Chương 130: Thả lưới dài, câu cá lớn
Triêu Hà cùng Vãn Thu chưa biết Thường Hy có kế hoạch gì, cười hỏi tới: “Ngu tỷ tỷ, tỷ tính toán thế nào để đối phó bọn họ đây?”
Thường Hy nhìn Triêu Hà nói: “Triêu Hà, muội không phải muốn báo thù cho Hoa Nương sao? Lần này có cơ hội cho muội xả nỗi giận này, có vui hay không?”
Triêu Hà không nghĩ tới Thường Hy sẽ nói như vậy, dĩ nhiên là vui mừng quá đỗi, nhìn Vãn Thu một cái rồi hỏi tới: “Ngu tỷ tỷ, chuyện này là thật sao?”
Thường Hy gật đầu một cái, nhìn hai người nói: “Họ muốn hãm hại ta, ta dĩ nhiên không thể ngồi chờ ch.ết. Thật ra thì ta rất muốn bồi các nàng chơi từ từ nhưng lại sợ nhỡ đâu đêm thất tịch xảy ra chuyện gì tội của ta liền quá lớn. Cho nên chúng ta không chỉ phải phòng bị mà còn phải chủ động xuất kích, dùng kế phản gián, để cho bọn họ đấu tranh nội bộ, như vậy ta có thể thuận lợi tổ chức yến hội đêm thất tịch mà muội cũng có thể thở một hơi nhẹ nhõm. Hiện tại để muội báo thù cho Hoa Nương ta còn chưa có năng lực ấy, nhưng là chuyện này ta sẽ nhớ kỹ trong lòng, huống chi Mị phi thiếu nợ ta cũng không ít, con dâu của bà ta lại càng thêm khổ đại cừu thâm, con trai bảo bối thì suýt nữa lấy mạng ta. Cho nên, đời này Mị phi nhất định không được sống yên ổn đâu!”
Thần sắc Triêu Hà hơi tối lại, lạnh lùng nói: “Mặc dù có báo thù thì Hoa Nương cũng không thể sống lại, nhưng nếu không vì nàng đòi một cái công đạo thì muội ngủ không an giấc. Một mình muội căn bản không bao giờ có được cơ hội ấy, Ngu tỷ tỷ, cám ơn tỷ, bất kể đợi bao lâu muội đều chờ được!”
Vãn Thu thở dài, nhìn Thường Hy nói: “Ngu tỷ tỷ, bọn muội nên làm cái gì tỷ trực tiếp phân phó đi!”
Thường Hy gật đầu một cái, không suy nghĩ đến chuyện vừa rồi nữa, nghĩ rồi nói ra: “Hiện tại ta là Thượng nghi Đông cung, cùngVân Thanh xử lý công việc của Đông cung. Nhưng là Vân Thanh cùng PhùngThư Nhã đã sớm cấu kết ở cùng một chỗ với nhau, lần này bọn họ nhất định sẽ muốn làm cho ta sống không bằng ch.ết. Trong Đông cung, phương pháp có thể dùng để chỉnh ta không gì khác ngoài liên quan đến mấy chuyện vụn vặt hàng ngày, thiếu cái này bớt cái kia, người ngoài nhìn vào thì cũng chỉ thấy được đó là tình cờ ngoài ý muốn mà thôi. Cho nên Vãn Thu, nếu có người tìm ta muốn lấy cái này cái kia, muội tự mình làm chủ trực tiếp đưa cho họ, nhưng nhất định phải ghi danh sách để cho bọn họ ký tên xác nhận. Nếu như cứ nhất định muốn tìm ta, muội cứ việc nói thẳng hiện giờ ta đang bận chuyện tổ chức yến hội đêm thất tịch, bất luận kẻ nào không có đại sự thì không được phép quấy nhiễu, nếu làm trễ nải việc lớn của Hoàng thượng thì để cho bọn họ tự mình đến trước mặt Hoàng thượng bồi tội đi!”
Vãn Thu trịnh trọng gật đầu một cái nói: “Ngu tỷ tỷ cứ yên tâm, chút chuyện tình này muội có thể làm tốt, tuyệt đối sẽ không để tỷ thêm phiền. Muội ở trong cung lăn lộn mấy năm, chút thủ đoạn này có thể hiểu được, tỷ cứ chuyên tâm vào việc cần làm là được!”
Thường Hy cười gật gật đầu nói: “Ta dĩ nhiên là tin được. Có câu nói Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó dây dưa, muội phải cẩn thận mấy thủ đoạn nhỏ của bọn tiểu nô tỳ, chớ để mình lăn vào tròng. Nếu thật đụng phải khó khăn không dễ giải quyết thì tốt nhất nên báo với Vân Thanh cô cô, nàng là quản sự cô cô, dù thế nào cũng không thể bàng quan đứng nhìn, đó chính là tội lớn!”
Vãn Thu hiểu gật đầu. Thường Hy lại nhìn về phía Triêu Hà nói: “Nhiệm vụ của muội rất đơn giản, đó chính là theo dõi mọi động tĩnh của Ngũ hoàng tử phi La Thúy Yên. La Thúy Yên làm việc không kín kẽ bằng Đỗ Đình Phương, hành sự tất sẽ lộ ra bất cẩn, cho nên theo dõi nàng ta so với theo dõi Đỗ Đình Phương thì dễ dàng hơn một chút, dù sao hai người bọn họ lúc này cũng đang ở cùng trên một chiếc thuyền, ai cũng không chạy được. Chỉ cần nắm được chuôi của bọn họ, Mị phi cũng đừng hòng thoát được trách nhiệm, thế nào cũng bị trách cứ, như thế là có thể trả thù nho nhỏ được rồi!”
Thanh âm vừa dứt, Thường Hy cười lạnh một tiếng: “Chỉ mong Đỗ Đình Phương cùng La Thúy Yên đừng nghĩ ra thêm chủ ý gì, nếu không thì tự mình gây nghiệt không thể sống rồi!”
Triêu Hà gật đầu thật mạnh nói: “Được, muội nhất định sẽ liều ch.ết mà nhìn chăm chăm vào bọn họ, Ngu tỷ tỷ cứ yên tâm!”
“Người làm chuyện xấu căn bản là hành sự vào ban đêm. Ban ngày muội tìm một tiểu nha đầu tin cậy đi theo dõi, buổi tối thì muội tự mình khổ cực một chút, tối đến dễ dàng ngủ gật, người có thể sử dụng được trong tay chúng ta không nhiều lắm, ta sợ người khác sẽ không nhờ vả được. Ta sẽ bổ cho Vãn Thu một nha đầu để sai sử, cứ như vậy bên này chúng ta sẽ chuẩn bị kỹ càng, không cần lo lắng đến những chuyện vặt vãnh ngoài ý muốn, có thể buông tay buông chân đi làm chuyện khác. Chờ chuyện này làm xong ta sẽ xin Thái tử gia tấn vị cho các muội!”
***
Tiêu Vân Trác đứng ở ngoài cửa đem mấy lời bên trong nghe được vô cùng rõ ràng, trong lúc bất chợt cả người rùng mình một cái. Không nghĩ tới Thường Hy thông tuệ giảo hoạt, ngay cả bày bố cục cũng là cao thủ nhất đẳng.
Loại cảm giác này không có ngôn ngữ nào diễn tả được, giống như là hiểu nhau không cần nói, nhưng lại cảm thấy nữ nhân như vậy thật đáng sợ, nếu có một ngày nàng đem phần tâm cơ này dùng trên người của hắn, không biết là sẽ có dạng hậu quả gì, vô hình chung lại khiến hắn dày thêm một tầng phòng bị.
Nhưng từ đáy lòng Tiêu Vân Trác không muốn phòng bị Thường Hy, đây cũng là một loại cảm giác rất kỳ quái, hắn thật có một loại tin tưởng rằng Thường Hy sẽ không ám toán hắn.
Tiêu Vân Trác phiền não quay đầu rời đi mà không đẩy cửa vào, hắn muốn yên tĩnh suy nghĩ một lát.
Lúc Triêu Hà cũng Vãn Thu đi ra cũng là lúc Tiêu Vân Trác vừa mới bước chân vào cửa đại điện. Thường Hy ngay sau đó liền ra ngoài, hướng bước chân tới cửa đại điện đi tới, nàng còn cần sự ủng hộ của Tiêu Vân Trác.
Trịnh Thuận thấy Thường Hy đi vào, vội vàng tiến lên có chút kỳ quái hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Ta có việc tìm Thái tử gia!” Thường Hy lập tức nói, Trịnh Thuận nghe được lời này mà cảm thấy khó hiểu.
Hắn cau mày nói: “Mới vừa rồi Thái tử gia đến tìm ngươi, chẳng lẽ ngươi không gặp à?”
Thường Hy nghe vậy, nhất thời sắc mặt trở nên trắng bệch, hắn vừa rồi mới qua nhưng lại không vào, có phải hay không mấy lời nàng nói hắn đều nghe thấy hết?
Xong rồi, xong rồi! Thường Hy có chút bối rối, hắn hẳn sẽ cho rằng nàng là một nữ nhân lòng dạ độc ác chứ?
Trịnh Thuận thấy thần sắc Thường Hy không tốt, quan tâm hỏi: “Ngu Thượng nghi, sắc mặt ngươi không tốt lắm, có phải có chỗ nào không khỏe đúng không?”
Thường Hy lắc đầu một cái, rất cảm kích Trịnh Thuận quan tâm nàng như vậy nhưng mà vẫn hỏi: “Trịnh công công, mới vừa rồi Thái tử gia đi vào, sắc mặt có tốt hay không?”
Trịnh Thuận suy nghĩ một chút rồi nói: “Thời điểm mới đi ra ngoài còn rất tốt nhưng khi trở lại có chút âm trầm, ta không có chắc lắm, giống như ngày trước ngươi với Thái tử gia tức giận, cho nên ta cho là ngươi vừa mới tức hắn…”
Nói tới chỗ này Trịnh Thuận cảm thấy không đúng lắm, Thường Hy nói nàng không gặp Thái tử gia, kia Thái tử gia tức giận với ai đâu?
Thường Hy cười khổ một tiếng, nàng nhìn ra được nghi ngờ của Trịnh Thuận nhưng là bây giờ nàng không có cách nào giải thích cũng không thể giải thích, chỉ đành phải thở dài một tiếng nói: “Ta có việc cần gặp Thái tử gia, không thể cùng công công tán gẫu tiếp. Lúc khác có dịp nhất định sẽ bồi công công nói chuyện!”
Thường Hy thầm than một hơi, làm thế nào giải thích cho Tiêu Vân Trác bây giờ?