Chương 142: Lật tay làm mây, che tay làm mưa
“Đương nhiên nhớ, thế nhưng cùng chuyện này có quan hệ gì?” Tiêu Vân Trác cảm thấy càng ngày nói chuyện với Thường Hy càng lao lực, nữ nhân này cả ngày làm cái gì đây?
Thấy sắc mặt Tiêu Vân Trác mê mang, Thường Hy thầm thở dài nghĩ chẳng lẽ nàng quá thông minh?
“Nữ phò mã là nữ, nhưng lại làm phò mã, công chúa sao có thể gả cho một nữ nhân đây? Chuyện này dù sao cũng phải có một câu trả lời thỏa đáng, cho nên công chúa cùng với phò mã liền phối hợp tạo ra một trò đùa giỡn. Gia yến đêm thất tịch hôm nay, ta đã an bài một hí khúc do đoàn kịch Tứ Hỷ rất có tiếng ở Giang Nam biểu diễn, tối nay sẽ diễn một vở vô cùng đặc sắc tên là “Báo hoàng ân”. Vở kịch này cùng với “Nữ phò mã” giống nhau ở cốt truyện nhưng lại sâu xa mà đề cập đến chuyện Sở Tự Nguyên chiếm mảnh đất kia. Nếu như không có ai tình nguyện đem chuyện này báo với Hoàng thượng, như vậy không thể làm gì khác hơn là dựa vào diễn xuất lần này khiến Hoàng thượng biết được!” Thần sắc Thường Hy bình tĩnh, chuyện này nàng đã cùng huynh trưởng Ngu Thụy Lân còn có Chương Tứ Thần bàn bạc xong, nếu muốn chiếm được ưu ái của Hoàng thượng, chỉ nhờ vào chút chuyện Đông Sơn năm ấy là chưa đủ, phải khiến Hoàng thượng cảm thấy áy náy thì mới phá lệ mà ban ân điển cho Ngu gia, Thường Hy sẽ tuyệt không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào có lợi cho Ngu gia cả.
Tiêu Vân Trác âm tình bất định nhìn Thường Hy, hồi lâu mới lạnh lùng nói: “Mảnh đất kia… là của nhà cô hay sao?”
Đã sớm biết Tiêu Vân Trác thông minh tuyệt đỉnh, nhanh như vậy hắn đã có thể nghĩ đến, Thường Hy cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, gật đầu một cái thừa nhận.
“Vậy cô vì sao không nói với ta?” Tiêu Vân Trác cảm thấy mình bị lừa dối, ban đầu hắn đem chuyện này nói cho Thường Hy nghe, cũng không phòng bị với nàng, vạn vạn không nghĩ tới nàng lại an bài một chuyện lớn như vậy, để cho hắn ứng phó không kịp.
Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Bởi vì lúc ấy nô tỳ cũng không thể khẳng định chắc chắn rằng mảnh đất ấy có đúng thuộc Ngu gia hay không, cho nên không dám tùy tiện nói khỏi miệng!”
“Vậy sau khi trở lại, tại sao cô không nói?” Tiêu Vân Trác cực kỳ tức giận, nha đầu này quả thực là to gan lớn mật, chuyện lớn như vậy cũng dám gạt hắn.
Thường Hy thở dài, nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Chuyện này còn phải hỏi sao? Coi như nếu nô tỳ nói với Thái tử gia, ngài đối với chuyện có thể chèn ép Mị phi đương nhiên sẽ tán thành. Lúc ấy Thái tử gia loay hoay cả ngày không thấy bóng dáng, có thể thấy được chuyện triều chính đã khiến ngài vô cùng bận rộn, nô tỳ như thế nào có thể đem chuyện này đi làm phiền ngài? Huống chi lúc ấy đoàn kịch Tứ Hỷ còn không dám nhận chuyện này, nô tỳ phải hao hết tâm lực mới khiến cho bọn họ đáp ứng, mấy việc như vậy Thái tử gia không ra mặt được thì việc gì phải khiến ngài lao tâm? Hôm nay mọi sự đã sẵn sàng, chỉ thiếu một cỗ gió đông của ngài thôi, nô tỳ lúc này mới dám mở miệng. Quan trọng nhất đây đều là chủ ý của nô tỳ, đều là vì nô tỳ muốn đòi một cái công đạo cho nhà mình, cùng Thái tử gia không có quan hệ. Nếu như Hoàng thượng đối với việc này có suy nghĩ khác cũng không liên lụy đến Thái tử gia, đây không phải là vẹn cả đôi đường sao?”
Ánh mắt Tiêu Vân Trác phức tạp nhìn Thường Hy, vạn vạn không nghĩ tới Thường Hy đến cuối cùng là vì hắn mà suy nghĩ. Phụ hoàng trời sinh tính đa nghi, nàng là vì sợ liên lụy đến hắn, định không để cho hắn biết, đến lúc đó trước mặt phụ hoàng hắn có thể phủi tay mà không nhận. Nhưng chuyện này nếu thành công, đả kích được Mị phi, khiến thể diện của phủ Anh quốc công bị hư hại, người cuối cùng được lợi vẫn là hắn. Một nữ tử có thể có được suy nghĩ cùng thủ đoạn như thế, trong lòng Tiêu Vân Trác thật là hung hăng bị chạm xuống.
“Những suy tính cùng thủ đoạn này là ai dạy cô?” Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy nói, những chuyện này không phải là cái nữ tử có thể hiểu được, đó là việc của nam nhân.
Thường Hy thở dài, cố ý dùng giọng điệu vô cùng buông lỏng nói: “Thái tử gia, cái này không trách được nô tỳ, không có ai dạy nô tỳ cả, nhưng nô tỳ cả ngày ở trong Ngu phủ xem cha ta cùng đối thủ đấu trí đấu lực, bao nhiêu thứ như vậy cũng học được một chút, đây gọi là mưa dầm thấm đất. Không cần ta nói thì Thái tử gia cũng hiểu được, mỗi một chánh lệnh của quốc gia cũng ảnh hưởng không nhỏ đến lợi ích của thương nhân, vì vậy ở nhà ta thảo luận chính sự cũng không có gì là lạ. Ta hiểu được một chút đây cũng là chuyện đương nhiên.”
Tiêu Vân Trác đối với nàng thật là không có cách nào, biết rõ mọi chuyện không chỉ có thế, biết rõ Ngu Thế Hùng ở phương diện này là dụng tâm mà nuôi dưỡng Thường Hy, nhưng bây giờ hắn lại không muốn đi truy cứu những chuyện này, bởi vì hắn cần bên cạnh chính là một nữ nhân như thế. Khi hắn chuyên tâm đối phó với những việc khác. Người phía sau không được kéo chân mà tốt nhất là tạo thêm trợ lực cho hắn. Hiện tại khi hắn đang lâm vào khốn cục, một chiêu này của Thường Hy không nghi ngờ gì đã giải quyết khó khăn cho hắn, quả nhiên là liễu rủ hoa cười lại gặp nàng.
“Lần này tạm bỏ qua cho cô, nếu lần sau còn làm như vậy thì đừng trách ta không khách khí!” Tiêu Vân Trác cảnh cáo nói, bởi vì hắn thực sự không chịu được Thường Hy chưa có sự đồng ý của hắn mà làm loạn. Hắn muốn an bài tất cả kín kẽ như tơ, một chút cũng không được qua loa.
Thường Hy vội vàng gật đầu, cười lên tiếng: “Nô tỳ đảm bảo sẽ không có lần sau!”
Đến lúc này Thường Hy mới thở phào nhẹ nhõm. Chuyện này cố nhiên nàng vì Tiêu Vân Trác mà suy nghĩ, nhưng nhiều hơn Thường Hy vẫn là vì Ngu gia mà suy nghĩ, tương lai Thái tử gia nếu như đăng cơ sẽ không quên được ân viện chủ của Ngu gia. Ân huệ như thế Thường Hy sẽ từ từ khiến nó càng ngày càng nhiều, nàng không cầu Ngu gia sẽ trở thành danh môn quý trụ nhưng là hy vọng Ngu gia có thể thoát được thân phận hiện tại. Chỉ cần nghĩ đến các ca ca của mình đầy bụng tài hoa lại chỉ có thể làm thương nhân, nàng liền cảm thấy uất ức, cho nên nàng quyết không buông tay, nàng muốn gánh vác trách nhiệm vì gia đình mình.
Nhưng mặc dù có nhiều tính toán, Thường Hy vẫn tận lực suy nghĩ cho Thái tử gia, không để lòng mình cảm thấy áy náy.
“Cô thật giỏi tính toán, chỉ dựa vào một vở kịch hát nhỏ mà đem chuyện này nói ra, cô lại lấy bản Thái tử làm hậu thuẫn, cô thật là không hiền hậu!” Tiêu Vân Trác dần thả lỏng tâm tình, giọng điệu cũng nghe dễ dàng hơn, bây giờ hắn phải tính toán xem làm sao để đem chuyện này đạt được hiệu quả tốt nhất.
“Ngài mới được tiện nghi còn ra vẻ, nô tỳ tân tân khổ khổ đem đường cũng trải ra tốt rồi, ngài chỉ cần ung dung mà bước đi, thế nào còn tỏ ra uất ức?” Tâm tình của Thường Hy cũng rất tốt, chỉ cần thuận lợi đi qua cửa ải này, tiền trình của Ngu gia có thể đoán được rồi, thế nên giọng điệu khi nói chuyện cùng Tiêu Vân Trác không tự chủ được mà khôi phục lại dáng vẻ trước kia.
Thường Hy không có chú ý, nhưng là Tiêu Vân Trác lại cảm nhận được, hai hàng lông mày giãn ra, nói: “Mấy cọc gỗ dưới nước bị cưa cô không cần lo, ta tự nhiên sẽ phái người lặng lẽ gia cố, tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện sụp đổ. Về chuyện chiếm đất cô cũng không cần quản, chỉ cần nói ra vẫn đề ta tự sẽ có biện pháp khiến phụ hoàng xử lý Sở Tự Nguyên.”
Thường Hy gật đầu nói: “Vậy nô tỳ cùng Thái tử gia liền chia hướng hành động, hy vọng kỳ khai đắc thắng, tâm tưởng sự thành!”