Quyển 1 - Chương 11: Dấu vết
Dịch & Biên: No Name
Mấy ngày kế tiếp, Ngô Minh lưu lạc trong vùng đất hoang vu, thỉnh thoảng đánh ch.ết một ít động vật nhỏ, có điều không phải mỗi một con vật đều có cái gọi là 《 Trị số thân thuộc Thiên đạo 》. Phàm là sinh vật có được《 Trị số thân thuộc Thiên đạo 》đều có đặc điểm tương tự như Ma thú. Nổi bật nhất có một lần hắn đánh ch.ết một con mãng xà toàn thân Xích Hồng, dài chừng bảy tám mét, chỉ cần vừa nhìn thấy thôi là có thể dọa ngốc người bình thường. Với kích thước như to lớn như thế, con mãng xà này ít nhất có thể dễ dàng nuốt chửng được một con nghé con.
Lúc này Ngô Minh đã có chân lực trong người, tuy rằng cực kỳ yếu ớt, nhưng mà ít nhất có thể khiến cho phản ứng của hắn nhạy cảm vượt qua người thường, sức mạnh cũng mạnh hơn đàn ông bình thường gấp 1.2 lần, coi như mạnh cỡ một lực sĩ. Quan trọng nhất, giác quan thứ sáu của Thủy Vận Quyết đã bắt đầu khai phá. Từ rất xa hắn đã phát hiện ra con mãng xà này, nên không hề lỗ mãng tiến vào phạm vi công kích của nó.
Tuy rằng không thể dùng sức mạnh thuần túy đối phó con mãng xà, nhưng dù sao nó chỉ là dã thú, tốt xấu gì Ngô Minh cũng là con người. Chỉ cần dã thú chưa phát hiện nhân loại, hơn nữa cố định tại một chỗ, vô luận con thú này có mạnh cỡ nào, trừ khi là mạnh đến một kích vỡ núi, còn không thì con người luôn có khả năng nhất định có thể đánh ch.ết được nó. Mà thứ dựa vào là không phải là nắm đấm hoặc hàm răng, mà chính là trí tuệ.
Sau khi Ngô Minh phát hiện ra con mãng xà, hoài nghi con mãng xà này cũng là Ma thú, màu đỏ thẳm bên ngoài của nó chính là thuộc tính của nó, hẳn là Ma thú hệ hỏa, hơn nữa nhìn hình thể, mức độ uy hϊế͙p͙, có thể còn lợi hại hơn so với con cự lang kia. Trong lúc nhất thời Ngô Minh cũng rất do dự, quan sát nó từ xa được nửa ngày, hắn rốt cuộc quyết định cầu phú quý trong nguy hiểm, muốn dùng mọi biện pháp để giết con mãng xà này.
Quá trình sau đó kỳ thật không hề thần kỳ, đơn giản chính là tam đại Pháp bảo lửa, khói và cạm bẫy. Ngô Minh bỏ ra một ngày để điều tr.a địa hình phương vị, lại bỏ ra hai ngày để bố cục cẩn thận. Tổng cộng trong vòng ba ngày, hắn đã lông tóc không hệ bị tổn thương mà giết được con mãng xà. Nhìn như vô kinh vô hiểm, kỳ thật ranh giới sinh tửu chỉ trong đường tơ kẻ tóc, nếu sơ sẩy rơi vào tình huống phải đối khán trực diện với con mãng xà, Ngô Minh cảm giác mình kiên trì không tới 10 giây.
Cuối cùng, con mãng xà này cho hắn một trăm điểm số ban thưởng, đây thật sự là thu hoạch lớn.
Mà trong những ngày này, Ngô Minh mỗi ngày tu luyện đều phải cần tới hai tiếng mới có khí cảm, bất quá ngoại trừ lần thứ nhất chỉ có thể hấp thụ năng lượng trôi nổi trong thiên địa trong khoảng một giờ, hiện tại đã không có hạn chế này nữa. Nhưng đồng thời Ngô Minh cũng phát hiện, điểm số ban thưởng của hắn đang giảm bớt, mấy lần sau đó hắn cũng tìm ra quy luật, mỗi lần hắn cảm được khí hấp thu năng lượng trôi nổi, điểm số ban thưởng sẽ giảm bớt, hấp thụ càng nhiều năng lượng trôi nổi để hình thành chân lực, điểm số ban thưởng giảm bớt càng nhiều.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Trong lúc nhất thời Ngô Minh cũng không rõ ràng lắm, nhưng hắn biết rõ điểm số ban thưởng tuy được gọi là điểm thưởng, nhưng trên thực tế chính là 《 Trị số thân thuộc Thiên đạo 》. Chẳng lẽ hắn phải được Thiên đạo thân thuộc cùng che chở thì mới tu luyện được công pháp hay sao?
Nhưng mà chuyện này cũng tạm bỏ qua, bởi vì thông tin quá ít, Ngô Minh cũng lười đi nghĩ sâu, dù sao chỉ cần có thể càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, sớm muộn có một ngày hắn sẽ hiểu được hàm nghĩa của việc này.
Những ngày này, Ngô Minh đạt được hơn một trăm sáu mươi điểm số ban thưởng, con mãng xà đỏ thẳm chiếm hơn phân nửa, còn lại đều là một ít động vật nhỏ. Ngô Minh tu luyện liên tục tám ngày, hao phí một trăm lẻ ba điểm số ban thưởng, còn lại năm mươi bảy điểm số ban thưởng.
Tu vi của hắn cũng dần dần tăng lên, tuy rằng còn cách Trúc Cơ rất xa, nhưng mà giác quan thứ sáu đã trở nên rất nhạy cảm. Hắn di chuyển về hướng đông cũng không phải một đường thẳng tấp, mà không ngừng uốn lượn bẻ ngoặt, trong lúc này đã tránh thoát bao nhiêu nguy hiểm, chính hắn cũng không biết. Tám ngày trôi qua, còn lại hai ngày cho đến khi Chủ Thần không gian ban sơ triệu hồi thành viên tiểu đội Luân Hồi.
Dọc theo đường, Ngô Minh đã mang thêm được một đôi giày rơm ở chân, trên người cũng mặc thêm một cái khố bằng cỏ, tuy rằng kiểu dáng không dễ coi, nhưng mà tốt xấu gì coi như đã có dáng vẻ văn minh.
Trên đường đi, Ngô Minh vừa đi vừa tự hỏi vấn đề tụ hội hai ngày sau của tiểu đội Luân Hồi.
Trước mắt chỉ có ba thành viên tiểu đội Luân Hồi, hơn nữa còn không phải là thành viên tiểu đội Luân Hồi chính thức, chỉ có thể coi như quân dự bị, cần sử dụng một nghìn điểm số ban thưởng mới có thể trở thành Đội viên tiểu đội Luân Hồi sơ cấp. Việc này cũng chưa tính, thế giới thí luyện còn chưa mở ra, mỗi một lần mở ra cũng cần một nghìn điểm số ban thưởng, chỉ có mở ra nó mới có thể khiến cho thành viên tiểu đội Luân Hồi tiếp tục trở nên mạnh mẽ, cùng có thể cường hóa hoặc đổi đồ vật từ Chủ Thần.
Nhưng hiện tại kiếm đâu cho ra một nghìn điểm số ban thưởng a, đoán chừng lần thứ hai tiểu đội Luân Hồi được triệu hồi cũng chỉ có thể cho bọn họ ngồi chơi xơi nước.
Hai lần không có gì xẩy ra là cực hạn rồi, nếu là lần triệu hồi thứ ba vẫn như cũ không có bất kỳ biến hóa nào thay đổi, ba người này sẽ bắt đầu nghi ngờ và chần chờ, đây là nhân chi thường tình, Ngô Minh vô cùng hiểu rõ đạo lý này.
"Nói cách khác, trong vòng mười hai ngày, ta phải gom đủ ít nhất một nghìn điểm số ban thưởng, ít nhất phải mở ra một thế giới thí luyện mới được? Hơn nữa chỉ có ba gã thành viên tiểu đội Luân Hồi kỳ thật cũng không bảo đảm, mười người được triệu hồi đầu tiên chỉ cần mười điểm số ban thưởng, vậy nhất định phải gọi đủ mười người, ch.ết trong thế giới thí luyện là tử vong chân thật, nếu triệu hồi thêm lại phải cần 《 Trị số thân thuộc Thiên đạo 》 a..."
Ngô Minh càng nghĩ càng đau khổ, 《 Trị số thân thuộc Thiên đạo 》 muốn kiếm thì cũng kiếm được thôi, đơn giản chính là một chữ Sát. Nhưng nói khó kiếm cũng khó kiếm, quan trọng nhất là phải giết cho đước a, nếu thành công còn dễ nói, thất bại thì hậu quả chính là cái ch.ết chờ đợi rồi, muốn thêm một cơ hội cũng không có. Vì vậy nhất định phải phải có thực lực để đối mặt, và muốn gia tăng thực lực thì nhất định phải tiêu hao điểm số ban thưởng, kể từ đó liền không thể nào tích luỹ, đây chính là một vấn đề lưỡng nan, rốt cuộc là tích luỹ một nghìn điểm số ban thưởng trước, hay là gia tăng thực lực trước tiên?
Bản thân Ngô Minh cũng mâu thuẫn, đơn giản mà nói, càng sớm mở ra không gian thí luyện, tiềm năng phát triển trong tương lai của hắn càng lớn, và càng sớm gia tăng thực lực, trợ giúp cho việc đạt được điểm số ban thưởng lại càng lớn, hơn nữa lại đảm bảo tính an toàn.
"... Tóm lại là đi bước nào tính bước đó đi, hiện tại bản thân mình còn khó bảo toàn, nói gì tới tiềm lực tương lai a." Ngô Minh cười khổ, lẩm bẩm nói.
Đúng lúc này, giác quan thứ sáu của Ngô Minh bỗng nhiên có xung động, làm cho hắn trong nháy mắt đã nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích.
Sau vài giây, Ngô Minh mới cảm giác được đó cũng không phải là dự cảm nguy hiểm, làm cho hắn muốn chửi thề.
Không thể không nói, Thủy Vận Quyết có hiệu quả không tệ, nhưng cũng chỉ là không tệ, hơn nữa thực lực của hắn khá thấp, cũng không có tư chất đặc biệt nào, vì vậy công hiệu của Thủy Vận Quyết liền lộ ra sự yếu ớt. Giác quan thứ sáu này chẳng những phản ứng chậm chạp, hơn nữa cũng không cách nào biết rõ có cảm ứng chuẩn xác sự vật hiện tượng hay không, đây chính là chỗ thiếu sót.
Tuy là vậy, giác quan thứ sáu này cũng đã trợ giúp Ngô Minh rất nhiều, hắn cũng không dám xem nhẹ, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm xung quanh. Quả nhiên, hắn đã tìm được một ít dấu vết, đó là dấu chân, thoạt nhìn không rõ ràng, nhưng không hề nghi ngờ đó chính là dấu chân của con người, hơn nữa dường như không hẳn là dấu chân của một người. Cụ thể có mấy người Ngô Minh nhìn không ra, dù sao hắn cũng không phải là chuyên gia truy tìm dấu vết.
Ngô Minh rất phấn khởi, rút cuộc tìm được dấu vết của con người rồi. Nhưng khi nhìn kỹ lại, lòng hắn có chút trầm xuống, bởi vì dấu chân là chân không đấy...
Chân không, không có giầy...
Trong lòng Ngô Minh cảm thấy nặng trịch, bất quá hắn vẫn đi theo hướng dấu chân, một đường truy tìm. Dần dần, sắc trời đã tối, việc dọc theo đường mà tìm kiếm cũng đã giúp cho Ngô Minh biết được nhiều thứ hơn.
Ví dụ như số lượng của đám người này khoảng chừng từ bốn đến sáu người, có lẽ đều là đàn ông trưởng thành cường tráng, từ kích thước dấu chân có thể thấy được; Tiếp theo là trong bọn họ có người bị thương, hoặc là thú của bọn họ săn, vì trên đường đi thậm chí còn có vết máu nhỏ. Bất kể là loại nào, Ngô Minh cũng không cảm thấy đây là chuyện tốt.
Nếu trong bọn họ có người bị thương thì khỏi nói rồi, thực lực của bọn họ ở thế giới này cũng nhỏ yếu, sợ có sức mạnh siêu phàm, đoán chừng cũng không mạnh hơn Ngô Minh bao nhiêu.
Nếu là máu nhỏ từ thú bọn họ săn, cũng coi như không còn gì để nói, chẳng lẽ bọn họ không biết rằng vết máu sẽ đưa tới kẻ săn mồi hoặc là mãnh thú sao?
Bất kể là khả năng nào, hoặc là bọn họ rất nhỏ yếu, hoặc là bọn họ rất nhược trí, hai khả năng này đều không phải chuyện tốt lành gì. Dù sao Ngô Minh cũng có ý định khi tìm được bọn họ thì tạm thời lưu lại chỗ bọn họ một thời gian, hoặc là ít nhất đạt được một ít trợ giúp, nhưng hiện tại xem ra không có khả năng a.
Đêm đến, Ngô Minh tùy ý xây dựng một nơi trú ẩn, sau khi đốt lửa liền tìm đi bắt một ít côn trùng rồi ngồi nướng bên cạnh đống lửa. Sau một hồi tạch tạch không ngừng, trong không khi đã bắt đầu xuất hiện mùi thơm của thịt nướng nhưng đồng thời cũng có vị kỳ quái trong đó.
Trong mười ngày sinh tồn nơi hoang dã này, Ngô Minh coi như là đã trải qua một khóa rèn luyện ra trò. Trước đây hắn chắc chắn là không thể nào ăn được mấy con côn trùng này, tuyệt đối không có khả năng, cho dù là ăn một chút quả dại cũng khó, và cho tới bây giờ, hắn có thể nhắm mắt nhắm mũi ăn hết, những thứ này đều là protein a, là protein gấp năm lần thịt bò a...
Bỗng nhiên đúng lúc này, giác quan thứ sáu của Ngô Minh rung động mãnh liệt, hắn lập tức đưa tay nhấc cây mâu gỗ bênh cạnh lên, đồng thời cả người cẩn thận thối lui vào trong bóng tối, vài giây sau, hắn nhìn thấy từ trong một bụi rậm, một đôi tay cẩn thận gạt đám lá cây ra, sau đó một nhân loại từ từ xuất hiện.
Đây là một người đàn ông có làn da màu rám nắng, thoạt nhìn rất tang thương. Người đàn ông này cũng mang ánh mắt đầy vẻ đề phòng mà quan sát, bất quá khi thấy được Ngô Minh, hắn liền nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo lại nở một nụ cười với Ngô Minh, cả người cũng từ động tác nằm sấp mà đứng dậy.
Nhân loại?
Chính là nhân loại!