứ xem thoải mái đi.”


Thư Tầm nhận lấy tờ thực đơn được viết tay bằng nét chữ rất tinh tế, đánh giá một lượt Trần Vũ từ đầu tới chân, mặc áo phông, jacket và quần jean, nhìn bề ngoài thì bạn thật sự không thể tưởng tượng nổi, người đàn ông thân thiện dễ gần này lại có liên quan tới một tên sát nhân biến thái điên cuồng. Nhưng với một người từng thấy đủ loại sát thủ như Thư Tầm, cô biết một kẻ có phải sát nhân hay không, chẳng liên quan tới việc trông hắn thân thiện dễ gần hay dữ dằn độc địa. Đồng thời, cô cũng chú ý tới tay của Trần Vũ, ngón tay dài mảnh, không để móng tay dài, còn cả vết ngấn và chai trên đó, rõ ràng từng là một bác sĩ ngoại khoa.


Có lẽ do nhìn tay người ta quá chăm chú, tay Thư Tầm bỗng nhiên run lên, không cầm chắc thực đơn để nó rơi trên mặt đất.
“Không sao để tôi nhặt cho!” Trần Vũ rất ân cần, cúi người nhặt thực đơn lên.


Đúng lúc hắn cúi người, Thư Tầm nhìn về phía Tả Kình Thương theo bản năng, anh quay đầu lại, liếc mắt ra hiệu cho cô, hất cằm chỉ ra ngoài, ý bảo cô mau rời khỏi đây, xem ra không hề muốn cô tham dự vào việc này. Thư Tầm lắc đầu, như thể nói --- “Trước khi tới nơi này em đã nói sẽ bảo vệ anh cẩn thận.”


Tả Kình Thương bất đắc dĩ xỏ tay vào túi quần, người phụ nữ này thật “không biết lượng sức mình”, một lần nữa anh lại phải cân nhắc xem sau này có nên dẫn cô cùng đi phá án hay không. Thế nhưng… cũng rất dũng cảm, càng ngày càng yêu cô thì biết làm sao bây giờ? Người phụ nữ dũng cảm như vậy lại là vợ mình --- con cún lớn trong lòng bắt đầu diễu võ dương oai trước mặt lý trí.


“Một cốc nước chanh.” Tả Kình Thương đặt thực đơn xuống, không biết có phải vì ám ảnh hay không, nhưng ở cái quán ăn nhỏ này, cho dù là đậu phộng hay hạt dưa anh cũng không muốn gọi.


“Đừng nói một cốc, một bình cũng có ngay.” Xem ra Trần Vũ cũng không để tâm chuyện khách hàng chọn món rẻ hay đắt.


Thư Tầm vẫn đang lật thực đơn, nhìn trên bảng đồ ăn có ghi cơm kho sườn, cơm thịt vi cá, cơm kèm thịt nướng, mì gà xé phay,… còn cả món cơm xào thịt nai nướng mới được thêm vào thực đơn, bỗng thấy rùng mình --- Một cô bé vừa mất tích, con dao nấu ăn của hắn liệu có phải cũng là con dao phân thây không?


“Ông chủ mở quán bao lâu rồi?” Tả Kình Thương lơ đãng hỏi.
Trần Vũ đang rót nước, không hề nghĩ ngợi đáp: “Năm, sáu năm. Chuyện làm ăn ngày càng khó khăn, còn cần các vị ủng hộ nhiều hơn.”


Tả Kình Thương nhận cốc nước chanh, chợt soi mói nói: “Cái cốc này rửa sạch chưa đấy, sao tôi thấy cứ bẩn bẩn thế nào ấy nhỉ?”


“Thật à?” Trần Vũ rất ngạc nhiên, đưa tay cầm cái cốc về, nhìn kỹ một lúc, “Không phải đâu, cái cốc nào tôi cũng kỳ cọ rất kỹ mà. Ôi, thôi để tôi đổi cho anh cốc khác nhé.” Nói xong lại kiên nhẫn tìm một cốc khác rồi rót nước vào.


“Chanh anh dùng để pha là chanh tươi hay chanh khô? Chanh khô mất vệ sinh lắm vì lúc phơi khô hay có mấy con ruồi nhặng bay vào.” Tả Kình Thương như một khách hàng khó chiều, nói câu nào cũng khiến người ta khó chịu, nếu bình thường anh thực sự là một người như vậy, chắc đến tám phần là anh sẽ bị người ta đập cho một trận ra trò.


Thư Tầm hiểu, anh chỉ đang kích thích Trần Vũ mà thôi, để xem khi tức giận rốt cuộc Trần Vũ sẽ có biểu hiện như thế nào.






Truyện liên quan