Chương 1-2

"Cậu không phải là người mẫu sao? Tại sao lại muốn tới nơi này tiếp rượu?"
Dương Tư Dĩnh kéo Uyển Thật đến chỗ hành lang rộng rãi, dừng trước một bồn cây Lan Hồ Điệp lớn, khó tin hỏi.


Uyển Thật không bình tĩnh xoa nhẹ tay mình, lấy thuốc lá từ trong bao ra đốt, lạnh lùng nghiêng mắt nhìn Dương Tư Dĩnh. "Tiểu thư, cô là ai? Căn bản tôi không biết cô."


Tâm Dương Tư Dĩnh quýnh lên, lời nói không dùng đến não đã bật thốt lên: "Tớ là Hạ Điềm Hinh mà, bạn tốt nhất của cậu lúc học trung học cấp hai."
Nghe vậy, vẻ mặt Uyển Thật chấn động, bóng dáng cao lớn ẩn phía sau chậu Lan Hồ Điệp trong nháy mắt im lìm bất động.


"Cô điên rồi sao?" Uyển Thật nhìn từ đầu đến chân Dương Tư Dĩnh một lần. "Tiểu thư, tôi nghĩ là cô điên thật rồi!"


Không sai, Hạ Điềm Hinh đúng là bạn tốt nhất của cô hồi cấp hai, hai người thi đỗ đại học thì ở chung phòng, nhưng mà trước khi nhập học, cô trải qua quay phim thử, kí kết hợp đồng với công ty người mẫu, vì vậy tạm thời nghỉ học, bận bịu quá, hai người cũng ít khi liên lạc.


Cộng thêm cha ghẻ Hạ Điềm Hinh yêu tiền ham mê bài bạc, mẹ lại là một ấm sắc thuốc (ốm đau liên miên), hàng ngày Hạ Điềm Hinh phải bận rộn đi làm, cũng không có thời gian để liên lạc với bạn thân.


available on google playdownload on app store


Dương Tư Dĩnh cắn cắn môi, cúi đầu nhìn lại chính mình. Đúng vậy, lời cô vừa nói, nhất định khiến người khác không thể tưởng tượng nổi.


Nào có ai sẽ tin tưởng, cô gái nghèo khổ ch.ết do tai nạn xe cộ Hạ Điềm Hinh, vậy mà sống lại trở thành Dương Tư Dĩnh, thiên kim tiểu thư chứ... Bản thân cô lúc hồi hồn, cũng cảm thấy rất hoang đường,


Sau khi tỉnh lại từ tai nạn xe cộ, từ một cô gái mười mấy tuổi hàng ngày vất vả kiếm tiền, thành một cô gái xuất thân danh môn, đã có chồng, cô đã từng hoài nghi mình là người nhân cách phân liệt, hoặc là bị bệnh tâm thần.


Nhưng mà, cô rất rõ ràng thần trí của cô là bình thường, rất rõ ràng, ở trong cơ thể của Dương Tư Dĩnh, chính là hồn của cô, Hạ Điềm Hinh.
"Uyển Thật, cậu hãy nghe tớ nói, tớ biết chuyện này rất khó tin, nhưng mà, tớ thật sự là Hạ Điềm Hinh."


"Đủ rồi! Tôi không biết cô là ai, cũng không biết đây là trò đùa biến thái cô tạo ra, mục đích cuối cùng là làm gì, nhưng mấy ngày trước, tôi đã gặp Điềm Hinh trước cửa hàng bách hóa Thế Hệ."


Dương Tử Dĩnh nghe vậy chấn động. "Làm sao có thể? Tớ... tớ không phải là đã ch.ết rồi sao?" Từ "tớ" trong miệng cô, dĩ nhiên là chỉ Hạ Điềm Hinh.


"Đúng, trước khi xảy ra tai nạn xe cộ, Đường Hinh rất bình thường, sau khi tai nạn cô ấy đã được chữa trị... trời ạ, tôi thật sự điên rồi, làm gì mà cô kéo tôi lâu như vậy." Uyển Thật liếc mắt.


Đầu óc Dương Tư Dĩnh hỗn loạn, nhưng khi cô nhìn người bạn tốt đơn thuần ngày xưa, lúc này mặt đầy son phấn, mặc váy đầm vừa ngắn lại mỏng, phơi bày phần lớn ngực, trong tay còn kẹp điếu thuốc... Trời ạ, cô ấy mới mười chín tuổi!


Một cơn tức giận chợt trào lên, Dương Tư Dĩnh giành lại điếu thuốc từ tay Uyển Thật: "Sao cậu lại trở nên xuống dốc như vậy? Trước kia cậu không phải như vậy! Cậu là người mẫu, không phải gái tiếp rượu!"


"Bệnh tâm thần." Uyển Thật khoanh tay, hừ môi cười lạnh. "Bên trong kia đều là những ông chủ lớn, chỉ cần họ đồng ý bỏ tiền bao nuôi, cơ hội phát triển trong giới nghệ sĩ cũng tốt hơn, cô thì biết cái gì?"
"Uyển Thật..."


"Xong chưa? Căn bản là tôi không biết cô... Cô đừng quấy rầy tôi nữa." Uyển Thật hung tợn trừng mắt nhìn Dương Tư Dĩnh, nghiêng đầu đi ra.
Dương Tư Dĩnh kinh ngạc ngây người tại chỗ, ngón giữa còn nắm điếu thuốc lá bị dính son môi.


Còn người đàn ông ở phía sau bồn hoa, cũng đứng nghiêm bất động, một đôi mắt tinh tường nhìn qua giữa những cánh hoa khép hờ, nhìn người mang sắc mặt tái nhợt, Dương Tư Dĩnh.
Cho đến khi cô chán nản đi về phía cửa ra, thân thể cao lớn mới chậm rãi rời khỏi phía sau bồn hoa.


Nhìn bóng dáng mảnh khảnh màu xanh lam, Hoắc Tử Thực nheo mắt, môi mỏng khẽ mở: "Hạ Điềm Hinh?"
Đúng, cô ấy không phải Dương Tư Dĩnh, cô ấy là Hạ Điềm Hinh.


Ngày đó ở bệnh viện, khi mở mắt ra, nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt Hoắc Tử Thực. Anh chỉ là lẳng lặng ngồi trên ghế dựa, hai cánh tay khoanh trước ngực, tròng mắt đen liếc nhìn cô.


"Dương Tư Dĩnh, cô thật giỏi, nửa đêm đi tìm đàn ông cũng có thể khiến suýt chút nữa thì mất mạng." Hoắc Tử Thực mở miệng, câu đầu tiên chính là nhạo báng lạnh tới thấu xương.


Đầu cô nặng trịnh, giống như vừa bị đập bể ra, cái gì đều không nghe vào được, lại thấy anh ta gọi cô bằng một cái tên lạ lẫm - Dương Tư Dĩnh.
Là ai? Cô chưa bao giờ nghe qua, cũng chưa từng nhìn thấy người đàn ông đang ở bên cạnh giường.


Sau đó, cô mới phát hiện ra, cô đã không còn là Hạ Điềm Hinh, mà là một phụ nữ thành thục hai mươi bảy tuổi, đã kết hôn.
Giải thoát--- đây là lần đầu tiên sau khi khiếp sợ và sợ hãi qua đi, suy nghĩ đầu tiên chui vào đầu cô chính là như vậy.
Cô thừa nhận, bản thân cô rất ích kỷ.


Trong lúc mờ mịt cùng lơ mơ cô hiểu được, cô đã sống lại, sau đó, thời gian dài nhiều thứ đè trước ngực, phải gánh vác khổ sở và nặng nề, trong nháy mắt đã bốc hơi hết rồi...
Rốt cuộc cô có thể thoát khỏi cha ghẻ bạo lực, người mẹ mềm yếu, thân thể đau ốm liên miên, gia cảnh nghèo khổ.


Cô cũng cho rằng thân phận Hạ Điềm Hinh, phải ch.ết rồi, nếu không sao linh hồn cô lại rời khỏi thân thể? Vì thế, cô mới quyết định sống thật tốt với thân phận mới.
Vậy mà, nghĩ sẽ dễ dàng, làm lại vô cùng khó khăn.


Cá tính cô mềm yếu nhát gan, không học được tính kiêu căng tùy hứng của Dương Tư Dĩnh. Từ trung học cấp hai, đã làm thêm ở tiệm ăn, tạo thành thói quen cô sẽ nhìn sắc mặt người khác, thói quen cúi đầu trước người khác, biết thực tế tàn khốc trước mặt, lòng tự ái khiến cô tồn tại một gánh nặng.


Chỉ là muốn bắt chước được Dương Tư Dĩnh tự tin ngạo mạn, cô phải tiêu hao toàn bộ tâm lực. Có lẽ may mắn, dù cô giả trang thế nào đều không giống, nhưng cũng không ai hoài nghi cô không phải Dương Tư Dĩnh.
Bởi vì cô không phải "Giả trang", mà là cả đời này, đều sống trong cơ thể Dương Tư Dĩnh.


"Bíp bíp bíp!"
Tiếng còi vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ, sau kinh ngạc là tỉnh hồn, đứng cạnh con đường lớn, Dương Tư Dĩnh đang muốn vẫy một chiếc taxi.
"Lên xe." Một chiếc Porsche dừng ở trước mặt cô, cửa kính xe hạ xuống, Hoắc Tử Thực ngồi ghế tài xế, nhàn nhạt ra lệnh.


"Không cần, tự tôi có thể bắt xe về nhà." Không ngờ tới anh sẽ tự dưng xuất hiện trước mặt, tay Dương Tư Dĩnh khẽ vuốt ngực, cố gắng giữ vững vẻ mặt trấn định.
"Cô hi vọng tôi quay trở lại phòng bao, vui đùa với Uyển Thật một chút?" Hoắc Tử Thực nhíu đôi mày rậm.


Trái tim căng thẳng, Dương Tư Dĩnh khẩn trương nhìn anh. "Anh định làm gì Uyển Thật?"
Hoắc Tử Thực nhếch môi: "Lên xe trước, tôi sẽ nói cho cô biết."
Nuốt cổ họng khô khốc, Dương Tư Dĩnh đi vòng qua Porsche sang bên kia, mở cửa xe. Khi bước qua cửa trong nháy mắt, chiếc Porsche màu bạc như tên bắn chạy băng băng trong đêm đen.


"Uyển Thật, cô ấy..."
"Mục tiêu của cô ta là tôi, tôi vừa đi, tự nhiên cô ta cũng sẽ rời đi thôi."
Hóa ra là như vậy. Lấy được câu trả lời mong muốn, cô thở phào nhẹ nhõm, tâm tình khẩn trương bớt đi một chút.


"Thân thể cô khỏe không?" Đi được một đoạn đường, anh bỗng nhiên cất tiếng nói.
"Rất... rất tốt." Cô lo lắng sợ hãi trả lời.
"Sao cô lại biết cô gái đó là Uyển Thật?"
"À... Đã biết từ trước đây rất lâu." Cô khẩn trương mãnh liệt, ɭϊếʍƈ cánh môi.


"Tôi không hỏi cô thời gian biết, mà là hỏi tại sao biết." Ánh mắt sâu thẳm tà tà hơn màn đêm tối, đem vẻ mặt đứng ngồi không yên của cô thu hết vào mắt.
"Tôi học cùng trung học cấp hai với cô ấy."
"Trung học cấp hai? Không phải trung học cấp hai cô học bên nước Anh sao? Hay là tôi nhớ nhầm?"


"À... Có một lần gặp gỡ, là bạn của bạn giới thiệu nên biết."
"Không nhìn ra, cô còn quan tâm cả cuộc sống của bạn không cùng đẳng cấp."
"Ừ." Cô chột dạ dò xét nhìn anh một cái.


Trời ơi, van xin anh đừng hỏi nữa! Trán Dương Tư Dĩnh rỉ ra lớp mồ hôi mỏng, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần ở giữa những ánh đèn neon nhấp nháy, lộ ra sự nhợt nhạt và sợ sệt.


Có lẽ là do hoàn cảnh gia đình ảnh hưởng, cá tính của cô rất nhát gan, trời sinh dễ dàng khẩn trương, khi nói chuyện đối mặt với người cường ngạnh, liền có ý muốn tránh đi, cũng sợ trở thành tiêu điểm.


Cho nên, cô rất rõ ràng, mình không đảm đương nổi nhân vật lớn nào, cô chỉ thích hợp làm tiểu nhân vật trong đám đông mà thôi, an phận thủ thường trôi qua cuộc sống.
Sau đó trầm mặc một lúc lâu, chiếc Porsche màu bạc tiến vào khu nhà cao cấp tại Đài Bắc.


Dương Tư Dĩnh thở phào nhẹ nhõm, đôi tay càng nắm chặt cái túi Kelly. Dọc theo con đường này, mỗi khi gặp đèn đỏ, Hoắc Tử Thực tựa như có thâm ý khác nhìn cô, ánh mắt của cô giống như con chuột trốn con mèo, hồi hộp mà hốt hoảng.
Ánh mắt này không lừa được người khác.


Ánh mắt của cô, không giống phụ nữ thành thục hai mươi bảy tuổi, mà giống cô gái mười tám - mười chín tuổi. Cũng không phải ánh mắt ngây thơ ngu ngốc chưa hiểu sự đời, mà là một loại trải qua thực tế đau khổ, rồi chưa đến nỗi quá mức chịu đựng.


Bất luận đó là ánh mắt như thế nào, đều không thể xuất hiện trên khuôn mặt của Dương Tư Dĩnh.
So sánh ra, sau khi cô xuất hiện, làm ra đủ loại hành động khác thường, giống như là phong cách và cá tính của hai người khác nhau, có thể giải thích những vấn đề này, chỉ có một mấu chốt....


"Hạ Điềm Hinh."
Khi đôi môi mỏng xinh đẹp, nhẹ nhàng buông ra cái tên này, toàn thân Dương Tư Dĩnh run rẩy, gương mặt nhìn ra ngoài cửa sổ tái nhợt cứng đờ, không dám chuyển sang phía ghế lái.


Hai cánh tay Hoắc Tử Thực nắm chặt tay lái, dưới lông mày cao dày, đôi mắt bén nhọn, giống như mang theo móng vuốt sắc nhọn, quắp chặt lấy khuôn mặt thanh lệ.
"Vừa rồi, hình như tôi nghe thấy nơi nào đó nhắc tới cái tên này." Chất giọng thấp thuần phiêu động trong xe.
"Không... tôi không... chắc anh nghe lầm."


"Tư Dĩnh, tôi phát hiện cô thay đổi."
"Sao cơ?" Cô nghĩ nở nụ cười, nhưng lại khiến giọng nói trở lên mềm yếu hơn.
"Cô chưa bao giờ hỏi tôi một cách tử tế, cũng không tránh mặt tôi."


Giống như một người thay da đổi thịt, từ đầu đến chân biến thành một người khác. Cho dù anh không quan tâm cô thế nào đi nữa, cũng rất khó để anh không nhận ra.


"Tối nay tụ hội ở câu lạc bộ, cô cũng không nên xuất hiện, trước đó cô phải biết trong loại trường hợp đó sẽ rất ɖâʍ loạn, chứ không thể ở trong đó rồi, sau đó mới lộ ra biểu hiện sợ hãi."


Anh đều biết! Dương Tư Dĩnh nhẹ nhàng xoay cổ mảnh khảnh, kinh ngạc nhìn vào đáy mắt thâm thúy kia, không thể tin được, cô đã cố gắng cất giấu hết cảm xúc, nhưng nhất nhất từng cử động đều bị anh tóm được.


Nuốt một cái trong cổ họng khô khốc, cô không có cách nào đối diện cùng cặp mắt sang như đuốc kia quá lâu, khiếp sợ mà rủ mi mắt xuống.
Những chuyển động nhút nhát đó, với một người phụ nữ kiêu ngạo như Dương Tư Dĩnh, sẽ không bao giờ có phản ứng như thế.


Thái độ của Dương Tư Dĩnh luôn luôn kiêu ngạo, ngang ngược đến vô pháp vô thiên, tự coi mình như hoàng thân quốc thích vậy, đối với ai đều vênh mặt hất hàm sai khiến.


Cô gái trước mắt này, nhút nhát như một cây Hàm Tu Thảo (cây xấu hổ), ngẫu nhiên đối diện với một ánh mắt nghiêm nghị, khuôn mặt đẹp co lại sẽ lo lắng căng thẳng không biết phải làm sao.
Cô như vậy, lại khiến người khác bị mê hoặc.


Hoắc Tử Thực đột nhiên ý thức được điểm này, phát hiện ra bản thân tốn thời gian cả một đêm, đều suy nghĩ đến cô.


Chuyện này chưa từng xảy ra, bao gồm cả những người phụ nữ khác. Kết hôn hơn một năm, cả hai đã có hiệp nghị từ sớm mạnh ai nấy chơi, mà anh, chưa bao giờ tin có chân tình, phụ nữ chỉ là anh dùng để giải tỏa dục vọng, không liên quan đến tình yêu.


"Tôi... tôi muốn đi toilet, xin lỗi." Đối mặt với ánh mắt nghiêm nghị của anh, Dương Tư Dĩnh lắp ba lắp bắp mở cửa xe, nhếch nhác ra khỏi Porsche.


Hoắc Tử Thực nheo mắt, nhìn cô lảo đảo chạy trên đường đi, nhiều lần vấp phải vật trên đường suýt bị té ngã, loại hành động mang cảm giác ngây ngô trong lúc hoảng hốt kia, thế mà lại làm cho anh buồn cười.
Anh phát hiện, cô vợ "mới tinh" này đã khiến cho anh vô cùng hứng thú.
Hết chương 1.






Truyện liên quan