Chương 5

Ánh mặt trời len qua khe hẹp rèm cửa sổ chiếu vào, bên trong căn phòng tối, sàn nhà được bao phủ bởi những cánh hoa hồng, trên bàn tròn nhỏ đặt một bình hoa sứ trắng, trong bình cắm một bó hoa hồng phấn nở rộ.


Trên chiếc giường lớn có bốn trụ gỗ đỡ rèm che, chăn lụa phủ lên thân thể mềm mại, mặt đẹp dựa vào gối đầu màu trắng, hô hấp đều đặn say sưa trong mộng đẹp.


Màu hoa tràn gập trong không khí, Hoắc Tử Thực đấy cửa phòng tắm ra, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh thắt lưng, anh đi qua bình hoa thuận tay nắm lấy một bông hồng đỏ thắm tươi mới.
Anh cúi xuống, môi mỏng chạm nhẹ cánh hoa, nhớ tới tháng trước, hai người hoan ái điên cuồng trong khách sạn.


Đêm đó, cô bất lực nằm dưới thân anh, toàn thân mềm mại, quấn anh buộc chặt anh...
Hoắc Tử Thực dừng lại, phát hiện phía bụng dưới có chút căng thẳng, bên môi nở nụ cười nhàn nhạt mà yếu ớt.


Chỉ là tưởng tượng trong đầu, cũng đủ khơi lên dục vọng trong anh, anh nên làm thế nào với cô vợ "mới" của mình đây? Bởi vì cô ấy nắm chặt được ngọn nguồn niềm đam mê của anh.
Mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát của anh.


Ban đầu chỉ thấy thú vị mà thôi. Trải qua sinh tử, người vợ "mới" của anh xuất hiện, là chuyện lạ mà khoa học không thể giải thích, khiến anh hứng thú.


available on google playdownload on app store


Lúc mới đầu, anh yên lặng quan sát sự thay đổi của cô, càng về sau càng tiếp xúc với cô, tính tình cô nhút nhát, không hề tích cực tham gia cái gì, cuộc sống trước kia lại vô cùng bi thảm, sớm khơi gợi được lòng thương cảm của anh.


Được rồi, nói thẳng ra, vừa mới bắt đầu đến gần cô, đúng là nhìn cô rất đáng thương. Nhưng, thói quen của con người, chính là chất nghiện ma túy đáng gờm nhất.
Thói quen, chìa tay giúp đỡ cô khi cô nâng ánh mắt bất lực nhìn anh.


Thói quen, hướng dẫn đượng đi cho cô khi ánh mắt cô lóng lánh nước mắt đầy mờ mịt.
Thói quen, ôm cô ấy vào ngực khi cô ấy gặp ác mộng.
Thói quen....
Chờ anh lấy lại tinh thần, nghĩ đến đủ hành động theo thói quen, giống như ma chú, trói buộc anh.


Nhưng đây lại là một cuộc hôn nhân phức tạp, coi như cô ấy không phải Dương Tử Dĩnh "Thật", nhưng để tạo ra quan hệ hòa hoãn ngoài mặt giữa hai nhà Hoắc Dương, phía sau thi sóng ngầm ác liệu, quan hệ quá thân mật của hai người không phải là chuyện tốt.


Vuốt vuốt chân mày nhíu chặt, Hoắc Tử Thực dừng lại suy nghĩ, đem vấn đề khó khăn để sang một bên, ít nhất, bây giờ còn chưa đến thời điểm để giải quyết.


Sau khi tắm, mùi thơm bạc hà thấm vào thân thể to lớn hòa tan trong không khí, anh lặng yên không tiếng động đi đến bên giường lớn, ngồi xuống, Hoắc Tử Thực chăm chú nhìn cô gái nhỏ đang nằm trên giường.


Cô ngủ say không hề phòng bị, lông mi cong dài, khuôn mặt trắng có nhàn nhạt ửng hồng, cánh môi khẽ vểnh lên, thở ra hơi thở ngọt ngào.
Cô nhúc nhích một chút, chăn rơi xuống lộ ra bờ vai trắng noãn, da thịt mềm mại, ở trong ánh sáng, phát sáng giống như ngọc trai tinh tế.


Tay anh nắm chặt lại, di chuyển về phía trước, khiến cánh hoa hồng nhẹ nhàng lướt qua làn da trắng như tuyết, vuốt ve nhe nhàng, qua lại mấy lần, mấy cánh hoa rơi xuống trên đầu vai bóng loáng.


Lông mi của mỹ nhân đang ngủ run rẩy, sau đó mở ra, trong mắt còn đầy sương mù, chưa có tiêu cự, môi hồng mềm mại đã bị che lại.
Cô giơ cánh tay lên, theo bản năng mà ôm lấy thân thể ở bên trên, cái lưỡi thơm nhỏ dây dưa cùng lưỡi anh.


"Chào buổi sáng." Sau một hồi nhiệt tình, cô nằm lạ trên giường, chồng khêu gợi mỉm cười với cô.
"....Chào buổi sáng." Cô ngượng ngùng đáp lại, gương mặt tuyệt đẹp hơn cả vườn hoa mùa xuân.


Khuôn mặt xinh đẹp này, rõ ràng đã nhìn quen từ trước, nhưng vì một linh hồn khác ở trong, cho nên dù chớp mắt hay nở nụ cười đều khác biệt.


Dường như, những câu chuyện cổ tích, không phải tất cả đều là giả tạo..., tỷ như, thân thể xấu xí nhưng linh hồn bên trong lại thuần khiết, sẽ được mọi người yêu thích hơn là những người chỉ có bề ngoài xinh đẹp, đó là câu chuyện xưa.


Chưa bao giờ anh nghĩ tới có một ngày nào đó, anh sẽ điên cuồng hoan ái với vợ mỗi đêm, giống như con thỏ đực động dục vậy.
Ồ, không... thỏ là cô, ở trên giường "vô cùng hung tàn" là anh, phải dùng thời kỳ động dục của sư tử để hình dung mới đúng.


Sư tử và thỏ? Khuôn mặt anh đầy tươi cười, Hoắc Tử Thực nhìn cô chăm chú, bàn tay anh khẽ vuốt ve khuôn mặt đẹp trên gối, cô nhút nhát cười một tiếng, gương mặt ửng hồng
Dù hai người có bao nhiêu lần hoan ái, phản ứng của cô vẫn luôn ngượng ngùng nhút nhát.


Không hề có tâm cơ, dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần một việc nhỏ cũng khiến cô vui vẻ cả ngày... Bởi vì những điều đó, mới thu hút được anh đúng không?


"Hôm nay anh có cuộc hẹn với mấy khách hàng đầu tư người nước ngoài, xuống Đài Đông để khảo sát địa hình khu nghỉ dưỡng, có thể ngày mai mới trở về."
"Ưm." Cô mỉm cười gật đầu.
"Anh đã cho người mời em họ tới đây, có cô ấy ở cùng em, em sẽ không thấy nhàm chán."


Một thời gian trước, cô em họ hoạt bát khiến người khác đau đầu, đột nhiên tranh cãi ầm ĩ một trận với cha mẹ, chạy đến nhà anh, không ngờ chỉ mấy ngày ngắn ngủi, lại khiến cô em họ bồi dưỡng được tình cảm tốt với Dương Tư Dĩnh.


Chắc là do xấp xỉ tuổi nhau. Em họ năm nay mới hai mươi ba tuổi, ra trường không lâu, mà vợ anh thì bên ngoài là hai mươi bảy tuổi, nhưng bên trong chỉ là mười tám tuổi.
Đợi chút, nói như vậy, hiện tại anh với vợ chênh lệch rất nhiều tuổi, chênh hơn 10 tuổi.


Hoắc Tử Thực nhíu mày một cái, trong đầu nhảy ra một ý mà anh không hề muốn... trâu già gặm cỏ non.
"Sao vậy?" Thấy sắc mặt anh khó coi, cô chống tay ngồi dậy, không hiểu nhìn anh.
"Em đã từng thích ai chưa?"
"Hả?" Cô ngơ ngác. Anh sao lại... tự dưng hỏi vấn đề này.


"Trước kia khi còn đi học, em cũng không thích ai sao?" Gương mặt tuấn tú quyến rũ lập tức âm trầm mấy phần.


Thì ra là anh hỏi chuyện lúc trước. Dương Tư Dĩnh rủ mi xuống, đôi tay liền níu chặt chặt, cô không biết rằng, sự mảnh mai yếu đuối và ngượng ngùng xấu hổ của bản thân, có thể khơi gợi lên thú tính dũng mãnh nhất của đàn ông.


Cô bẽn lẽn trả lời: "Em đi làm quá bận rộn, còn phải đối phó với các cuộc thi trên lớp..." Về nhà còn phải đối mặt với cha kế bất cứ lúc nào  đều có thể đánh cô và mẹ, còn phải chăm sóc mẹ luôn ốm đau bệnh tật, cô mệt đến mức thở một hơi cũng không có, ở đâu nghĩ đến chú ý tới các bạn nam?


Một ngón tay thon dài nâng lên chiêc cằm mịn màng của cô, không còn cách nào khác cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.
Mắt anh thật sâu, giống như hộp đen cất giấu rất nhiều bí mật, sống mũi thẳng tắp, đường nét góc cạnh chia thành hai nửa.


Môi đẹp, luôn cong thành một độ cong nhỏ, tựa như cười, lại giống như chế nhạo.


Trong những người lớn trên thế giới... không, phải nói là những người giàu trên thế giới, người giống anh như thiên tử bước qua đám mây, đầu óc thay đổi từng phút giây, một khắc trước là đám mây, giây tiếp theo lại thành sương mù, khi anh cho là mình đã lĩnh hội  nắm bắt được điều gì đó, mở lòng bàn tay ra lại chỉ là một đám khói.


"Em yêu anh sao?" Giống như hiện tại, anh mỉm cười hỏi, nhưng cô không hiểu, dù anh đang cười, nhưng cũng chỉ là nụ cười trang trí trên khuôn mặt.
Nhưng có một điều, cô vô cùng rõ ràng.
"Dạ." Mặt cô đỏ ửng, một chút sức chống cự cũng không có mà thừa nhận. Đúng, cô thích anh.


Một giây sau, thân thể trần trụi của người đàn ông dán sát lại người cô, môi nóng bỏng che môi cô lại, ham muốn bùng cháy, bàn tay di chuyện trên thân thể mịn màng của cô gái, dùng tốc độ nhanh nhất khơi lên khát vọng phái nữ.
"Ưm..." Tiếng rên tinh tế, cô say rồi, mắt nhắm lại.


"Bảo bối, anh lên thưởng em thế nào đây?" Giọng nói khàn khàn xen lẫn tiếng cười vui vẻ, bàn tay to của anh đã trượt vào trung tâm của ngọt ngào, chống đỡ vách âʍ ɦộ mềm mại ẩm ướt, chậm rãi cọ sát.


"A... Tử Thực..." Từ sâu trong cơ thể xông ra lượng thủy triều lớn, cô chỉ có thể ngượng ngùng khẽ rên, cái mông không tự chủ mà tiến về phía trước, nghênh hợp tiết tấu của ngón tay dài.


Vén lên chiếc chăn, thân thể mềm mại ửng hồng vô cùng nhạy cảm, trần truồng nằm phía dưới anh, bàn tay to lớn cắm ở giữa hai chân ngọc ngà, hình ảnh mãnh liệt khiến người ta mặt đỏ tim tim đập.


Anh muốn tách hai chân ngọc đang muốn khép lại kia, bắp đùi cường tráng liền chen vào giữa, phái nam kiêu ngạo chống khăn tắm lên, ngòn tay xoa nhẹ nhị hoa, khiến mật dịch tiết ra ướt toàn bộ tay.


"Ưm... anh... sẽ đi làm trễ... ưm..." Cô nhíu đôi mày thanh tú, cái miệng nhỏ nhắn ngâm nga, thân thể xinh đẹp toát ra một lớp mồ hôi mỏng, bầu ngực mượt mà càng trở lên bóng loáng.
"Không sao cả." Anh chỉ chuyên chú thưởng thức biểu hiện động tình của cô, không có thời gian suy nghĩ đến việc khác.


"Tử Thực.... Ưm... Không... Rất khó chịu..."
Anh không chịu thu tay, một ngón tay lại gia nhập hoa huy*t ướt át, vào vào ra ra, xâm chiếm từng chút một, ác ý trêu đùa các vị trí nhạy cảm một cách nhẹ nhàng.


Cô cắn môi, đôi tay nắm chặt ga giường, vòng eo mảnh khảnh cong lên, chân bị anh mở rộng hết mức, chỗ kín tràn đầy xuân triều hoàn toàn lộ ra.
Tốc độ ngón tay cắm vào rút ra nhanh hơn, xoay tròn, miết nhẹ, một khắc trước cô đang bay trên đám mây, thì anh lại ác độc rút tay ra.


Cô bị giày vò khẽ nấc ra tiếng: "Tử Thực... Cho em..." Trong cơ thể cô giống như có ngọn lửa đang bùng cháy nhưng cô không muốn dập tắt, khát vọng càng mãnh liệt.
Bàn tay anh dời lên, nâng lên gáy cô, đầu lưỡi chui vào cái miệng nhỏ nhắn khuấy đảo, một tay rút bỏ khăn tắm ngang hông.


Nhục côn nóng bỏng chống đỡ trước cửa mật huyệt non mềm, vừa hôn sâu, anh liền từ từ tiến vào trong động, rồi lại lùi ra không chịu tiến vào.


"A Ưm..." Hai cánh tay trắng noãn ôm chặt thân thể cường tráng, khát vọng muốn được lấp đầy, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể lộ ra chiếc lưỡi thơm nhỏ, không tiếng động lộ ra thỉnh cầu.


Môi anh đi xuống, ngậm một bên nụ hoa hồng hào, nâng lên ɖú bên kia xoa nắn, truyền tới bên tai là tiếng rên rỉ yêu kiều của người trong lòng.
Ngón tay xấu xa di chuyển qua chỗ cánh hoa mịn màng, vân vê hoa châu nổi lên, lúc nặng lúc nhẹ ép xuống, thân thể mềm mại chợt co quắp, rất nhiều mật dịch chảy ra.


Rên rỉ của cô trở lên mỏng manh yếu ớt, gương mặt ửng hồng mãnh liệt, giống như uống phải mê dược, ánh mắt sương mù không có tiêu cự
"Cô gái bé nhỏ đáng thương, nhanh như vậy sao?" Tiếng cười của anh quá đểu cáng, lại khiến toàn thân cô nóng lên.


"A..." Tiếng rên rỉ của cô đột nhiên tăng cao, phái nam không hề báo trước liền đụng vào hoa huy*t, mật dịch bị chen lấn liền chảy ra ngoài, để cho anh có thể  vui sướng tăng tốc ra vào.


"Đến lượt anh." Anh chống lên trán cô, gương mặt tuấn tú toát một tầng mồ hôi, lồng ngực săn chắc ma sát ɖú tròn đầy, mông anh co rụt lại, hung hăng đụng về phía trước.


"Ưm..." Cao trào vừa qua đi, cô lại bị khoái cảm tràn về đánh ngã. Anh tiến vào rút ra vừa nhanh vừa mạnh, anh kéo hai chân cô ra, vòng lên eo rắn chắc, ôm lấy cô gái nhỏ mềm mại vô lực, để cho cô nhìn thấy anh yêu cô như thế nào.


Vợ anh xấu hổ nhắm lại hai mắt vô cùng đáng yêu, không dám nhìn. Thật sự rất đơn thuần, và trẻ trung...
Miệng nóng bỏng hôn cắn vành tai, anh thích trong lúc hoan ái ngậm vành tai nhạy cảm của cô, cô liền run khẽ, như là ngâm nga, như là nức nở.
"A..." Tiếng kêu ngọt như mật, giống như anh nghĩ.


Bắp thịt toàn thân anh cứng rắn như sắt, sức lực công chiếm cô càng ngày càng mạnh, nhục côn to lớn nóng bỏng tự tung tự tác ma sát hoa kính.
"Chậm... Chậm một chút... A... Tử Thực... Quá nhanh..."
"Xin lỗi, nhưng mà anh lại... không chậm được, em thật là đẹp."


Tiếng rên mềm mại vui sướng, là thuốc kích dục tuyệt vời, mỗi sợi dây thần kinh trong cơ thể anh đều nhảy lên vì cô, thân thể mềm mại trắng noãn như ngọc khẽ vặn vẹo, khiến anh càng yêu thương nhiều hơn.


Thân thể phái nam cường tráng dùng sức một cái, cơ thể cô gái mềm nhũn chịu đựng yêu thương, nếu không phải hai cánh tay của người đàn ông nâng đỡ sau lưng cô, cô đã sớm ngã xuống.


Càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nóng, khoái cảm tê dại lan tỏa đến toàn thân, đang lúc muốn xông lên cao trào thì nhục côn nóng bỏng đột nhiên rút ra, thân thể mềm mại bị lật qua.
Cô vô lực nẳm ở trên giường, eo mềm bị nâng lên, đầu gối phát run tỳ lên tấm đệm.


Đôi mắt mờ mịt vừa muốn nhìn lại, đột nhiên, nhục côn như một thanh sắt nóng chống lên tiến vào cánh hoa, toàn thân cô run lên, thân thể cô yếu đuối rơi xuống.


Đôi tay người đàn ông vòng ra phía trước, nâng lên hai bầu vú, khiến lòng bàn tay chai sạm ma sát với nụ hoa vểnh lên, trên dưới vuốt ve qua lại, khiến cô bất lực rên rỉ nhiều hơn.


Tăng sức lực động thân, cục sắt cứng nóng đâm vào mật huyệt, hai chân cô bị mở rộng hết cỡ, bụng trơn nhẵn bền chắc của người đàn ông đụng chạm vào cái mông, chạm vào cả cửa huyệt, tạo ra tiếng "phành phạch".


"A...A... " Cô cắn chặt chăn, nước mắt ròng ròng, toàn thân ửng đỏ mê người, tiếng vang thân thể đụng chạm hợp thanh cùng tiếng giao hợp ướt nhẹp  truyền vào tai.


Cô rên rỉ yêu kiều tê dại đến tận xương, giống như thuốc kích dục, để cho anh càng trở nên kích động hơn, khiến anh muốn chơi cô tà ác mãnh liệt hơn, hoàn toàn không thể kiềm chế.


"Tử... Không... A... Quá sâu..." Cô gái yếu ớt lên đỉnh lần nữa, cô khó chịu nhắm mắt, thở gấp kịch liệt, thân thể bị đụng mạnh không ngừng lay động.


Bàn tay to dùng sức xoa nắn ɖú trắng, ngón tay kẹp nhẹ nụ hoa mềm mại, thân thể cường tráng càng hưng ác đẩy về phía trước, mội rồi tiếng thét rên rỉ chói tai vang vọng ở trong phòng.
Cao trào phủ xuống.


Cô mờ mịt nằm sụp xuống, eo ếch thon mềm bị bàn tay to lớn giữ chặt, cây gậy khổng lồ đỏ thẫm bắt đầu chạy nước rút, mỗi cơ bắp trên cơ thể anh càng căng chặt hơn.
Sau một hồi lửa nóng bùng nổ, tiếng gầm khàn đục vang lên bên tai cô, cô bị đụng đến chóng mặt, phát ra tiếng ngâm trong vô thức.


Trong cơ thể chồng chất quá nhiều khoái cảm, khiến cô rơi rất nhiều nước mắt, cô cảm thấy côn th*t chôn trong hoa kính bị hoa kính xoắn chặt co rút, cơ thể nam tính hơi giật giật, tinh dịch rót đầy hoa kính nhạy cảm.


Cô nằm sấp bất động, mắt nhắm lại, đầu mờ mịt, suy nghĩ mơ hồ, lồng ngực phái nam đầy mồ hôi dán ở phía sau lưng cô, ma sát chậm rãi nhẹ nhàng, thưởng thức niềm vui thích trong cơn khoái cảm.
Cô như một con mèo nhỏ i a một tiếng, ngủ thiếp đi trong sự vuốt ve của của anh.


Cho đến khi ý thức hoàn toàn bị lạc bước, vẫn cảm nhận được bàn tay to lớn của một người đàn ông vuốt ve gương mặt mình, cô yên tâm ngủ, đôi môi cong lên.


Cô vẫn luôn suy nghĩ, có phải anh chính là quà tặng mà Thiên Đường đã bồi thường cho cô chăng. Anh lúc nào cũng giúp đỡ, che chở cô, dẫn dắt cô thể nghiệm tư vị ȶìиɦ ɖu͙ƈ, bao dung cho cô...


Cô còn trẻ, đối với tình yêu, là hồ đồ lơ mơ. Nhưng cô vô cùng rõ ràng, cô không thể rời xa người đàn ông này rồi.


"Wow, chị dâu, một thời gian ngắn không gặp, cảm giác như chị ngày càng đẹp hơn." Trong phòng ăn của nhà hàng năm sao, mang phong cách Hồng Kong, vừa ngồi vào vị trí của mình, tay Hoắc Theo Nhân thì cầm thực đơn, nhưng một đôi mắt to tròn long lanh lại nhìn thẳng chị dâu đánh giá.


Hôm nay Dương Tư Dĩnh mặc một chiếc áo sơ mi viền ren, cùng chiếc quần jeans bó sát để lộ đường cong duyên dáng, ngày trước thì cô luôn đánh một lớp phấn dày lên mặt, hôm nay chỉ phủ một lớp phấn mỏng, điểm nhẹ lên đôi môi là son bóng màu cam.


Làn da tuyết trắng tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn, một đôi mắt đẹp nhẹ nhàng lưu chuyển, lộ ra sự quyến rũ không nói lên lời, mới vừa đi vào đại sảnh của nhà hàng, một nhóm thương nhân nước ngoài vẫn đang nói chuyện với nhau, vừa thấy cô đi qua, những cặp mắt xanh liền hướng cô mà nhìn theo.


"Anh Tử Thực chắc chắn là rất thương chị mà." Hoắc Theo Nhân mập mờ chớp chớp đôi mắt to.
Khuôn mặt quyến rũ thoáng chốc liền đỏ lên, Dương Tư Dĩnh cúi xuống, một tay vươn lên vuốt sợi tóc bên má, vuốt ra sau tai.


Mang phong cách của cô gái nhỏ dịu dàng, như làn sương mờ ảo mông lung, làm cho Hoắc Theo Nhân cũng phải giật mình.
Thật thần kì! Rõ ràng chị dâu đã hai mươi bảy tuổi rồi, nhung hành động cử chỉ, giọng điệu khiến cô có cảm giác như chị dâu chỉ tầm hai mươi tuổi, thậm chí còn nhỏ tuổi hơn nữa.


Lạ quá! Trước kia cô thường nghe các bác nói chuyện, chị dâu tính tình ngang ngược không hiểu lễ nghĩa, động một chút là mang tính đại tiểu thư cao ngạo ra đè người, nhìn thấy cha mẹ chồng cũng không cho sắc mặt tốt.


Nhưng khoảng thời gian này cô chung sống cùng chị dâu, chị dâu cực kỳ hiền hòa dễ thân cận, nếu khen ngợi chị dâu, không tới một giây khuôn mặt chị dâu liền hồng lên, sắc mặt xấu hổ không nói được lời nào.


Sao lại nói ngang ngược tùy hứng? Sao lại nói không được dạy dỗ không hiểu lễ nghĩa? Hoắc Theo Nhân buồn bực lần thứ n trong lòng.
Haiz, haiz, mặc kệ những chuyện như vậy, trước tiên quan trọng nhất là lấp đầy bụng đã.


"Chị dâu muốn ăn cái gì thì cứ gọi, hôm nay em mời. Lần trước em trốn khỏi nhà, nếu không phải anh Tử Thực và chị chứa chấp em... Em thật sự không biết bản thân sẽ lưu lạc ở đâu đâu."


Hoắc Theo Nhân nhiệt tình nói, khiến Dương Tư Dĩnh nhịn không được mà cười lên, ánh mắt cũng chứa đựng sự yêu thích cùng ngưỡng mộ. Thật tốt, Theo Nhân có xuất thân giàu có, hơn nữa, người nhà cô ấy cũng rất bảo vệ cô ấy, không để cô ấy dính một chút bẩn nào của cuộc sống đáng ghê tởm bên ngoài kia.


Ánh mắt kinh ngạc, suy nghĩ của cô chợt trở về ngày xưa, hiện lên trong đầu là thân hình cô gái gầy yếu, mỗi ngày mệt mỏi đi tới đi lui giữa hai địa điểm trường học- nơi làm thêm, đã có lúc cô mệt tới mức mà mí mắt không nhấc lên nổi, lại chỉ có thể hy sinh thời gian ngủ để đọc sách làm báo cáo cho kịp thời hạn nộp bài...


"Chị dâu, chị có muốn ăn chân gà hầm không? Sủi cảo tôm? Bánh bao xá xíu cũng rất ngon, chị có muốn thử một chút không?"
Dương Tư Dĩnh hồi hồn, nhìn gương mặt Hoắc Theo Nhân tham ăn đầy tươi cười, cô cũng bị lây không khí thanh xuân mà khóe miệng cong lên, tạo thành một hình cung xinh đẹp.


"Được, em thích thì gọi đi."
"Chị dâu, chị thật dễ chiều quá đi."
"Vậy, vậy sao?"
Bị đôi mắt sáng ngời của Hoắc Theo Nhân nhìn chằm chằm, cô ngượng ngùng cúi đầu, bưng lên tách trà nóng, chiếc miệng nhỏ nhắn uống một ngụm.


Gừ gừ, sao trước kia những người bác hình dung chị dâu như vậy chứ? Rõ ràng là gán tội cho người khác mà,. Nhìn đi, rõ ràng trước mắt cô là một mỹ nhân, thuần khiết như con thỏ trắng, làm cho người khác ghét ở đâu chứ?


Ăn cơm cùng người đẹp lại càng mỹ vị, khẩu vị cũng tăng thêm, vì vậy Hoắc Theo Nhân liền tha hồ ăn uống, thậm chí chỗ đồ ăn đủ cho bốn người cũng gần hết rồi.
"Theo Nhân, có phải em ăn quá nhiều rồi không?" Dương Tư Dĩnh cầm chiếc đũa, khuông biết xuống tay từ đâu.


Trong miệng Hoắc Theo Nhân vừa nhét một đũa đầy đồ ăn, nói không rõ: "Nếu chị không ăn, sẽ bị bắt ép gói về nha."


Trong lòng Dương Tư Dĩnh cười khổ, cảm nhận được sự khác biệt sâu sắc giữa người có tiền và người bình thường. Cô là sợ lãng phí, còn Theo Nhân là sợ bị ép gói đồ mang về, vì đó giống như một hành động mất mặt vậy.


Chiếc đũa gắp lên một miếng thịt bò, bỏ vào trong miệng thưởng thức, vừa muốn ngẩng đầu lên nói với Theo Nhân món này không tệ, đôi mắt liền nhìn thấy một đôi nam nữ thân mật ôm nhau tiến từ cửa vào, liền khiếp sợ ngây người.
Giống như trong nháy mắt trái tim ngừng đập.


Người phụ nữ kia... Không, phải nói là cô gái, trẻ tuổi xinh đẹp, chiếc áo khoác che phủ chiếc cằm hơi nhọn, đôi mắt to long lanh, môi hồng cong lên cao, gương mặt non nớt lại toát ra kiểu phong tình quyến rũ như một người phụ nữ đã có chồng.


Cô như bị sét đánh, thân thể chấn động mạnh, ánh mắt không chớp dõi theo cô gái kia.
"Chị dâu, chị sao thế? Chị gặp người quen à?" Hoắc Theo Nhân tò mò nhìn sang, nhìn thấy diện mạo của đôi nam nữ kia, trên mặt lộ ra chút khinh thường.
"Thật ghê tởm."


"Em nói gì?" Dương Tư Dĩnh kinh ngạc quay đầu lại, nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Hoắc Theo Nhân.


"Chắc chị dâu dạo này ít ra ngoài? Cũng không biết mọi người gần đây đang thảo luận cái gì đi?" Hoắc Theo Nhân nhăn mũi. "Đó là Lôi Quang Hằng, là Tổng giám đốc Bách Hóa Thời Đại, sau khi vợ anh ta mất, một đống phụ nữ cứ đâm đầu vào anh ta, thậm chí là cả em vợ của anh ta."


"Lôi Quang Hằng?" Dương Tư Dĩnh lẩm bẩm, nhớ tới ngày trước, có người thấy Hạ Điềm Hinh ở Bách Hóa Thời Đại.
Đúng rồi, sao cô có thể quên nó! Lúc trước Uyển Thật từng nói đã thấy Hạ Điềm Hinh.


Vào thời điểm đó, cô chỉ nghĩ tới Uyển Thật đã ham mê trụy lạc, đầu óc cô hỗn loạn, sau đó Tử Thực lại liên tiếp truy hỏi, làm cho cô quên hết chuyện này.


"Thật buồn nôn! Thời điểm vợ Lôi Quang Hằng bị tai nạn xe cộ ch.ết, anh ta còn giả bộ chịu không nổi đả kích, gầy vô cùng cũng không muốn xuất hiện trước mặt truyền thông để thể hiện bộ dáng thâm tình, giống như yêu vợ muốn ch.ết đi, kết quả đấy, còn chưa được một năm đã ở chung cùng em gái dịu dàng kia, tên là gì nhỉ... Hạ cái gì Hinh."


Hạ Điềm Hinh. Trong đáy lòng cô khổ sở trả lời. Lại không có can đảm nói ra cái tên trước kia của mình.


Cái tên đó, mang cho cô quá nhiều vết thương, quá nhiều gông xiềng. Vì vậy, khi cô biết linh hồn cô đã vào ở trong một cơ thể khác, thành một người khác, thì cảm giác đầu tiên xông tới chính là vui mừng hơn là bi thương.


"Chị dâu nhìn xem, cô gái kia còn bón thức ăn cho Lôi Quang Hằng, quá buồn nôn đi? Không thấy kinh tởm sao?" Hoắc Theo Nhân nhăn lại lông mày, còn le ra đầu lưỡi, làm bộ muốn ói.


Còn ở cái bàn phía xa kia, Hạ Điềm Hinh đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía này, ánh mắt thình lình đụng vào ánh nhìn của Dương Tư Dĩnh.
Hai người con gái đồng thời cùng chấn động, trái tim đập lên quỷ dị cùng run rẩy.


"Sao vậy?" Lôi Quang Hằng cầm tay vợ mình, nhìn thấy cô đang run rẩy, cau mày nhìn theo phương hướng của cô.
Anh nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp, trong đầu mất ba giây lục tìm kho dữ liệu liền bật ra tư liệu cơ bản của đối phương.


"Đó là Dương Tư Dĩnh, em không nhận ra rồi hả? Mấy năm trước anh làm đêm ở VIP, cô ấy cũng đến tham dự, em đã nhìn thấy cô ấy  rồi mà."
"Em nhớ ra cô ấy... Nhưng... Không đúng lắm." Hạ Điềm Hinh lẩm bẩm nói.


"Lạ ở chỗ  nào?" Lôi Quang Hằng chỉ liếc qua Dương Tư Dĩnh một cái, liền quay lại nhìn người vợ anh yêu thương, trong mắt anh, trừ cô, những cô gái xinh đẹp khác anh đều chứa không nổi. 
"Anh có cảm thấy được hình như cô ấy không giống trước kia."


"Dĩ nhiên không giống nhau, cô ta kết hôn cùng con trai thứ hai của tập đoàn Khải Hoa, một thời gian trước, cô ta lái xe vào nửa đêm đi tìm người tình, xảy ra tai nạn xe cộ, làm mất hết mặt mũi Hoắc gia."


Việc không liên quan đến mình, Lôi Quang Hằng dừng lại, cùng vợ bốn mắt nhìn nhau, bởi vì vô tâm nên những từ then chốt lọt vào tai liền rơi vào trầm tư cổ quái.
Vừa bị tai nạn xe cộ. Một trận sợ hãi cùng run rẩy, đôi mắt cô nhìn anh đầy lo sợ.


"Em muốn nói chuyện với cô ấy một chút." Hạ Điềm Hinh nói với chồng.
"Không được đi." Lôi Quang Hằng ngang ngược kéo cô, nhặt lên giấy tờ liền đi hướng ra cửa tới quầy thanh toán.


"Đôi gian phu ɖâʍ phụ chướng mắt cuối cùng cũng đi, thật may, tránh cho tâm tình đang tốt cũng bị họ làm hỏng." Hình bóng đôi nam nữ vừa biến mất, Hoắc Theo Nhân vui mừng chỉ thiếu pháo hoa để đốt.
"Xem ra tình cảm của hai người họ tốt lắm." Dương Tư Dĩnh kinh ngạc, nhất thời thần trí cô còn chưa trở về.


"Ai, đàn ông đều như vậy, mới đầu đều vô cùng thương yêu Tiểu Tam sao, đợi đến sau khi có Tiểu Tứ Tiểu Ngũ, số phận của Tiểu Tam cũng chỉ là con rối bị hỏng mà thôi."


Không đúng, không giống nhau. Vừa rồi Lôi Quang Hằng đối xử với Hạ Điềm Hinh rất tốt, nhất là ánh mắt, sâu trong đó là tình cảm quyến luyến khắc cốt ghi tâm, đó không phải là tình cảm tích lũy trong thời gian ngắn, mà là một thời gian dài...


"Vợ Lôi Quang Hằng ch.ết như thế nào?" Dương Tư Dĩnh đột nhiên hỏi.
Hoắc Theo Nhân nhún nhún vai, một bên gắp một đũa thức ăn vừa nói: "Hình như là tai nạn xe cộ. Một người nửa đêm canh ba lái xe lên trên núi, nghe có vẻ lạ, sau đó cả cô ấy và xe rơi xuống thung lũng..."


A, đợi đã nào...! Trước đấy chị dâu cũng là nửa đêm lái xe ra cửa, kết quả đụng vào hàng rào? hơn nữa... nghe nói là vì vội vàng đi gặp người tình.


Giật mình đã lỡ lời, đôi mắt long lanh của Hoắc Theo Nhân chuyển động một cái, cười gượng: " Chị dâu, lạnh rồi thì mùi vị sẽ không ngon đâu, chị ăn nhanh một chút đi."


Dương Tư Dĩnh kéo nhẹ khóe môi, cầm đũa lên gắp lung tung chút đồ ăn cho vào miệng, trong đầu lại nhìn thấy hình bóng hai người vừa nãy.
Thân thể trước đây của cô, cũng đã trở thành của người khác... Nhiều điều kỳ diệu nhưng lại cho cô sợ hãi.


Tận mắt nhìn thấy "mình" đi lại cười nói ở trước mặt, trên mặt không mang theo một chút lo lắng ưu sầu nào, giống như từ nhỏ vẫn được người đàn ông kia yêu thương cưng chiều, nơi đuôi lông mi, đều không thể hiện chút nào là người đang cần tìm hạnh phúc.


Hạ Điềm Hinh... Đã từng là cô, hôm nay là một người phụ nữ khác. Một linh hồn khác đã vào ở trong cơ thể trước đây của cô, trải qua một cuộc sống khác lạ như vậy, giống như cô trải qua cuộc sống của Dương Tư Dĩnh vậy.


"Chị dâu, sao chị lại khóc?" Hoắc Theo Nhân nhìn chị dâu rơi nước mắt mà sợ hãi.
Dương Tư Dĩnh lắc đầu một cái, không trả lời Theo Nhân. Trong một thời gian ngắn, có quá nhiều cảm xúc xông lên đầu, nước mắt liền không tự chủ mà rơi xuống.


Dù linh hồn trong cơ thể Hạ Điềm Hinh là ai, đều đã không còn quan hệ gì với cô, cô muốn sống thật tốt trong môi trường mới này.






Truyện liên quan